Chương 177: Harry lại ra lừa người nữa kìa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 177: Harry lại ra lừa người nữa kìa
Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Ba ngày sau, Harry mang Lang dược bản cải tiến cho Remus. Từng có kinh nghiệm chế tác, nên quá trình nấu độc dược vô cùng thuận lợi, sau khi tìm đủ tài liệu, Snape đã rất nhanh làm ra thành phẩm.

Lúc này chỉ cách đêm trăng tròn hai ngày, bệnh trạng của Remus đã bắt đầu biểu hiện ra ngoài. Y bắt đầu dễ mệt mỏi, lo âu, ham muốn thịt tươi. Bởi vậy lúc Harry cầm Lang dược mà Snape vừa làm xong tới văn phòng của Remus, thì đã thấy Sirius đang mặt cau mày có ngồi đó.

Ngày xưa, nếu tới trăng tròn thì bọn họ sẽ đến Lều Hét, nhưng mà bây giờ có một vị khách không mời mà đến ở Hogwarts, nên Remus muốn xin nghỉ cũng rất khó, dù sao thì bây giờ cũng là thời kỳ nhạy cảm, bất cứ một sự bất cẩn nào, đều sẽ làm người khác nghi ngờ. Cho dù Helga không quan tâm, thì Brown cũng sẽ tìm tới cửa.

Bởi vậy không còn gì nghi ngờ nữa, số Lang dược này là cọng rơm cứu mạng đối với Remus. Sirius ngoại trừ nghi ngờ động cơ của Snape ra thì cũng không nói thêm gì nữa. Hắn không có nghi ngờ gì về Lang dược, nói cho cùng thì nếu đối thủ một mất một còn thật sự hy vọng bọn họ xảy ra chuyện, thì cứ mặc kệ không quan tâm tới là được rồi, căn bản không cần bí quá hóa liều mà dùng độc dược hãm hại bọn họ.

Tuy rằng Sirius không mấy tình nguyện, nhưng vẫn tiếp nhận ý tốt của đối phương. Kỳ thật thì chuyện trước đây cũng là do hắn không đúng, năm đó hắn thiếu chút nữa hại Snape bị Remus cắn chết, nhưng hiện tại Snape vứt bỏ hiềm khích lúc trước, vì Remus chế Lang dược, mà nếu hắn vẫn còn tính toán chi li thì... rất là không Gryffindor.

Chuyện này đối với Snape cũng là chuyện tốt, ít nhất sau này con xuẩn cẩu kia sẽ không lại sủa loạn với anh nữa. Sirius rất bất mãn đối với việc anh đoạt được quyền giám hộ của Harry, nhưng khi nhìn thấy anh đối xử với Harry rất tốt thì cũng đã bình thường trở lại.

Những thay đổi này làm Harry nhẹ thở ra một hơi. Từ lúc cậu trọng sinh đến nay, chuyện hòa giải mâu thuẫn giữa người yêu nhà mình và cha đỡ đầu là chuyện khó khăn nhất mà cậu phải đối mặt. Hiện tại cuối cùng cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, đây có thể là nền tảng để sau này cậu nói cho Sirius biết quan hệ giữa mình và Snape.

“Hành trình tìm kiếm Umbridge” đã lan rộng ra ba học viện khác, không đến một tháng, toàn bộ tiểu động vật của Hogwarts đều hứng thú tràn trề mà gia nhập đội ngũ tìm kiếm.

Ravenclaw phụ trách tra xét xem trong Hogwarts có thể có bao nhiêu mật thất, Gryffindor cùng Hufflepuff thì thừa dịp trước giờ cấm đi lại đi tìm ở những địa điểm do Ravenclaw cung cấp, mà học sinh Slytherin... tuy rằng ngại với thân phận nên không làm quá rõ ràng, nhưng đã mấy lần Harry nghe thấy nhóm tiểu xà khe khẽ lén lút nói nhỏ, hiển nhiên là bọn họ cũng rất ngạc nhiên với việc Umbridge đột nhiên mất tích.

