Chương 182: Hiểu lầm lớn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 182: Hiểu lầm lớn. 

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Harry đương nhiên là có chuyện rồi, bởi vì cậu đã đến nơi hẹn với Herpo, lại đến cái bóng một con rắn cũng không thấy.

Đây là có chuyện gì vậy?

Loại tình huống đột xuất này làm Harry có cảm giác bực bội. Cậu muốn hỏi mấy thạch xà trên tường một chút, nhưng lại lo lắng Herpo đang ở cùng một chỗ với Bellatrix. Nếu Animagus của Bellatrix thật sự là một con rắn, như vậy thì ả sẽ nghe được tiếng của thạch xà.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Herpo cuối cùng cũng tê tê mà đi đến đây, Harry cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón ả đàn bà điên kia.

Nhưng mà, sự tình lại không đơn giản như cậu nghĩ, phía sau Herpo ngoại trừ một con rắn lớn, trông có vẻ khá thon thả, có hai màu trắng đen đan xen ra, còn có...Một cục hồng phấn bẩn hề hề!

Harry không thể khống chế được mà há to miệng.

Mật đạo Hogwarts thường có khẩu lệnh là xà ngữ, Bellatrix ở trong thành đi tới bò lui quẹo trái rẻ phải thế nào, mà không tìm được cậu, cư nhiên lại tìm ra được Umbridge!

Trong nháy máy vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Harry, Umbridge biết được rất nhiều chuyện, hiện tại cậu vẫn chưa xác định được tình huống hiện tại của mụ, không biết Bellatrix đã biết được bao nhiêu chuyện từ chỗ mụ. Nhưng hiện tại, hiển nhiên không thể tiếp tục như kế hoạch ban đầu được nữa!

Mắt thấy hai rắn và một người cách cậu càng lúc càng gần, Harry nhanh chóng cho mình một thần chú xem nhẹ, sau đó rút ra đũa phép thủy tinh tím, ném thần chú hóa đá và thần chú quên đi về phía Umbridge. Ngay sau đó, thừa dịp hai con rắn vẫn chưa kịp phản ứng thì cậu đã độn thổ đi mất.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cậu chạy tới phòng Salazar và Godric, nhanh chóng hỏi.

Snape không yên lòng về Harry, nên từ lúc Harry ra khỏi sảnh đường thì anh luôn ở chỗ của hai vị sáng lập chờ tin tức, nhìn Harry đang gấp gáp chạy vào, tuy rằng biết đó không phải là chuyện tốt, nhưng ít ra em ấy an toàn, làm anh theo bản năng nhẹ thở ra một hơi.

Salazar đang nói chuyện với mấy tiểu thạch xà trên tường, thực nhanh y đã nắm rõ được mọi chuyện vừa diễn ra.

Thì ra, Bellatrix đã đột nhập vào Hogwarts từ trưa. Trước khi gặp Herpo, ả định đi xung quanh tự mình xem xét một chút. Cứ như vậy mà đi đi, ả đi đến một vách tường có tiểu thạch xà trên đó, có lẽ vì ả đã biến thành rắn, nên ả phát hiện ra mình có thể nghe thấy một số bức tượng nói chuyện, {Tiểu thư xinh đẹp, ngươi tên là gì vậy?} thạch xà kia hỏi.

Bellatrix mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh hóa thân vào nhân vật của chính mình, {A, Ta tên Bellagini. Xin hỏi đây là chỗ nào vậy?}

Thạch xà kia trả lời, {Đây là một gian mật thất của Hogwarts.}

{Mật thất?} đột nhiên lòng hiếu kỳ của Bellatrix bị khơi dậy. Lúc ả còn đi học ở Hogwarts cũng chưa bao giờ thấy qua căn phòng ở chỗ này. {Ta có thể vào xem được không?”

{Cái này...Chỉ sợ là không được.} Thạch xà do dự nói, {Không có khẩu lệnh của hiệu trưởng hoặc vị kia cho phép, chúng ta không thể mở cửa được.}

{Vị kia?} Bellatrix nghi hoặc, {Là ai a?}

{A} thạch xà trả lời, {Ta không thể nói cho ngươi thân phận của người đó, nhưng người đó có thể nói chuyện được với chúng ta.}

Có thể nói chuyện với rắn? Bellatrix chợt nghĩ ra, {Người đó có phải có tóc đen, rất đẹp trai, ánh mắt đôi khi sẽ biến thành màu đỏ?}

{Đúng vậy, đúng vậy!} thạch xà có vẻ rất vui. {Ngươi cũng biết người đó.}

Quả nhiên là Chúa tể Hắc ám!

