Chương 175: Lần đầu ghé thăm Gryffindor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 175: Lần đầu ghé thăm Gryffindor
Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Harry nhịn không được thở dài, cái gì nên tới cũng phải tới thôi. Herpo trên cổ tay dường như cảm nhận được sự vô lực của chủ nhân, ở một góc độ mà người khác không thấy được, nó liếm liếm tay cậu an ủi.

Harry cam chịu mà rút ra đũa phép, Harry viết lên một dòng chữ,__Heather Hella

Dòng chữ màu xám không biến mất giống như thường ngày, mà vẫn lặng lặng treo trên không trung, Harry quơ đũa phép làm thứ hai, rút hết một phần lớn chữ cái, chỉ để lại hai chữ cái đầu tên và đầu họ.

HH

Nhìn hai chữ cái như ký hiệu này, Sirius và Remus hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều có thể thấy sự kiếp sợ từ trong mắt của đối phương.

Harry ra vẻ vô ý mà đem cổ tay che đi ly sữa trên bàn, để Herpo giúp cậu uống một phần sữa trong cái ly, bởi vì phần sữa trong cái bình khổng lồ kia đủ làm cậu no chết, nghe được mùi thơm của sữa, Herpo lập tức cúi đầu vào trong ly, từng chút từng chút mà uống hết sữa trong ly, Harry lại rót thêm một ly sữa nữa, nếu như để gia tinh biết được cậu không ăn hết phần ăn khuya mà chúng nó chuẩn bị cho cậu, nhất định chúng nó sẽ tổ chức đâm tường tập thể.

May mắn Sirius và Remus còn đang bận khiếp sợ, không ai để ý đến động tác nhỏ của Harry.

“Cái vị HH này không phải là cái vị mà ta suy nghĩ kia chứ?” Sirius lẩm bẩm nói, tuy thần kinh của hắn có hơi thô thật, nhưng hắn chưa bao giờ ngu ngốc. Đưa mắt ra nhìn toàn bộ giới phép thuật, người nào có thể tay không xé giám ngục Azkaban do bộ phép thuật phái tới chứ, vả lại người có tên viết tắt là HH cũng quá ít. Nhớ tới việc Dumbledore đột nhiên từ chức vào mấy tháng trước, nguyên lai là do đại thần trở về tự mình trấn giữ Hogwarts.

So với hắn thì Remus càng có nhiều suy nghĩ sâu xa hơn, “Khó trách có thể cứu Regulus về.” Đoạt người từ trong tay Âm thi, thì ngoại trừ người sáng lập thì ai có thể làm được nữa.

Nghĩ đến đây, biểu tình kinh ngạc trên mặt y nhanh chóng biến thành sự thoải mái.

Harry cũng gật đầu ngầm thừa nhận đối với suy đoán của bọn họ.

“Làm sao con biết được?” Remus hỏi. “Severus nói cho con biết hả?”

Harry nhún vai, “Bốn vị viện trưởng đề biết thân phận của cô ấy, đồng thời bị cấm truyền tin này ra ngoài, cho nên...” Cậu nhìn đôi mắt xanh xám của Remus, hàm ý ám chỉ thực rõ ràng.

“Chúng ta biết.” Remus hứa hẹn.

“Vậy còn ba vị sáng lập còn lại đâu rồi?” Sirius nghi hoặc hỏi, “Không có lý do gì mà chỉ có một mình ngài ấy trở về cả?” mọi người đều biết tình bạn gắn bó của bốn nhà sáng lập từ ngàn năm trước, cho dù Salazar Slytherin rời Hogwarts do bất đồng ý kiến với người khác, nhưng bọn họ nhất định sẽ không thể nào dứt bỏ triệt để tình bạn đó được. Mà hiện tại Helga Hufflepuff vượt qua thời gian ngàn năm để đến đây, chắc hẳn không phải chỉ là trùng hợp.

Vẻ mặt Harry thật vô tội, “Con không biết, viện trưởng chỉ nói khi bọn họ bị gọi đến thì chỉ có Hufflepuff các hạ thôi. Những người khác cũng từng hỏi qua chuyện này, nhưng ngài ấy vẫn không trả lời.” không được sự cho phép của Salazar, cậu không dám nói ra sự tồn tại của ba người bọn họ.

Remus hít sâu một hơi, sau đó hơi chút chỉnh lại suy nghĩ, “Vậy, hiện tại hiệu trưởng tính toán làm gì tiếp theo?”

Harry thong dong nói, “Ngài ấy hiện tại rất bất mãn với tình trạng hiện tại của Hogwarts, có ý muốn thay đổi, mặt khác chủ hồn của Voldemort vẫn còn tự do ở bên ngoài, nếu như gã trở về, ngài ấy sẽ cố gắng bảo vệ an toàn cho trường học.”

