Chương 178: Vận mệnh thật kỳ diệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 178: Vận mệnh thật kỳ diệu
Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Lấy được bản đồ Đạo Tặc, đương nhiên Harry không có khả năng sẽ đưa nó cho Remus rồi, cậu đến một góc mà hai anh em Weasley không thấy được độn thổ đi mất.

Trong rừng cấm, Herpo vừa thoát khỏi trạng thái vòng tay, đã chạy đi rượt đuổi đám nhện tám mắt, cậu liền một mình đi dạo bên hồ, nhìn đám Bạch Kỳ mã đang nhàn nhã tản bộ.

Có lẽ đã phát hiện ra cậu, một Bạch kỳ mã non tung tăng chạy tới, ủi ủi lên người cậu. Cậu bất đắc dĩ tựa người lên thân cây Ngô Đồng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.

Mùa thu trong rừng Cấm yên tĩnh lại ấm áp, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên người, làm cậu tăng thêm vẻ biếng nhác. Bộ lông trắng noãn thánh khiết của Bạch Kỳ Mã mềm mượt như tơ lụa, cảm xúc thoải mái làm cậu nheo nheo mắt.

“Một mình ngươi ở đây sao?” Đột nhiên một âm thanh của nam nhân đánh gãy suy nghĩ của Harry, “Không đến Hogsmeade chơi hả?”

Harry quay đầu, có thể đi qua địa bàn của Aragog mà vẫn còn nhẹ nhàng như vậy, ngoại trừ người sáng lập ra thì cậu cũng không thể nào nghĩ đến ai khác.

Bạch Kỳ Mã cảm nhận được được hơi thở phép thuật trắng thuần túy, Bạch Kỳ Mã non nguyên bản còn đang cọ cọ Harry lập tức dừng lại, chạy đến bên chân Godric cọ cọ ống quần hắn.

“Gryffindor các hạ.” Harry đứng lên cúi người chào, “Slytherin các hạ đâu rồi?” Từ sau khi trọng sinh đến nay, thì cậu chưa từng thấy hai người họ tách rời nhau lần nào.

“Y đang cùng Helga bàn xem làm thế nào để đối phó Bộ phép thuật.” Godric thuận tay vỗ vỗ đầu Bạch Kỳ Mã non, sau đó biến ra hai cái ghế dựa, ra hiệu cho cậu ngồi xuống. “Con không ở cùng Severus sao?” hắn cười hỏi.

Harry lắc đầu, “Anh ấy bận làm độc dược rồi, con tới sẽ làm ảnh hưởng đến anh ấy.” Hơn nữa sáng nay Herpo muốn đến rừng Cấm chơi. “Sau bữa tối con mới đến hầm tìm anh ấy.”

Godric hiểu ý cười cười, “Đây là cái gì?” hắn tinh ý mà nhìn thấy tấm da dê Harry cầm trong tay.

Harry ngại ngùng đưa qua, “Ngài nói cái này hả? Là Bản đồ Đạo Tặc.” cậu lấy đũa phép chỉ vào nó thì thầm nói, “Ta nghiêm túc tuyên bố, ta không làm chuyện tốt.”

Đường mực đen dần dần hiện ra trên tấm da dê, Godric tràn đầy hứng thú nhận lấy rồi cẩn thận nhìn.

“Rất thú vị!” Hiểu được nguyên lý của Bản đồ Đạo Tặc, Godric sợ hãi than nói, “Con làm hả?”

Harry lắc đầu, trong mắt có chút ảm đạm, "Là nhóm Đạo Tặc trước kia làm, Remus cùng với Sirius đều là người chế tác.” đương nhiên trong đó còn người cha sớm qua đời của cậu, cùng với ... Peter Pettigrew hiện tại đã là tội phạm vượt ngục Azkaban.

“Remus?” Trong mắt Godric hiện lên một tia kinh ngạc, “Là người sói, Remus Lupin đó hả?”

Harry gật đầu.

