Chương 186: Con chuột trong nhà cũ Black

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 186: Con chuột trong nhà cũ Black

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Sáng sớm hôm sau, cuối cùng Harry cũng gặp được Sirius, như mà cho dù Sirius có liều mạng che dấu thế nào đi nữa, thì cậu vẫn cảm giác được tư thế đi đường của hắn khác hẳn so với bình thường.

(Ngư ngư: Có vẻ chú Sói rất vui vì được công khai nên làm hơi lố rồi. Nhưng mà dù sao cũng cảm ơn chú vì đã giúp con thắng được hai trái 🥒🥒 🤣🤣🤣) 

Tối nay là đêm bình an, Kreacher cùng Dobby đã sớm bận rộn cho buổi tiệc lớn vào tối nay. Harry nguyên bản còn định đi tìm cây thông noel cùng Sirius, nhưng nhìn thấy đối phương hành động không tiện, nên cậu chỉ có thể kéo Regulus đi cùng.

Cách nhà cũ Black một đoạn đường cũng khá xa có một đồi thông nhỏ, nhưng mà hai người bọn họ là phù thủy, nên chút xa đó cũng không thành vấn đề.

Đến khi Harry và Regulus độn thổ đến đồi thông thì trên bầu trời bắt đầu bay bay những bông tuyết nhỏ. Không khí lạnh băng mang theo chút hương thanh mát của rừng cây, làm tâm tình của người ta trở nên thật tốt.

Harry cùng Regulus đi vào trong rừng, đến chỗ này qua chỗ kia để chọn một cây thông vừa ý.

“Anh có nguyện ý chấp nhận Remus không?” Harry vừa đi vừa hỏi. Là hậu duệ của gia tộc thuần huyết, chắc hẳn là rất chú trọng huyết thống.

Regulus bất đắc dĩ, “Đây là lựa chọn của Sirius, lại nói nếu như ta không chấp nhận thì có thể làm cái gì chứ? Học theo mẹ của chúng ta, trục xuất hắn ra khỏi nhà nữa sao?”

Harry rất muốn cười, “Ngược lại hiện tại anh thật là có quyền lợi này, hơn nữa Kreacher sẽ rất vui vẻ mà giúp cho anh làm điều đó.”

Regulus cong môi, “Nói thật, tối hôm qua ta cẩn thận nhớ lại lúc chúng ta còn đi học.” y giải thích, “Tiên sinh Lupin đã rất chiếu cố Sirius. Sirius cùng Potter luôn gây rắc rối, lúc nào cũng là do tiên sinh Lupin giúp đỡ dọn dẹp tàn cục, Sirius còn ngẫu nhiên đi du đêm không về ký túc xá, làm tiên sinh Remus đã nửa đêm còn phải đi tìm hắn.” Cho nên nói, lúc Sirius ở trong trường học đã động tâm với Remus, cũng không phải là không có lý do.

Harry đứng cạnh một gốc cây thông cao cao, “Cái cây này không tồi, anh thấy sao?”

Regulus ngẩng đầu lên, nhìn cành lá xum xuê của cây thông, “Ân, ta cũng thấy nó ổn đó.” y đồng ý nói.

Harry giơ tay lên, một thần chú vô trượng bắn ra, đỉnh của cây thông đã bị chặt ngang rồi rơi xuống trước mặt bọn họ.

“Thật lợi hại!” Regulus tán thưởng từ tận đáy lòng.

Harry đắc ý cười cười, đem đỉnh cây thông thu nhỏ lại bỏ vào túi không gian. “Cho nên anh cũng đồng ý việc Sirius và Remus ở chung một chỗ?” Cậu tiếp tục đề tài ban nãy.

Regulus nhún nhún vai, “Có Lang dược mà học trưởng Snape cung cấp, ta nghĩ cũng không có vấn đề gì lớn. Điểm này không phải em rõ ràng hơn ta sao?”

Harry: “...” Đừng có luôn lấy chuyện của Sev ra mà trêu em?

Có lẽ thấy được sự bất mãn của cậu, Regulus cười nhẹ, “So với cái nhìn của ta, thì em nên lo lắng về phía Sirius đi? Dù sao thì sớm hay muộn gì hai người cũng phải công khai thôi.”

Nhắc tới chuyện này làm biểu tình của Harry nháy mắt biến thành khổ qua, “Chú ấy sẽ không đồng ý.” Cho dù mối quan hệ giữa Sirius và Severus cũng không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa, nhưng muốn Sirius chấp nhận con đỡ đầu của hắn có một người yêu bằng tuổi với hắn thì chỉ sợ...

Harry không tiếng động thở dài.

Trở lại số 12 quảng trường Grimmauld, Harry vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc hậm hực của chính mình. Trong đầu cậu toàn là suy nghĩ xem làm thế nào để tương lai Sirius có thể chấp nhận Severus, lại không chú ý đến có một con chuột xuyên qua lồng phòng hộ tiến vào trong nhà cũ Black...

Nhưng mà cho dù có lo lắng thế nào, thì cuộc sống này vẫn phải tiếp tục. Ít nhất thì nhiệm vụ trước mắt của cậu là trang trí cây thông noel này, mà không phải là ngồi ngây ngốc rồi suy nghĩ đông tây.

Remus mới đến Hẻm Xéo mua một ít cây tầm gửi trở về. Lần này Harry không có cơ hội đến trang viên Prince để cướp đoạt nữa, bởi vậy bọn họ phải bỏ tiền ra mua.

Regulus cùng Sirius đồng thời quơ quơ đũa phép, đính những cây tầm gửi lên vách tường cùng tay vịnh cầu thang. Màu xanh lục tươi mới làm nổi bật lên ánh sáng của lò sưởi, khiến toàn bộ căn nhà trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Phu nhân Black đã đổi phong cách từ điên khùng âm trầm khủng bố, thành một quý phu nhân chân chính, ngay tại lúc Harry đang bận tới bận lui, bà còn chủ động gật đầu chào cậu.

Kreacher và Dobby vẫn đang ở trong bếp chuẩn bữa tiệc lớn cho buổi tối, Kreacher bỏ hai trứng gà vào trong bột mì, Dobby thì đi xung quanh tìm lọ mứt trái cây.

Lục trên lục dưới, làm một cái chai rơi từ trên ngăn tủ xuống, vừa lúc đập lên đầu một con chuột đang chạy ngang qua.

“Chi!” 

Con chuột màu xám này muốn chạy trốn, lại bị Dobby nhanh tay lẹ mắt bắt lấy.

Kreacher buông cục bột mì trên tay xuống, “Con chuột ở đâu ra?” nó kỳ quái nói. Cái chuyện mà nhà cũ Black có chuột, nếu là chuyện nửa năm trước thì còn có khả năng thấy, nhưng mà sau khi Regulus trở về, căn nhà này đã được bọn nó quét dọn đến không còn một hạt bụi, chứ đừng nói đến là chuột, ngày cả một con gián đều không có.

Dobby lắc đầu, vừa muốn nói “Không biết!” chợt nghe thấy âm thanh Harry đang nhẹ nhàng tiến vào, “Cái gì mà con chuột?” Harry vừa lúc đi ngang qua phòng bếp, thì nghe thấy cuộc nói chuyện của hai gia tinh.

“A, chính là con này.” Dobby đưa con chuột trên tay ra cho Harry thấy, “Dobby tìm thấy nó ở trong bếp.”

Harry cẩn thận nhìn trong chốc lát, vì thế tự nhiên là cậu nhìn thấy chân phải phía trước của nó thiếu một ngón. Cậu có chút kinh ngạc, nếu như người tới là Bellatrix thì cậu còn có thể hiểu được, nhưng Peter lại tới một mình... Bất luận là nói từ chỗ nào, thì điều này thật không bình thường.

Nhưng mà dù sao thì hiện tại không phải là lúc tự hỏi mấy vấn đề này.

“A.” cậu nhịn không được cười lạnh, “Nếu là một con chuột thì cứ ném vào lò sưởi thiêu chết luôn là được rồi.” Nói xong, cậu đưa một ánh mắt ra hiệu cho Dobby.

Dobby thấy vậy liền ném con chuột vào lò sưởi âm tường. Ngay lúc sắp bị ném ra ngoài, trong nháy mắt con chuột liền biến thành một người đàn ông lùn xủn có đôi mắt xám và mái tóc hoa râm.

Không đợi đối phương làm ra bất kỳ phản ứng nào, Harry nhanh tay biến ra một sợi dây thừng, sau đó dùng sức ném về phía Peter, nhất thời, Peter đã bị trói chặt.

Peter giãy dụa vài cái, phát hiện không thoát ra được liền muốn hóa thú, lại phát hiện dây thừng càng lúc siết càng chặt làm ma lực cũng không thể nào điều động.

Kreacher và Dobby thấy có người trà trộn vào nhà cũ Black, lập tức sợ hãi đâm tường.

“Được rồi Kreacher, đi thông báo cho Regulus, Sirius và Remus tới đây ngay.” Sắc mặt Harry nghiêm trọng phân phó nói. Nếu như đối phương đã tìm tới cửa, việc này dù sao cũng không thể lừa Regulus.

Kreacher nháy mắt biến mất ngay tại chỗ. Chỉ chốc lát sau, gia chủ gia tộc Black dẫn theo người bước vào phòng bếp, y vừa định hỏi Harry là đã xảy ra chuyện gì, thì lực chú ý đã bị người đàn ông thấp bé trước mặt hấp dẫn.

Sirius là người thứ nhất nhìn thấy rõ kẻ bị trói là ai, lập tức không khống chế được mà xông lên đánh người. Remus biết đối phương đã đè nén cảm xúc hơn mười năm, nên cũng không ngăn cản hắn.

Harry không thể không cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình đã không dùng thần chú hóa đá gã, nếu không nhất định Sirius sẽ đau tay cho mà xem. Regulus lại không rõ chuyện gì xảy ra, y bị âm thi kéo xuống hồ trước sự kiện Peter phản bội nhóm Đạo tặc, sau khi y trở về không lâu thì Sirius và Remus đã đi Hogwarts dạy học, cho nên y cũng không biết được ân oán của mấy Gryffindor này, y chỉ biết lúc trước Sirius bị bắt oan vào tù là do Peter Pettigrew hãm hại.

“Vậy mà dám đến nhà cũ Black.” Sirius đánh người đánh đến mệt, Remus lạnh lùng nói “Đủ rồi Sirius, đêm bình an không nên tức giận vì loại người này.”

“Cần ta gọi thần sáng đến không?” Regulus hỏi.

Sirius do dự một chút, “Nếu có thể, ta càng muốn tự tay đánh chết gã.” Hắn nhìn sang Harry, “Nếu không tại gã ... James cùng Lily cũng sẽ không chết.”

Có lẽ vì đột nhiên nhắc đến chuyện cũ làm người ta thương tâm, ánh mắt của Sirius hơi hồng hồng, ngay cả âm thanh cũng trở nên run rẩy. Trong ấn tượng của Harry, hắn vẫn luôn là một người hoạt bát lạc quan lại kiên cường. Bất luận là đời trước vượt ngục Azkaban trốn đông trốn tây, sau là đời này được rửa sạch oan khuất mà quan minh chính đại đứng dưới mặt trời, Harry cũng chưa bao giờ thấy hắn thất thố tới như vậy.

“Con biết.” Harry lạnh nhạt nói, “Con vẫn luôn biết.” Đời trước đến khi chết Sirius cũng không thể rửa sạch oan khuất, khi đó cậu hận con chuột này hơn bất kỳ ai hết. Nhưng sau này, đối phương lại buông tha cho cậu ngay tại địa bàn của Voldemort.

Vấn đề là, hiện tại nếu như giết chết gã hay gọi thần sáng đến đều sẽ đánh rắn động cỏ, nếu Peter ở trong này, thì nói không chừng Bellatrix cũng ở cách đây không xa, nếu như ả nghe thấy tin tức mà thay đổi kế hoạch, chỉ sợ về sau muốn dụ Voldemort ra mặt sẽ càng khó hơn.

“Như vậy, các ngươi muốn làm thế nào?” đầu óc Remus vẫn coi như còn chút tỉnh táo hỏi.

Regulus vẫn luôn không thích nói chuyện mở miệng, “Nếu như để người ta biết tội phạm vượt ngục Azkaban trốn ở chỗ của ta hoặc chết ở đây, thì có lẽ chức sở trưởng của ta sẽ ngồi không yên ổn.” Ngụ ý vẫn là gọi thần sáng thì tốt hơn.

“Không.” Harry lắc đầu cự tuyệt. Cậu ngẩng đầu nhìn mặt ba người khác, “Tạm thời buông tha cho gã đi, con còn cần đến gã.”

Remus cùng Regulus đều biết Harry có tính toán riêng, đều gật đầu đồng ý, chỉ có một mình Sirius vẫn ồn ào, “Cứ như vậy mà thả gã đi? Harry con đang nói giỡn với chú hả?”

Remus ở một bên trấn an, “Thả lỏng một chút đi Sirius, Harry sẽ không làm chuyện không nắm chắc.”

“Nhưng mà...” Sirius còn muốn nói gì đó, lại bị hành động tiếp theo của Harry làm cả kinh trực tiếp ngậm miệng lại.

Chỉ thấy Harry giơ tay lên, đầu tiền ném một thần chú quên đi rồi thêm một thần chú hôn mê vô thanh vô trượng qua. Sau đó Sirius thấy cái vòng tay trang sức của Harry đột nhiên chảy xuống, biến thành một con rắn có cái mào đỏ tươi, toàn thân rắn lóe lên ánh sáng lục sắc, nó dùng đôi mắt to màu vàng nhìn Harry, tê tê nói, {Làm sao vậy, Harry?}

Xà ngữ lạnh băng làm ba người theo bản năng rùng mình một cái. Nhất là Regulus, thiếu chút nữa là y nghĩ rằng mình đang đối mặt với Chúa tể Hắc ám.

{Đưa gã đi xa chỗ này một chút, sau đó đi theo gã nhìn xem Bellagini có ở gần đó không.} Harry phân phó, {Sau khi xác nhận thì đến đây nói cho ta biết, chú ý đừng làm ả phát hiện ra ngươi.}

{Được.} Herpo lắc lắc đuôi, sau đó ngậm dây thừng trên người Peter chậm rãi bò ra khỏi nhà cũ Black.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net