Điểm này thì không cần Harry phải giải thích, Sirius cùng Remus tin tưởng không nghi ngờ. Người có thể vì an toàn của học sinh mà trở mặt với bộ phép thuật, năng lực cùng với sự quyết đoán của nhà sáng lặp đều không thể kinh thường.

“Lại nói, còn mười ngày nữa là Regulus sẽ vào làm việc trong bộ phép thuật,” Sirius nhớ tới em trai nhà mình, không khỏi có chút lo lắng, “Trước là Umbridge, hiện tại là Brown, người của bộ phép thuật đều không dễ ứng phó. Sớm biết như vậy nên nhờ Malfoy giúp đỡ, để nó làm buôn bán là được rồi.” Tuy rằng hắn không thích gia tộc Malfoy, nhưng thông qua những tiếp xúc trong mùa hè này, hắn cũng từ từ hiểu được, bất luận là vì Narcissa hay vì Regulus, thì đối phương cũng thật lòng giúp đỡ gia tộc Black. Bởi vậy, hiện tại hắn cũng không còn quá nhiều thành kiến với Lucius như trước nữa.

“Y sẽ làm tốt.” Remus mỉm cười an ủi, “Lại nói, nếu làm kinh doanh cũng sẽ không thiếu tiếp xúc với bộ phép thuật, chỗ nào có thể chỉ lo thân mình được.”

Sirius không tiếng động thở dài, so với Regulus, thì chuyện hắn có thể làm vì gia tộc Black quá ít, thậm chí còn không bằng một người ngoài.

“Không còn sớm, Harry.” Remus nhìn thoáng qua thời gian, “Con có muốn trở về phòng nghỉ ngơi chưa? Ngày mai buổi sáng con còn có tiết đúng không?”

Harry khẽ gật đầu, “Hai người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.” nói xong cậu định xoay người rời đi.

“Chờ chút.” Remus gọi cậu lại, “Cái bánh ngọt này...” Y chỉ chỉ về phía cái bánh ngọt còn khoảng hai tầng, rồi nhìn về phía Harry.

Harry: “...” Nếu như cậu mà ăn hết, thì chắc buổi tối cậu phải đi tìm Severus xin độc dược tiêu hóa quá.

Có lẽ thấy được sự do dự của cậu, Herpo ở cổ tay cậu tê tê nói {ta ăn, ta ăn, để ta ăn cho.}

Harry: “...” cậu yên lặng lấy ra đũa phép làm một thần chú thu nhỏ chiếc bánh, rồi bỏ vào trong túi không gian

Rời khỏi văn phòng của Sirius, Harry cúi đầu chậm rãi đi về phía phòng ngủ của mình. Đêm nay tin tức cậu lộ ra không ít, cũng không biết có thích hợp hay không. Nghĩ đến đây, chân mày cậu nhíu lại, trong lòng có chút bất an.

Đang suy xét xem có nên tìm ba vị sáng lập khác thương lượng một chút hay không, thì có vài bóng người xuất hiện trước mặt cậu.

Bởi vì thân phận thủ tịch nhà Slytherin, trong học viện Slytherin ngoại trừ Draco ra thì không ai dám đùa giỡn với cậu cả, mà cậu thì lại luôn luôn không biết nên làm thế nào để hòa hợp học sinh các nhà khác lại với nhau. Đã trễ thế này rồi mà người nào còn đến tìm cậu nữa vậy?

Trong nháy mắt vô số suy nghĩ chạy qua đầu Harry, cậu đã chuẩn bị rút đũa phép của mình ra, nhưng vừa ngẩng đầu, lại phát hiện là Ron cùng với cặp song sinh George và Fred.

“Có chuyện gì sao?” cậu thu lại toàn bộ sự đề phòng, cười hỏi.

Trong ánh mắt Ron hiện lên tia khiếp đảm, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của hai người anh song sinh cậu miễn cưỡng lấy dũng khí nói, “Ta đến để trả lại cái này cho ngươi, còn có, cảm ơn!” Nói xong cậu ta đưa cây Tia chớp qua.

Harry lúc này mới nhớ tới buổi tối cấm túc đó, chính cậu đã cho Ron mượn cây Tia chớp. Nhận lấy cây chổi từ tay đối phương, cậu lễ phép gật đầu, “Không cần khách khí, các ngươi không sao là tốt rồi!”

Không đợi Ron tiếp tục vô nghĩa nữa, George đột nhiên thần bí hề hề mà tiếng đến bên tai Harry nói “Mau nói cho chúng ta biết đi nhóc Harry.”

