Chương 180: Một cô rắn Phép thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 180: Một cô rắn Phép thuật

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Học tập của học sinh Hogwarts dẫn trở về quỷ đạo. Không có bộ phép thuật làm phiền, trận tự dạy học cũng trở về bình thường, bốn vị sáng lập có nhiều thêm nhiều thời gian để quan sát chương trình học của Hogwarts hiện tại.

Vì thế, không còn nghi ngờ gì nữa, Godric đã bị trình độ độc dược của học sinh nhà mình làm thất kinh. Nếu không phải Snape luôn răn dạy học sinh trước khi hắn nổi điên lên, thì chắc hành tung của người sáng lập đã không thể che giấu được nữa.

Đối với chuyện này, Salazar vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đành phải trấn an hắn cố gắng chờ thêm một năm nữa, còn hứa với hắn đợi đến sang năm hắn muốn ngược đám tiểu sư tử đó thế nào cũng được.

Mà cái làm Rowena bất mãn nhất đó chính là giáo sư Sybill Trelawney môn Tiên Tri. Cho dù Harry đã một lần nữa nói với cô, giáo sư Trelawney đôi khi  cũng cho ra những tiên đoán chính xác, nhưng mà mắt thấy vì thực, Rowena vẫn bảo trì hoài nghi đối với chuyện này.

Mà giáo sư Trelawney lại không biết bà thường xuyên đứng trước lần ranh bị đuổi việc, bà vẫn mỗi ngày đứng trong tòa tháp phía bắc, pha trà, hù hù học sinh. Năm nay Harry không chọn môn Tiên Tri, cho nên cậu không thể nhắc nhở vị giáo sư này biểu hiện thật tốt.

Sinh hoạt tại vườn trường luôn bình thản nhưng lại tràn đầy sự phong phú, Harry chỉ cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều thật tốt, đi học, làm bài tập, trò chuyện với Snape, đôi lúc lại đến chỗ Sirius uống trà, thời gian vẫn cứ như vậy mà trôi qua. Năm thứ ba đời trước cậu còn lo lắng Sirius vượt ngục Azkaban có thể sẽ đến Hogwarts tìm cậu hay không, mà hiện tại... Mặc dù cậu biết Bellatrix đã vượt ngục, đang nhởn nhơ ở ngoài kia, nhưng cậu vẫn giống như trước thoải mái sinh hoạt như thường.

Chớp mắt đã đến tháng mười, cách thời gian mà Voldemort đến khóc quấy ‘không cho kẹo liền bị ghẹo’ cũng không xa. Harry sau khi kết thúc lớp Độc Dược học, chủ động giúp Snape dọn dẹp lại phòng học, sau đó mới chậm rãi đi đến sảnh đường.

Ngày hôm sau, chính là đêm lễ Halloween, Harry nhìn Filch đang treo đồ trang trí, Peeves đi theo sau lưng mấy học sinh Hufflepuff tay cầm bóng nước chuẩn bị chọi bọn họ, lúc này, Nick Suýt Mất Đầu đột nhiên xuất hiện trước mặt Peeves, cướp bóng nước trên tay nó.

Có lẽ bị không khí vui vẻ lây nhiễm, Herpo trên cổ tay Harry bắt đầu không an phận mà vặn vẹo, xem ra là nó rất muốn xuống chơi với bọn họ.

{Đi đi, chú ý khống chế ma lực của ngươi, đừng làm tổn thương học sinh.} Harry buông tay xuống, để Herpo bò xuống {Một tiếng sau về phòng ngủ tìm ta}

{Vâng} Herpo vui vẻ mà bò về phía trước.

Đây chỉ là một chút chuyện nhỏ, Harry ăn xong bữa tối liền trở về phòng ngủ, sau đó cậu mở sách vở ra rồi bắt đầu làm bài tập. Hôm nay bài tập hơi nhiều, chờ đến khi làm xong hết thì đã chín giờ tối, lúc này cậu mới ý thức được sao giờ này mà Herpo vẫn chưa trở về.

Harry khẽ nhíu mày, tuy rằng Herpo hoạt bát ham chơi, nhưng mà có khế ước sủng vật, nếu không có tình huống đặc biệt thì nó sẽ không vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân. Nếu như nó bị Salazar gọi đi, thì tiểu thạch xà trên tường cũng sẽ báo lại cho cậu.

Cậu nghĩ nghĩ, nhắm mắt bắt đầu đọc thần chú triệu hồi sủng vật, nếu như cách này không hiệu quả, thì cậu sẽ để thạch xà đi xem.

Cũng còn may, chỉ chốc lát sau, Herpo liền cẩn thận bò vào từ khe cửa.

{Xảy ra chuyện gì?} Harry hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó bảo gia tinh mang cho nó một cái bánh ngọt {Chưa ăn cơm chiều đúng không?}

{Ân} Herpo tê tê quơ quơ cái đuôi, sau đó bò lên bàn học của Harry, {Ở một cửa mật đạo, ta đã ngửi được hơi thở của đồng loại, thuận tiện vào nhìn xem.}

{Đồng loại?}

{A, đúng vậy.} trên cái mào đỏ tươi của Herpo dính chút bơ, nó quơ quơ đầu, tiếp tục nói, {Đúng vậy, ta đi theo cô ấy một đoạn đường, cô ấy còn nói chuyện với ta hết một buổi.}

{Cô?} Harry kinh ngạc hỏi lại. Trong mật đạo Hogwarts có một con rắn phép thuật cũng rất kỳ quái, Herpo còn cường điệu giới tính của đối phương.

