Chương 170: Bước ba đưa tay bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 170: Bước ba đưa tay bắt cóc
Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Bảy giờ tối, Harry đúng giờ đứng trước cửa phòng Umbridge, xuất hiện cùng với cậu còn có hai tiểu quỷ phiền toái nhà Gryffindor.

Nhìn thấy cậu, Ron nhanh chóng há to miệng hỏi, “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Harry liền cho cậu ta một biểu tình mờ mịt “Ta cũng tới cấm túc a, buổi sáng các ngươi không nghe thấy à?”

Có lẽ thấy mình hỏi vô duyên, Ron ngại ngùng cúi đầu, “Ta cho rằng...”

“Cho rằng cái gì?” một suy nghĩ dạo trong đầu Harry “Ngươi cho là Slytherin có quyền miễn cấm túc hả?”

Ron gật đầu “Bởi vì mụ ta cũng là Slytherin đó.”

Harry nhún nhún vai, lạnh nhạt nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Umbridge chỉ ưu đãi cho những người đứng về phía mụ thôi.

Tuy hai năm nay, Ron vẫn không thích Slytherin như trước, nhưng cậu cũng không còn xù lông khi nhìn thấy Harry nữa. Cậu không thích người khác theo đuổi em gái mình, sự thật đã chứng minh, Harry quả thật không có tý hứng thú vào với Ginny. Về phương diện khác, dù Harry là một Slytherin, nhưng cậu sẽ không sùng bái kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, thậm chí cậu còn không cô phụ thanh danh cứu thế chủ của mình, vào năm học đầu tiên đã thành công ngăn chặn người kìa sống lại. Bởi vậy, dù cậu vẫn ghét Slytherin như trước, như đối với Harry, thì hiểu lầm cũng đã dỡ bỏ phần nào.

Cho dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hiển nhiên lúc này không phải là thời điểm để tâm sự, Harry lấy hai bình độc dược từ túi không gian đưa cho bọn họ, sau đó mở cửa bước vào phòng của Umbridge.

Ron cùng Neville tuy không hiểu cậu làm vậy là có ý gì, nhưng vẫn nhận lấy độc dược rồi bỏ vào túi.

Tuy rằng chỗ ở của mụ đã không phải là văn phòng giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám nữa, nhưng trang trí bên trong vẫn không thay đổi chút nào. Harry lạnh lùng nhìn lướt qua, tất cả cái bàn đều trải bằng khăn màu hồng nhạt đến cả tường cũng màu hồng nốt. Trên mỗi chiếc bàn đều có một bình hoa cắm đầy hoa khô, mỗi cái bình đều có lót một tấm đệm dưới chân. Trên tường treo một bộ đĩa trang trí, trên mỗi cái đĩa đều có một con mèo màu sắc sặc sỡ, mỗi con mèo đều được cột một cái nơ bướm khác nhau.

Ron cùng Neville bị phong cách khủng bố này dọa không nhẹ, theo bản năng mở to hai mắt nhìn xung quanh.

“Chào buổi tối, ba vị tiên sinh.” Umbridge một thân hồng sắc chói mắt đứng cạnh khăn trải bàn đỏ chào hỏi bọn họ, sau đó thuận tay quơ quơ đũa phép, đóng cửa phòng lại.

“Chào buổi tối, nữ sĩ Umbridge.” Ron cùng Neville không được tự nhiên nói.

Harry đứng một bên, không thèm hé răng. Đối với mụ đàn bà ghê tởm này, đến việc khách khí cậu cũng lười làm.

"Ngài Potter, thật không lễ phép với nhân viên bộ phép thuật.” Umbridge giả cười nói, “Ngươi phải nói 'Chào buổi tối, nữ sĩ Umbridge'.”

Harry hừ lạnh nói “Ta tới đây cấm túc, không phải đến để học lễ nghi.” dù sao thì Salazar cũng dung túng cậu, cậu muốn càng quấy thế nào cũng được, cho nên cậu thẳng thắng nói “Còn có, Ba mẹ ta đã bị Voldemort giết chết rồi, nên ngươi cũng đừng nghĩ dùng thủ đoạn tương tự để uy hiếp ta.”