“Rốt cuộc, đêm hôm đó ngươi đã làm gì Umbridge vậy?” Fred tiếp lời nói.

“Ron bé bỏng nói cho chúng ta biết là ngươi đã ở lại ngăn chặn mụ ta.”

“Cho nên vì sao mụ lại biến mất khỏi trường học?”

Hai người kẻ xướng người họa, làm Harry cũng dở khóc dở cười.

“Ta cũng không biết a.” Harry chớp chớp mắt với bọn họ, “Mụ ta dùng phép thuật hắc ám tấn công ta, ta dùng thần chú bảo vệ chống cự, kết quả là thần chú bị bắn ngược, Umbridge bị chính thần chú của mình gây tổn thương. Sau đó thì hiệu trưởng cùng bốn vị viện trưởng tới, cho nên mấy chuyện lúc sau là do bọn họ giải quyết.”

“Nếu như nhóc Harry không chịu nói thật...” Fred nhìn George một cái.

“Chúng ta liền bắt cóc ngươi.” nói xong hai người một trái một phải tha Harry đến tháp Gryffindor.

Harry chỉ có thể mặc người lôi kéo. Đối mặt với mấy người bạn tốt kiếp trước, cậu cũng không thể dựng lên phòng bị như những người khác được, vì thế cũng kệ mà đi theo bọn họ. Dù sao thì nếu cậu muốn thoát thân, có thể thừa dịp không ai chú ý mà độn thổ trốn đi.

Vào trong phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, Harry đã làm mấy tiểu sư tử luống cuống tay chân. Seamus Finnigan đang chơi cờ phù thủy với Dean Thomas, khi nhìn thấy Harry bước vào thì cậu ta cũng sửng sốt, Dean thập chí thiếu chút nữa là đi sai nước cờ, làm cho con kỵ sĩ chửi mắng liên tục. Neville đang cúi đầu, gian nan mà viết luận văn, nghe được tiếng ồn ào bất thình lình xảy ra, làm tay cậu chàng run lên, nhất thời tấm da dê bị vạch một đường mực. Mà huynh trưởng Percy lúc này chắc đang đi tuần tra xem có học sinh nào vi phạm kỷ luật hay không, cho nên không có trong phòng sinh hoạt chung. Còn Ginny vừa nhìn thấy cậu liền đỏ mặt, có lẽ cảm thấy ngại ngùng nên muốn bỏ chạy, nhưng lại luyến tiếc bỏ qua cơ hội này. Còn Colin Creevey thì cứ giơ máy ảnh chụp không ngừng. Hermione thì mới trở về từ thư viện, cô thấy vị khách không mời mà đến là cậu nên rất cao hứng.

“Harry, bồ vậy mà lại tới chỗ này.” cô nàng mỉm cười, cố gắng xoa dịu sự xấu hổ của Harry, “Đã làm xong hết bài tập chưa?”

Nhất thời mặt Harry xụ xuống, “Có thể đừng nhắc tới nó nữa được không?”

Ngữ khí bất đắc dĩ của cậu làm mọi người cười to một trận. Mọi người cứ luôn nghĩ rằng Slytherin sẽ lạnh lùng âm trầm không dễ nói chuyện, lại không nghĩ tới là cứu thế chủ lại cho bọn họ một nhận thức hoàn toàn khác.

Seamus cùng Dean đang thu dọn đồ đạc, chủ động nhường chỗ cho cậu. Harry lễ phép cảm ơn, sau đó ngồi xuống.

Nhắc mới nhớ, đời này đây là lần đầu tiên cậu tới đây, Harry ngửa mặt lên nhìn trần nhà với hai màu đỏ vàng đang xen, khóe môi nhịn không được hiện lên một nụ cười nhợt nhạt.

“Hiện tại có thể nói cho chúng ta biết được chưa?” George đứng ở trước mặt cậu.

Fred tiếp lời nói “Rốt cuộc Umbridge đã đi đâu rồi?”

Harry nhìn những đôi mắt đang chờ mong, khóc không ra nước mắt nói “Ta thật sự không biết, lúc đó ta bị dọa cho sợ hãi, cho nên viện trưởng đã mang ta về phòng trước.”

Mọi người: “...” ngươi nói lời này nghĩ rằng chúng ta sẽ tin hay sao?

Harry buông tay, “Hay là mọi người có thể đi tìm thử xem, nếu có manh mối nào hãy cùng nhau chia sẻ nhé?” Đôi mắt cậu sáng ngời mà nhìn mọi người ở Gryffindor.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net