Việc đã đến nước này, Harry có ám chỉ rõ ràng nếu bọn họ tìm được người sẽ có được khen ngợi của bộ phép thuật, lúc này mới làm nhóm tiểu xà buông bỏ rụt rè, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu xem rốt cuộc Umbridge đã biến đi đâu.

Harry dám làm như vậy cũng là do bốn vị sáng lập cho phép, bọn họ muốn cải thiện quan hệ giữa bốn học viện, thì để các tiểu động vật hợp tác với nhau cũng là một cơ hội khá tốt, chỉ cần không gây nguy hiểm là được.

Mặt khác Helga còn cố ý để Salazar và Godric tìm chút động vật tính công kích yếu để trong mật thất, thuận tiện rèn luyện năng lực thực chiến của học sinh Hogwarts. Harry nhìn nhóm tiểu động vật hứng thú càng lúc càng cao, chỉ có thể câm lặng nhìn trời.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, đến khi tháng mười thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, học sinh bốn học viện đã có thể phối hợp hài hòa đi tìm người.

Trong thành đã bị bọn họ tìm khắp tất cả các phòng, bọn họ cũng gặp qua không ít sinh vật kỳ quái, dưới tình huống cuộc tìm kiếm vẫn không có kết quả khả quan, thì có người nghĩ đến rừng cấm, nhưng xét thấy bên ngoài có một đống giám ngục Azkaban, nên bọn họ cũng không dám đến rừng Cấm đưa linh hồn của mình cho giám ngục Azkaban làm bữa tối.

Thần chú hộ mệnh không phải ai cũng làm được, cho dù biết, thì dưới tình huống ma lực của bọn họ chỉ có thể đuổi được hai giám ngục Azkaban đi lẻ bầy, nếu như chúng cùng tấn công, thì sợ chỉ có hiệu trưởng Hera mới có thực lực giải quyết chúng.

Đương nhiên, không phải tất cả học sinh đều tự mình hiểu lấy mình, ví dụ như hai tên trước mặt Harry này, đời trước vì tham gia Cúp Tam phép thuật, dám dùng tăng linh tề để lừa gạt tuổi tác, còn có lúc mà Umbridge ở trong trường, bọn họ lại chế tạo một số lượng lớn vật phẩm đùa dai, cho nên bọn họ cũng không thấy rừng Cấm có gì đáng sợ.

Vừa lúc, cuối tuần không có tiết học, cũng không có đi Hogsmeade, Harry đanh định dẫn Herpo vào rừng Cấm đi dạo, chính lúc này ở bên rìa rừng Cấm cậu nhìn thấy có hai thân ảnh lúc ẩn lúc hiện, trên tay Fred còn cầm một tấm da dê khá quen mắt, George thỉnh thoảng nhìn xung quanh xem có ai phát hiện bọn họ hay không, mà Fred thì đang nghiêm túc tìm gì đó trên tấm da dê. Harry nghiêm túc quan sát trong chốc lát, phát hiện dường như bọn họ đang thảo luận cái gì đó, nhìn bộ dáng này chắc là muốn đi vào trong rừng Cấm, Harry cảm thấy không thể lại đứng xem nữa, vì thế đi đến bên cạnh bọn họ.

“Fred, George, sao hai người lại ở chỗ này?” Harry tùy ý hỏi, giống như cậu thật sự chỉ đi ngang qua mà thôi, “Không đi Hogsmeade chơi hả?”

Đầu tiên, hai cậu con trai tóc đỏ lập tức lắp bắp kinh hãi, đợi đến khi bọn họ nhìn rõ người tới là ai, bọn họ mới lộ ra ánh mắt ‘thì ai cũng giống nhau thôi’.

“Hê, Harry?” Hai người đồng thanh nói.

Harry mỉm cười đi đến trước mặt bọn họ, “Hai người đang nhìn cái gì vậy?”