“Y rất thú vị.” Godric lấy ra đũa phép quơ quơ trên tấm da dê vài cái, xác định đã ẩn tên của bốn người bọn họ mới đưa lại cho Harry, sau đó nhìn về phía rừng cây mênh mông trước mặt, “Con rất thích y đúng không?”

“Vâng,” Harry thừa nhận, “Y thân thiện, cẩn thận, kiên nhẫn, là một người anh người chú tốt.”

Âm thanh của Godric nghe có chút mờ ảo, “Ta không có nói cái này.” hắn chậm rãi nói, “Chỉ sợ tương lai không xa, y sẽ trở thành người nhà của con.”

“Y vốn dĩ đã là người nhà của con rồi.” Harry cường điệu, “Y cùng Sirius vẫn luôn rất quan tâm con.”

Godric không tiếng động thở dài, “Sirius Black là cha đỡ đầu của con đúng không?”

Harry mờ mịt gật đầu.

“Vậy chúc mừng con, con có thêm một người mẹ đỡ đầu tên là Remus Lupin.” hắn uyển chuyển nói.

Ước chừng khoảng một phút đồng hồ sau, Harry mới kịp phản ứng. “Không thể nào!” Âm thanh của cậu đã mất khống chế, dù sao thì tin tức này đối với cậu mà nói là rất kinh tủng, “Người Remus thích chính là...” Cậu muốn nói tên Tonks, nhưng đột nhiên cậu ý thức được, hiện tại Tonks vẫn chưa xuất hiện.

“Con cho là mỗi lần con đến tìm giáo sư môn Sinh vật Huyền bí, thì lúc nào cũng thấy giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở đó là sự trùng hợp hay sao?” Godric bật cười. Mọi chuyện phát sinh ở Hogwarts đều không thể qua mắt người sáng lập được, cho dù hai người kia có cố gắng che che giấu giấu đến thế nào đi chăng nữa, nhưng lén lút đến mấy cũng không thể không có sơ hở nào.

Nhớ tới tình bạn nhiều năm không gì phá nổi của hai người bọn họ, cộng với việc trước đây cậu nhắc tới Remus đời trước cưới Tonks và biểu tình kỳ quái của Remus lúc đó, còn có thần hộ mệnh đã biến thành chó Husky của Sirius, Harry tuyệt vọng mà nhìn Bạch Kỳ Mã đang ăn hoa bên hồ, nhất thời cậu cũng không biết nói cái gì.

Godric thấy cậu như vậy, có lòng tốt mà đổi đề tài, “Regulus rất tốt!”

“Vâng?” Harry vẫn còn đang vây trong cảm xúc của mình nên chưa kịp phản ứng.

“Thằng bé làm ở bộ phép thuật một tháng, cần cù, thật thà làm việc nhanh lẹ, làm mọi người rất hài lòng về nó.”

Harry định hỏi làm sao mà Godric biết được, lại nhớ tới bốn vị nhà sáng lập đã sớm tìm được cách lẻn vào trong Bộ phép thuật, “Mọi người muốn...” cậu do dự hỏi.

“Fudge đã làm quá lâu rồi.” Sư tổ thản nhiên bỏ lại một câu như vậy, rồi ôm Bạch Kỳ Mã non độn thổ qua bên kia bờ hồ.

Harry nghiêm túc nghĩ, lập tức minh bạch đối phương muốn nói gì. Xem ra đã đến lúc Snape phải tìm Lucius tâm sự một chút rồi.

Bên kia bờ hồ, Godric bị một đám Bạch Kỳ Mã vây quanh, khác hoàn toàn với bình thường, mỗi khi chúng nó thấy người liền tránh không kịp. Khóe môi cậu hiện lên một tia cười ôn nhu, Harry cũng độn thổ qua bên đó.

Cậu đến làm nhóm Bạch Kỳ Mã hoảng sợ, nhưng đối với động vật phân biệt thiện ác thông qua thuộc tính pháp thuật, chúng nó rất nhanh bình tĩnh tiếp nhận sự có mặt của cậu.