Có lẽ là đã lâu rồi không có ai dám trực tiếp châm chọc thẳng thừng như thế, sắc mặt của Umbridge lúc trắng lúc xanh, qua một lúc lâu mới bình thường trở lại, “Vậy thì, ngồi xuống đi.” mụ lạnh lẽo nói.

Ron cùng Neville kinh ngạc mà nhìn Harry một cái, trong ánh mắt bọn họ không thể che dấu được sự sùng bái cùng với...lo lắng.

Umbridge lấy ba cây bút lông ngỗng cùng mấy tấm da dê từ trong ngăn kéo, dùng thần chú trôi nổi đến chỗ từng người bọn họ, sau đó nói,

“Longbottom tiên sinh ngươi hãy viết ‘Ta sẽ không tung tin đồn nhảm’, Weasley tiên sinh ngươi hãy viết câu ‘Ta sẽ không nói chuyện giật gân’, về phần Potter tiên sinh...ngươi phải viết ‘Tôn trọng bộ phép thuật, không tùy tiện chống đối nhân viên bộ phép thuật’.” một câu dài như vậy mới thể hiện ra được sự giận dữ trong lòng mụ.

Nghe được chỉ phải chép phạt, Ron cùng Neville đều thở nhẹ một hơi. Ron hỏi “Phải viết bao nhiêu lần vậy nữ sĩ Umbridge?”

“Đương nhiên là viết đến khi nào những lời này khắc sâu trong lòng các ngươi mới thôi.” Umbridge yểu điệu nói.

“Vậy còn mực viết...”

“Các ngươi không cần mực viết đâu.” Umbridge giận dữ nói.

Chỗ ba người cách nhau không xa, Harry dùng âm thanh mà ba người có thể nghe được nói “Mau uống lọ độc dược mà ta vừa đưa cho hai người đi.”

Ron không nghe thấy, trực tiếp dùng bút lông ngỗng viết lên tấm da dê “Ta không nên nói chuyện giật gân”

Trong nháy mắt, đau đớn kịch liệt làm cậu hít một ngụm khí, chữ xuất hiện trên tấm da dê nhìn qua như là dùng mực đỏ tươi viết thành. Cùng lúc đó, dòng chữ này cũng xuất hiện trên lòng bàn tay của cậu, nó như dùng dao phẫu thuật khắc thật sâu vào trong da thịt. Nhưng mà, ngay khi cậu nhìn vào miệng vết thương đỏ au trên tay, thì vết thương đang khép lại, nơi xuất hiện dòng chữ đó chỉ hơi đỏ hơn chỗ khác mà thôi, nhưng sờ lên thì thật bóng loáng.

Rốt cuộc Ron cũng hiểu ra vì cái gì Umbridge không để cho bọn họ dùng mực viết cùng với câu nói vừa rồi của Harry.

Neville may mắn vẫn chưa kịp làm gì, nhìn thấy cảnh đó, cậu nhanh chóng lấy lọ độc dược Harry đưa lúc nảy mở nắp đưa cho Ron. Ron dùng cái tay không bị thương nhận lấy lọ độc dược.

Động tác nhỏ này của bọn họ không thể nào qua mắt được Umbridge. Chỉ thấy mụ dùng âm thanh phẫn nộ quát lớn “Các ngươi đang làm cái gì đó?”

Harry nhanh chóng nháy nháy mắt với Neville. Neville do dự một chút, cũng thò tay vào túi của Ron lấy lọ độc dược ra uống sạch.

“Chúng ta khát, nữ sĩ Umbridge.” Ron thừ dịp Umbridge còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng uống hết độc dược trên tay. Đau đớn trên cánh tay lập tức biến mất. Cậu cảm kích mà nhìn Harry một cái.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Umbridge, nhất thời Harry nhịn không được mà bật cười.

“Cậu Potter cấm túc một tuần!” Hiển nhiên Umbridge đã biết được ai đang phá rối nên thẹn hóa thành giận. Mụ quyết định lần sau cấm túc phải xét người mới được vào.