“Là một thứ đồ chơi khá tốt.” Fred cười hì hì, đưa tấm da dê mà Harry thấy quen mắt đến trước mặt cậu.

“Đây là cái gì?”

George lấy ra đũa phép, chỉ vào tấm da dê thì thầm, “Ta nghiêm túc tuyên bố, ta không làm việc tốt.”

Harry tỏ vẻ tò mò cúi đầu nhìn qua.

Từng đường nét dần hiện ra, là một tấm bản đồ Hogwarts. Trên bản đồ có vô số cái tên đang di chuyển trên hành lang, có vài cái trong phòng học, lại có vài cái ở thư viện.

“Oa!” Harry thật ngạc nhiên về tấm bản đồ, “Hai người tìm thấy nó ở đâu vậy?”

George và Fred đắc ý cười, “Hai hôm trước chúng ta đã trộm nó từ chỗ Filch! Không biết là bảo bối của học sinh nào để lại nữa!”

Harry yên lặng đáp trong lòng: chỗ chúng ta hiện tại có hai người chế tác nó, chính là hai vị giáo sư mới của chúng ta đó, còn một cái nữa là con chuột đã ở nhà hai người mười hai năm kìa.

“Vậy hai người dùng nó định làm gì? Umbridge?” Harry hỏi.

"Đương nhiên!” Fred thần bí hề hề mà tiến đến trước mặt Harry, “Chúng ta biết Umbridge hiện tại không ở trong trường.”

“Vì sao?” Harry tỉ mỉ mà nhìn chằm chằm những cái tên rậm rạp đang không ngừng di chuyển trên tấm da dê, “Là bởi vì trên đó không có tên mụ ta hả?”

George gật đầu, “Đúng, chúng ta nghi ngờ là mụ ta đang ở trong rừng Cấm, hoặc là căn phòng giống như Phòng Cần Thiết vậy. Có thể là Umbridge ở trong một mật thất nào đó, không chỉ Umbridge, ngay cả giáo sư Lockhart lúc trước cũng mất tích y như vậy.

“Cái này... an toàn không?” Ngữ khí của Harry thật do dự.

Bị cậu hỏi thì hai cậu trai tóc đỏ mới ngây người, bọn họ sau khi tìm được tấm da dê cũng chỉ lo sợ hãi than về sự thần kỳ của nó, nên không kịp suy xét đến việc nó có an toàn hay không.

“Hay là, chúng ta để giáo sư Lupin kiểm tra thử xem sao?” Harry thăm dò nói. Bất luận thế nào, thì bản đồ Đạo Tặc cũng không thể nằm trên tay hai anh em song sinh được, nếu không thì sớm hay muộn bọn họ cũng phát hiện ra sự hiện diện của bốn vị sáng lập.

May mắn, Helga vì làm Hiệu trưởng Hogwarts nên đã chỉnh sửa lại tên phép thuật của mình, còn ba vị khác thì dùng đa số thời gian ở trong mật thất, mà Fred cùng George lại mới tìm được bản đồ không lâu, nếu không thì phiền phức rồi.

“Giáo sư Lupin sẽ tịch thu nó sao?” George lo lắng hỏi.

Fred tiếp lời nói, “Bất quá cũng tốt hơn là để giáo sư Snape lấy đi.” Nói cách khác thì, nếu bị giáo sư Lupin lấy đi, bọn họ còn có khả năng trộm về, nhưng nếu đến tay Snape ___ thì đến kiếp sau bọn họ cũng đừng hòng thấy được nó một lần nữa.

Harry cố nén cười, an ủi, “Chỉ là đi hỏi giáo sư Lupin xem tấm bản đồ này có an toàn hay không thôi, cũng chưa chắc là thầy ấy sẽ tịch thu nó.”

Hai anh em song sinh lúc này mới đưa bản đồ Đạo Tặc cho Harry, “Đùa dai kết thúc!” George thì thầm.

Bản đồ biến mất, biến trở về thành một tấm da dê bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net