Herpo đem đầu vùi vào trong ly sữa, uống một hơi hết nửa ly mới chui ra, {A, đúng vậy}

{Vậy cô ấy đã nói chuyện gì với ngươi vậy?}

{Cô ấy nói, hiện tai thời tiết bên ngoài càng lúc càng lạnh, đồ ăn có thể tìm được càng lúc càng ít, cô ấy muốn ăn nhiều một chút rồi ngủ đông, cô ấy hỏi ta có biết chỗ nào có nhiều thức ăn không?}

{Cho nên? Ngươi đi lâu như vậy không về, là giúp cô ấy đi tìm đồ ăn?} Harry có chút cạn lời.

{Còn không có.} Herpo tê tê nói, {Ta nói với cô ấy hôm nay đã tối rồi, ngày mai ta sẽ nghĩ biện pháp đến nhà bếp lấy chút thức ăn cho cô ấy.}

Harry gật gật đầu, thuận miệng hỏi, {Ngươi trò chuyện với người ta vui vẻ như vậy, có hỏi cô ấy tên gì không?}

Herpo lặp tức đắc ý lắc lắc đầu, {Đương nhiên có chứ, cô ấy nói mình tên là Bellagini.} nó mới không phạm phải loại sai lầm này.

Bella...gini?

Harry sửng sốt nửa ngày, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì cậu suýt nữa phun máu. Lần đầu tiên cậu biết Bellatrix+Nagini = Bellagini.

Khó trách người đàn bà điên này lại có thể cùng Peter Pettigrew vượt ngục Azkaban, còn trốn tới bây giờ mà không ai phát hiện, nguyên lai là hóa thành một con rắn.

Chậc chậc, không hổ là fan cuồng của tên điên kia, đến hình dạng hóa thú cũng giống hệt sủng vật của đối phương. Harry cố nén xúc động muốn trợn mắt.

{Được, ta biết} nếu đối phương chủ động đưa tới cửa, muốn lẻn vào Hogwarts, vậy cậu cũng không để ý mà chơi cùng ả ta một chút. {Ngày mai ta đi cùng với ngươi.}

{Được.} Herpo uống một hơi hết ly sữa, sau đó bò lên tay Harry biến trở về thành vòng tay.

Tắm rửa xong, Harry nằm trên giường, khóe môi nở một nụ cười lạnh nhạt.

Này sẽ lại là một Halloween không yên ổn a...

Giống hệt như trong suy đoán của Harry vậy, người muốn lẻn vào Hogwarts hôm nay chính là người vượt ngục Azkaban mấy tháng nay Bellatrix Lestrange. Mà lúc này bọn họ đang ẩn nấp trong Lều Hét ở Hogsmeade.

“Không phải chỉ nhìn thấy một con rắn màu sắc rực rỡ thôi sao, ngươi lại sợ cái gì?” ả răn dạy Peter Pettigrew đang run rẩy dưới chân mình, “Còn nghĩ rằng ngươi lợi hại, chỉ cho ta mật đạo vào Hogwarts mà lại không dám đi vào, Hogwarts có cái gì mà làm ngươi sợ? Không nghe người ta nói hay sao? Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, người duy nhất có chút tác dụng là Dumbledore cũng đã sớm không ở trong trường!” 

Peter Pettigrew lắp bắp phản bác: “Nhưng mà ngoại trừ chủ nhân ra...Ta chưa bao giờ nghe nói có học sinh nào có sủng vật là rắn, có nhớ ta có nói qua với ngươi...nói qua, năm trước không biết ai đã thả xà quái ra ngoài...”

“Vậy thì đó cũng không có khả năng là xà quái!” Bellatrix cười lạnh nói, “Ngươi thật sự có đi học ở Hogwarts sao? Ngươi không biết rằng nếu đó thật sự là xà quái, thì khi nhìn trực tiếp vào mắt nó ta đã chết rồi sao?”

“Nhưng mà...” Peter Pettigrew hình như còn muốn nói thêm cái gì, nhưng dưới ánh nhìn chết chóc của Bellatrix cũng chỉ có thể ngậm miệng.

“Ngày mai ta sẽ đi một chuyến, có thể tìm một con rắn chỉ đường, thì tìm thằng nhãi Potter kia cũng dễ dàng hơn nhiều, nói không chừng con rắn kia biết nó ở chỗ nào, ta có thể trực tiếp mang nó ra ngoài.”

Peter bị kế hoạch bắt cóc của ả làm hoảng sợ. Bọn họ nguyên bản chỉ muốn đến Hogwarts tìm hiểu tình huống, dù sao thì lúc trước bọn họ cũng đã tìm được linh hồn của Voldemort ở rừng đen Algeria, nhưng nếu muốn mang Harry đi để lấy máu thì vẫn còn cần kế hoạch cẩn thận, dù sao thì đó cũng là mang người ra ngoài Hogwarts. Sẽ không dễ dàng như Bellatrix nghĩ.

“Liền quyết định vậy đi!” Bellatrix không giải thích, phất tay biến hình một cái bàn rách thành một cái giường, sau đó chính mình leo lên ngủ.

Peter Pettigrew buồn rười rượi, xé một góc của bức màn trong phòng xuống, sau đó đi đến dưới góc giường nằm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net