Bellatrix đắc ý gật đầu, {Đúng vậy, đúng vậy, người đó rất tin tưởng ta, chính ngài đã phái ta tới đây!”

{Nếu là như vậy...} thạch xà do dự một chút liền mở cửa ra, {Vậy xin mời vào.}

Nhờ hiểu lầm ngẫu nhiên đó, mà Bellatrix đã trà trộn vào nơi giam giữ Gilderoy Lockhart và Umbridge.

“Sau đó thì sao?” Harry cùng Snape nghe Salazar giải thích xong, biểu tình có chút không được tự nhiên.

Salazar tiếp tục nói,

Lockhart bị nhốt quá lâu nên thần trí không được tỉnh táo nữa, lức Bellatrix đi vào thì hắn đang ở trước bồn cầu trong phòng tắm --- bởi vì đó là nơi duy nhất để mà hắn có thể nhìn ngắm gương mặt đẹp trai của mình, đến mức có người lạ bước vào hắn cũng không để ý. Mà Umbridge, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi ở đây, bị Lockhart theo hỏi, “Ngươi là fan của ta sao?” “Ngươi muốn xin chữ ký của ta hả?” cùng với “Ta là thành viên vinh dự của Liên đoàn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, năm lần nhận được nụ cười đẹp nhất từ <Tuần san phù thủy> ...” đến mức tức muốn nổ phổi vô số lần. Tính tình của mụ trời sanh đã táo bạo, lại bị Harry cùng với mấy vị sáng lập dọa một trận không nhẹ, nên tính tình sẽ càng không tốt nổi, vì thế nhịn mấy lần, mụ bắt đầu tấn công đối phương bằng phép thuật hắc ám.

Kết quả cuối cùng có thể nghĩ đến.

Vì thế lúc Bellatrix nhìn thấy mụ, thì mụ đã bị phép thuật hắc ám của mình phản phệ rất khủng khiếp, mặt mày xám xịt, trong lòng run sợ, rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy sự ngạo mạn như lúc vừa vào Hogwarts.

Bellatrix nhận ra được Umbridge, mười mấy năm trước, lúc sự nghiệp của Voldemort đang ở đỉnh cao nhất, ả là thủ hạ của Voldemort, cũng từng có tiếp xúc với vị nhân viên của bộ phép thuật này. Lúc đó, hai người, một người ỷ phía sau mình có Chúa tể Hắc ám, một người ỷ phía sau mình có Bộ phép thuật, nên đều không để đối phương vào mắt.

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Bellatrix biến về thành người hỏi.

Tuy thần trí Umbridge đã có chút mơ hồ nhưng vẫn còn miễn cưỡng nhận ra người trước mặt, nhất là Bellatrix Lestrange nguyên bản là một người đặc biệt, còn là tù nhân bị nhốt ở Azkaban nhiều năm.

“Phu nhân Lestrange ?” mụ hỏi.

Bellatrix ngạo mạn gật đầu một cái, “Ngươi vẫn chưa trả lời ta, vì sao ngươi lại ở trong này?” Mặc dù không cần nói nhiều chuyện với nhau, thì giữa hai người ai mạnh ai yếu cũng quá rõ ràng.

“Không cần biết ngươi vào đây bằng cách nào, mau nghĩ biện pháp mang ta ra ngoài đi!” Umbridge như nắm chặt cọng rơm cứu mạng, “Ngươi có điều kiện gì ta cũng chấp nhận, chỉ cần ta có thể làm được, sau khi ra khỏi đây ta sẽ tìm cách đáp ứng cho ngươi!”

Bellatrix giơ khóe môi, trong đôi mắt đen của ả tràn ngập sự điên cuồng, “Sao ngươi lại bị nhốt ở trong này, hơn nữa sao ta phải tin tưởng ngươi chứ?”

“Chỉ bằng là là nhân viên của bộ phép thuật!” Umbridge ngẩng cao đầu nói, “Chỉ bằng việc ta là người Bộ trưởng Fudge tin tưởng nhất!”

Bellatrix thầm tính toán trong lòng một chút, “Thành giao!” Ả cần một cơ hội để thoát khỏi thân phận tội phạm bị truy nã, bởi vậy đây cũng là một cơ hội tốt, “Mặc khác, để báo đáp việc ta mang ngươi ra khỏi đây, ngươi không thể tiết lộ chuyện ta biết hóa thú cùng với... Giúp ta bắt được Harry Potter!” người ở Hogwarts rất nhiều, chỉ với một mình ả không thể dễ dàng thuận lợi mà mang Harry Potter ra ngoài, thêm một người giúp đỡ sẽ thêm phần đảm bảo.