Cảnh tượng quen thuộc làm Harry thấy được hồi ức, “Trước kia Slytherin các hạ cũng đã đến nơi này.” Cậu nhớ tới lúc đó cậu biến thành Snape, được Salazar dẫn đến đây lấy chút máu của Bạch Kỳ Mã.

Godric đem đóa hoa trên tay đút cho Bạch Kỳ Mã, “Lấy được máu?”

Harry gật đầu. Cậu vẫn luôn rất ngạc nhiên nếu như không phải dùng cho độc dược, thì Salazar sẽ không đến lấy máu Bạch Kỳ Mã như vậy.

“Là tại vì ta.” Godric giải thích. “Ta đem tấm da dê ghi lại những tài liệu độc dược, đặt ở những nơi có chứa cơ quan trong trường, trong đó đó có một cơ quan cần máu Bạch Kỳ Mã không bị nguyền rủa mới có thể mở ra.”

“Thì ra là như vậy.”

“Sau đó y lại đi tìm con đúng không?” Godric đem mấy đóa hoa nhét hết vào trong miệng Bạch Kỳ Mã, sau đó nhìn vào đôi mắt trong suốt như ngọc lục bảo của Harry, “Chỉ có ma lực của con thiên về phù thủy trắng nhất.”

“Vâng” Harry chớp chớp mắt, “Severus đã từng cứu một Bạch Kỳ Mã non, chắc là con vừa rồi, cho nên nó đã cho con lấy chút máu.”

“Cũng thật khó cho y, một phù thủy hắc ám lại phải đi tìm Bạch Kỳ Mã.” trong nụ cười của Godric có chút chua xót, “Chính là ta không dám để lại manh mối quá mức đơn giản, nếu không có thể sẽ bị người khác tìm được.”

“Như vậy cũng tốt.” Harry an ủi.

Godric hít sâu một hơi, trên mặt đã không còn sự thoải mái hoạt bát như lúc trước, “Ta cũng không có hy vọng là sẽ được gặp lại y, dù sao lúc đó... Con cũng biết đúng không?” Harry cứ nói tính cách Snape thật biệt nữu, nhưng cậu lại không biết là so với Snape, thì Salazar chỉ có hơn chứ không kém.

Harry khẽ gật đầu, “Ngài ấy có nói với con rồi.” Quan hệ giữa hai người lại bởi vì hiểu lầm mà như đi trên băng mỏng, sau này dù Salazar có về Hogwarts cũng không dám đến gặp Godric.

Godric trầm mặc.

"Nhưng mà nói thật," Harry có ý muốn hòa hoãn không khí, “Từ lúc hai người trở về đến giờ, hoàn toàn không giống như từng có hiểu lầm.”

Godric bật cười, “Một ngàn năm rồi, có cái gì cũng nên buông bỏ hết.”

Nhớ tới lần ở trang viên Potter hơn một ăn trước, nhớ tới những lời mà Salazar đã nói với cậu, Harry nhẹ cắn môi.

“Làm sao vậy?” Cảm thấy sự khác thường của cậu, Godric lên tiếng hỏi.

Harry lắc đầu, “Con chỉ cảm thấy chúng ta đều thật may mắn.”

Cậu cùng Snape đều có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, mà Godric và Salazar cũng vậy, nếu không phải duyên phận đẩy đưa, thì những tiếc nuối của bọn họ sẽ phải làm thế nào để bù đắp lại?

Sẽ giống như Harry lúc trước, cậu giết chết Herpo, cũng chưa bao giờ nghĩ là bên trong đó sẽ còn một gian mật thất nữa, cho nên cậu đã không gặp được Salazar. Như vậy, thì trong thế giới đó, Godric và Salazar lại phải chờ đến bao lâu thì mới có thể gặp lại nhau một lần nữa?

Vận mệnh chính là một thứ gì đó vô cùng kỳ diệu, nó giống như một cái lưới lớn bao lấy tất cả mọi người bên trong đó, có đôi khi đến ngay cả nhân mã hay giáo sư Trelawney cũng không thể nhìn thấu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net