Chương 188: Hoá thú của Harry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 188: Hoá thú của Harry
Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Cho dù ngày hôm qua có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì hôm nay cũng là lễ giáng sinh. