Chương 183: Thời gian thư thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 183: Thời gian thư thái

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Chuyện xảy ra vào đêm Halloween năm nay, là đề tài câu chuyện rất lâu cho nhóm tiểu động vật Hogwarts. Một người mà mấy trăm người bọn họ tìm hai tháng nay đều không thấy, đột nhiên lại xuất hiện, còn bị trúng thần chú hóa đá, chính là một câu chuyện vô cùng thần kỳ.

Catherine Brown nguyên bản ở Hogwarts âm thầm điều tra mà vẫn không có tin tức gì, cũng bị Fudge điều trở về. Không cam lòng thì cứ không cam lòng, nhưng gặp phải chuyện lần này, Fudge đã ý thức được đối thủ cực kỳ mạnh mẽ, mà người bọn họ phải đối mặt, không chỉ là hiệu trưởng Hera. Tỷ như Umbridge mất tích lại đột nhiên xuất hiện, rõ ràng không phải là hiệu trưởng Hera đứng ngoài ánh sáng thao tác.

Bộ phép thuật muốn đoạt lại quyền không chế Hogwarts thì trước mắt có hai biện pháp. Liên hợp với Ban trị sự, tạo áp lực cho hiệu trưởng mới, hoặc là mượn sức hiệu trưởng, biến kẻ thù thành minh hữu. Điều thứ hai thì chắc chắn là không có khả năng, Fudge biết, hiệu trưởng Hera không phải là một người dễ mượn sức. Cô là người có nguyên tắc riêng của mình, mà hành động trước đây của bộ phép thuật đã chạm đến điểm mấu chốt của cô. Một biện pháp khác là liên hệ với 12 giáo đổng. Nhưng trước mắt không nói đến người khác, thì gia tộc Malfoy có quyền thế nhất trong 12 giáo đổng hiện tại căn bản không muốn nhúng tay vào Hogwarts. Tuy nói thiếu gia nhà bọn họ Draco Malfoy đang đi học ở Hogwarts, nhưng Draco lại được trường học bảo vệ rất tốt, lại là bạn thân thiết với cứu thế chủ, nên Lucius Malfoy không có bất cứ lý do nào để can thiệp vào sự vụ của Hogwarts.

Lại nói, hắn không phải là người làm trong bộ phép thuật, nên nhân viên của bộ phép thuật mất tích thì liên quan gì đến hắn chứ?

Vì thế, dưới tình huống Fudge không thể hành động được gì, gã lại nghĩ ra biện pháp khác.

Ngày thứ ba sau Halloween, Tờ <Nhật báo tiên tri> chuyên dùng một trang báo để nói về việc nhân viên bộ phép thuật Dolores Umbridge mất tích hai tháng ở Hogwarts, lại đột nhiên xuất hiện còn trúng thần chú hóa đá, cộng với thần chú ‘quên đi’.  luận điệu trong bài báo rõ ràng chính là phong cách của Rita Skeeter, cả bài báo đều ám chỉ độc giả một điều: nhân viên làm việc ở bộ phép thuật mấy mươi năm đều sẽ bị tấn công, Hogwarts thật sự an toàn sao?

Harry đọc được tờ báo này trong văn phòng của Snape, cậu nhịn không được mà nhíu mày. Nhà tù Azkaban làm hai tên tù nhân nguy hiểm vượt ngục, vậy mà <Nhật báo tiên tri> lại không đăng tin tức về tiến triển của việc truy bắt tội phạm, cả ngày cứ đặt ánh mắt về phía Hogwarts, bộ phép thuật quả thật vô sỉ đến cảnh giới cao nhất.

“Có cái gì đẹp đâu.” Snape lấy tờ báo trong tay cậu đi, “Nếu thủ tịch Slytherin hiện tại cảm thấy thật nhàm chán, thì đi giúp viện trưởng đáng thương của ngươi xử lý tài liệu độc dược cho sáng mai đi?”

Khóe môi Harry lộ ra một nụ cười vui vẻ, cũng chỉ khi ở cùng với Snape thì cậu mới có thể dễ dàng lấy lại bình tĩnh. Cậu đi đến trước bàn đặt tài liệu độc dược, dùng một cây dao bạc từng chút mà cắt củ thủy tiên.

“Anh cảm thấy thế nào?” cậu ngẩng đầu hỏi, ý hỏi chuyện nào đó quá rõ ràng.

Snape nhếch môi, “Cần giáo sư độc dược hèn mọn này nhắc cho ngài nhớ một chút không? Đời trước hình như ngài cứu thế chủ của chúng ta có tiếp xúc không ít với bộ trưởng mà.” Đây chỉ là phong cách đặc sắc của Fudge thôi.

Harry cúi đầu cười, “Nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bất lợi với Hufflepuff các hạ.” tuy rằng đối phó với giám ngục Azkaban có thể lấy được sự trân trọng tôn kính của học sinh, nhưng vẫn sẽ có một số kẻ không não bị tờ <Nhật báo tiên tri> kích động.

Snape lấy luận văn của học sinh Slytherin năm ba mới vừa nộp lên xem, “Qua mấy ngày là ổn thôi.” Anh một bên cúi đầu chấm luận văn một bên không thèm để ý mà nói.

“Chuyện Umbridge dùng phép thuật hắc ám tra tấn học sinh đã được công khai trước. Hiện tại tất cả tổn thương trên người mụ, trừ thần chú hóa đá ra, thì tất cả thần chú còn lại đều xuất từ đũa phép của chính mụ. Nếu Fudge còn có chút đầu óc thì sẽ không đem chuyện này tuyên dương, nhanh chóng phủi sạch chuyện này mới là tương đối tốt, giống như bây giờ, thật sự là ngu muốn chết... Khoang, đây là luận văn của em hả?” Nói xong, anh đưa tấm da dê đang chấm đến trước mặt Harry.

Harry không hiểu gì mà nhận lấy, sau đó nhìn chữ viết quen thuộc mà gật gật đầu.

“Tiểu hỗn đản, em có muốn một lần nữa nấu lại độc dược 'hưng phấn' không hả?” vị giáo sư vẫn luôn nghiêm cẩn nghiêm túc rốt cuộc cũng bắt đầu gào thét, “ Là bỏ lá bạc hà trước hay là bỏ cỏ lưu dịch trước, học một lần rồi làm thêm một lần mà vẫn không nhớ được có phải không? Cũng đúng thôi, tất cả độc dược trên lớp của ngươi toàn là do tiểu thư Granger làm ra đúng không?”

Harry bị rống đến lỗ tai run lên, “Em không có cố ý.” Cậu yếu ớt nói. Hai ngày nay phải tập trung vào chuyện của Bellatrix, nên mấy bài tập cậu làm đều cho có lệ.

“Không cố ý?” Snape bắt đầu cười lạnh, nụ cười đó đủ để hù chết bất kỳ một tiểu động vật nào của Hogwarts, “Xem ra một quyển độc dược cho kỳ nghỉ hè vẫn còn rất không đủ. Từ hôm nay trở đi, buổi tối ta sẽ tùy chọn một loại độc dược trong sách, nếu không thuộc được, thì đừng mong đến giường của ta ngủ!”

Harry khóc không ra nước mắt, ủy khuất mà nhìn người yêu nhà mình.

Snape tuyệt tình mà quay sang chấm luận văn, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt cầu xin của tiểu hỗn đản nào đó.

Bán manh không có kết quả, Harry chỉ có thể đáng thương hề hề mà tiếp tục cắt củ thủy tiên.

Mọi chuyện quả nhiên giống hệt những gì Snape suy đoán, sau khi tờ <Nhật báo tiên tri> công khai tin tức đó ra ngoài, phần lớn người dân đều không có hoài nghi gì về hiệu trưởng Hera, ngược lại càng thêm bất mãn với bộ phép thuật, đã không đi bắt tội phạm truy nã thì cũng thôi đi, còn dám viết về kẻ đã dùng phép thuật hắc ám tra tấn học sinh, chỉ trích hiệu trưởng Hogwarts. Merlin trên cao! Nếu lúc ấy hiệu trưởng Hera không giết đám giám ngục Azkaban kia, thì không biết chúng nó đã hút bao nhiêu linh hồn của học sinh rồi.

Nhìn thấy những tờ báo khác đối chọi gay gắt với <Nhật báo tiên tri>, cuối cùng Harry cũng có thể thở nhẹ ra.