Harry không thèm để ý mà nhún nhún vai, ở trước mặt Umbridge bỏ cây bút lông ngỗng vào túi, “Ngày mai, ta sẽ trình chứng cứ ngươi dùng phép thuật hắc ám để tra tấn học sinh lên bộ phép thuật, đến lúc đó ngươi muốn cấm túc ta bao lâu cũng không thành vấn đề.

“Ngươi!” hô hấp của Umbridge trở nên dồn dập, hiển nhiên bị tức đến không nhẹ “Bộ trưởng sẽ không tin tưởng ngươi, mà <Nhật báo tiên tri> cũng sẽ không đăng tin này.”

“Đúng không?” Harry một bên hấp dẫn sự chú ý của Umbridge, một bên âm thầm ra hiệu cho Ron và Neville rời khỏi đây, “Thông tin của giới phép thuật cũng không phải chỉ có <Nhật báo tiên tri> đâu? Nếu ta nhớ không lầm độc giả của <Kẻ ngụy biện> cũng rất nhiều đó.”

Ron nhanh chóng lôi kéo Neville chạy ra cửa, lại phát hiện cửa đã bị Umbridge dùng phép thuật nào đó khóa lại, bọn họ thử các loại thần chú đều không thể mở ra.

“Muốn đi ra ngoài?” Umbridge rút đũa phép ra, chỉ về phía ba người họ. “Các ngươi cho rằng đêm nay các ngươi có thể ra khỏi căn phòng này sao?” Nói xong mụ ném về phía Ron một thần chú hóa đá, lại bị đối phương ngốc ngốc tránh được.

Harry liếc liếc mắt mở một cái cửa sổ, âm thầm may mắn bản thân có sự chuẩn bị chu toàn. Cậu lấy cây Tia chớp bị thu nhỏ ra từ túi không gian, ném về phía Ron “Hai người đi trước đi.”

“Vậy còn ngươi?” Ron nhận lấy Tia chớp lo lắng hỏi.

Harry cong môi, dùng thần chú bảo vệ vô trượng vô thanh ngăn chặn công kích của Umbridge, sau đó nói “Ta chặn mụ ta lại.”

“Nếu các ngươi đi ra ngoài, đừng hòng vượt qua được kỳ thi O.W.Ls năm thứ năm và kỳ thi N.E.W.Ts năm thứ bảy, về sau cũng sẽ không tìm được nghề nghiệp đàng hoàng.” Mắt thấy thần chú của mình không có tác dụng, Umbridge uy hiếp nói.

Thừa dịp Harry ngăn cản công kích của Umbridge, Ron nhanh chóng phục hồi kích thước của Tia chớp, sau đó không chút do dự bắt lấy Neville bay ra ngoài.

“Tiền đề là khi đó ngươi vẫn có thể làm việc trong bộ phép thuật.” Harry rút cây đũa phép thủy tinh tím ra, quay đầu nói với Ron “Hai người các ngươi đừng lề mề nữa, đi nhanh lên!”

“Ta sẽ đến nói cho giáo sư McGonagall, để bà ấy đến cứu ngươi!” Ron nói xong, cưỡi chổi biến mất ngoài cửa sổ.

“Hiện tại chỉ còn hai chúng ta,” Harry thu hồi lớp ngụy trang trẻ con trước mặt người khác “Ngươi đoán xem, đêm nay ai sẽ là ngươi thắng đây?” Cậu gắt gao nhìn chằm chằm Umbridge.

Umbridge theo bản năng mà lùi một bước, thét to “Tấn công nhân viên bộ phép thuật là vi phạm pháp luật, ngươi sẽ bị bắt vào Azkaban!” mụ không biết vì sao đứa nhỏ 13 tuổi trước mặt này lại có khí thế bức người đến như vậy, nhưng cơ thể phản ứng theo bản năng mụ nhanh chóng giơ đũa phép lên.

“Nếu ta là ngươi.” Âm thanh của Harry nhè nhè truyền tới “Lúc này nên nghĩ làm thế nào để phòng ngự thì tốt hơn, đừng nên nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.”

Lời còn chưa dứt, cậu đưa tay quơ nhẹ đũa phép, nháy mắt, một đạo ánh sáng vàng kim bay ra làm cả căn phòng sáng lên hệt như ban ngày, làm người ta không thể mở mắt nhìn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net