Không biết tại sao, khi nghe được tên này Umbridge theo bản năng hơi co rúm người lại một chút, nhưng miễn cưỡng gật đầu, “Được.” Muốn thoát khỏi đây chỉ có một cơ hội này, không cần biết đối phương có yêu cầu gì, cứ đồng ý trước đã.

Cứ như vậy, Bellatrix biến thành rắn, mang Umbridge ra khỏi mật thất. Mà Lockhart đang say sưa nhìn dung mạo của mình dưới bồn cầu từ đầu tới đuôi đều không chạy ra liếc mắt một cái nào.

“Vậy hiện tại thì sao?” Harry hỏi.

Salazar quay đầu trò chuyện với tiểu thạch xà, “Lestrange biến thành Bellagini vốn muốn đi tìm người hóa đá Umbridge, nhưng học sinh đến càng lúc càng nhiều, ả chỉ có thể chạy trốn trước, mà Herpo thì đang đi về phía chúng ta.”

“Còn Umbridge thì sao?”

“Bị hóa đá tại chỗ, có học sinh đi ngang qua nhìn thấy báo cho Helga, hiện tại Helga đã đi xử lý rồi.”

Harry gật đầu.

“Đêm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên Lestrange hẳn sẽ không có cơ hội đến bắt cóc Harry.” Snape nói, “Chắc chắn rằng ả sẽ lại tìm cơ hội khác lẻn vào Hogwarts .”

Godric đồng ý, “Vậy thì chờ lần sau đi.”

Nếu Umbridge đã tìm được, thì sẽ không giấu được bộ phép thuật. Một tiếng sau, Fudge nhận được tin tức lập tức mang theo một nhóm thần sáng đến Hogwarts mang người đi. Đối mặt với nhân viên cấp cao đã mất tích hai tháng của Bộ phép thuật, đang bị hóa đá và trúng không ít Phép thuật Hắc ám, Fudge nguyên bản muốn khởi binh vấn tội Helga. Nhưng mà khi thần sáng lấy đũa phép của Umbridge kiểm tra, mới phát hiện toàn bộ thần chú đều tới từ chính đũa phép của mụ, hơn nữa từ đầu tới đuôi, cây đũa phép này đều không có rời khỏi người mụ.

Về phần chuyện Umbridge mất tích hai tháng --- phàm là người đã từng đi học ở Hogwarts đều biết, trường học có lịch sử hơn ngàn năm này cất giấu rất nhiều điều bí ẩn, ai mà biết được có phải mụ đã vào mật thất nào đó rồi chạm vào cơ quan nào hay không. Về phần, nguyên nhân mụ thoát ra được -- chỉ sợ là trước khi thần chú hóa đá trên người mụ được giải, thì cũng không ai biết được đáp án.

Thần chú ‘hóa đá’ mà Umbridge trúng phải, đã được nhóm thần sáng kiểm tra qua, đó là một thần chú cực kỳ mạnh mẽ, mạnh tới mức chỉ có cao thủ cỡ Dumbledore hoặc hiệu trưởng Hera mới có thể làm được, mà hiệu trưởng Hera lại có chứng cớ ngoại phạm hoàn mỹ --- Hôm nay là đêm Halloween, cô luôn luôn ở trong sảnh đường dùng bữa với học sinh.

Đương nhiên, Helga không biết là Harry đã tặng kèm cho Umbridge một thần chú ‘quên đi’ , vì thế khi vừa nhìn thấy mụ thì cô cũng quăng cho mụ một thần chú ‘quên đi’ nữa. Cho nên, cô rất yên tâm khi giao người cho bộ phép thuật mang đi.

Đối mặt với Umbridge mất trí nhớ, Fudge cũng chỉ có thể chấp nhận, cũng khả năng là lúc Umbridge ở trong mật đạo đã đập đầu vào đâu đó. Vị nhân viên của bộ phép thuật hiện tại đến mẹ mình còn không nhớ, đã định trước là nửa đời sau đều trải qua trong St.Mungo. Mà Bellatrix lại nhặt được một tờ <Nhật báo tiên tri> trong một quán cà phê ở Hogsmeade, từ trong đó biết được nhân viên bộ phép thuật đã đáp ứng ả sẽ xóa bỏ thân phận phạm nhân bị truy nã cho ả, đã mất trí nhớ, tất nhiên ả thấy khó chịu, nhưng lại không có biện pháp nào khác.

Đương nhiên, đó là chuyện sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net