Đương nhiên, đó chỉ là chút tiêu khiển sau giờ học của Harry mà thôi, còn sinh hoạt của cậu hiện tại tràn ngập toàn là sách độc dược mà Snape bắt cậu học thuộc.

Vì thế trong một buổi trưa cuối tuần, lúc giáo sư Black rảnh rỗi đi dạo thì thấy con đỡ đầu của mình đang ngâm nga đọc cuốn sách độc dược dày như quyển từ điển, hắn lập tức xù lông.

“Snivellus làm cái gì vậy?” Sirius quát, “Trên lớp học còn chưa đủ hay sao? Còn bắt ngươi học một cuốn dày như cuốn từ điển thế kia? Hắn muốn đem ngươi bồi dưỡng thành một tên cuồng độc dược điên khùng sao?”

Harry nhún nhún vai, không quan tâm nói, “Nhìn thì có hơi dày chút thôi, thật ra cũng không có gì khó.” đó là lời nói thật, từ lúc sinh nhật tới nay, cậu đều không rảnh để xem quyển sách này, hai ngày này nghiêm túc nghiên cứu thì phát hiện, cuốn sách này nhìn thấy dày vậy thôi, nhưng trong đó toàn là kiến thức độc dược cơ sở, đơn giản lại thực dụng, hơn nữa thú vị hơn sách giáo khoa của bọn họ nhiều.

“Vậy cũng không được.” Sirius bất mãn nói, “Tuổi này của con nên cưỡi chổi chơi Quidditch, hoặc cùng bạn bè đi Hogsmeade thả lỏng tâm tình, mà không phải là trốn một góc âm u ôm một quyển sách độc dược mà học thuộc.”

Harry có chút bất đắc dĩ, nhưng mà lúc này Remus đã bị giáo sư McGonagall gọi đi giúp đỡ rồi, nên không có ai giúp cậu khuyên nhũ Sirius hết, bởi vậy cậu chỉ có thể nghĩ biện pháp mà chuyển sang chủ đề khác, “Con không thích bay tới bay lui để đuổi theo bóng Quidditch,” cậu cười nhạt nói, “Một người cưỡi chổi nhìn ngu lắm, hay là cha đỡ đầu chơi với con một trận đi?”

Sirius quả nhiên bị đề nghị của cậu hấp dẫn, “Tốt!”

Năm đó lúc còn đi học ở Hogwarts, Sirius cùng James đều là truy thủ khá giỏi của Gryffindor. Tuy trình độ không đến mức xuất thần nhập hóa như Harry cùng Regulus, nhưng mà cũng mạnh hơn học sinh bình thường không ít. Hai người vì an toàn và công bằng, đều không sử dụng tia chớp mà Harry mang tới, mà chỉ sử dụng hai cây chổi thoạt nhìn cũng không tệ lắm của trường học, sau đó cùng đến sân Quidditch.

Cuối buổi trưa của mùa thu, mặt trời không chút nào bị che khuất đang chiếu ánh nắng ấm áp đến khắp trường học, không khí thoải mái như đang ở đầu mùa xuân. Harry hơi hơi nheo mắt, sau đó cầm lấy cán chổi, cùng Sirius một trước một sau đi ra ngoài.

Snape đang trong rừng cấm thu thập tài liệu độc dược, thì bị tiếng cười quen thuộc trên đỉnh đầu hấp dẫn, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Harry đang cưỡi chổi, giống như bị quỷ đuổi theo mà bay tán loạn.

“Con không làm được rồi Sirius.” Âm thanh của Harry từ không trung truyền đến, mang theo ý cười không thể khống chế được, “Chú không thể như vậy được, con sẽ ngã chết a! Ha ha ha ha ha...”

Snape nhíu mày thật chặt, tiểu hỗn đản này rất có thiên phú trong môn bay nhảy như Quidditch này, cho dù động tác khó đến thế nào đều có thể dễ dàng thực hiện được. Cho nên con cẩu ngu ngốc kia làm cái gì mà có thể là khiến cho tâm thủ xuất sắc nhất Gryffindor cảm thấy sẽ ngã chết?

Nghĩ như vậy, ánh mắt anh bắt đầu tìm kiếm xung quanh, chỉ thấy cách Harry không xa, có một cây chổi, trên cây chổi lại có một con chó đen bự.

Snape: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net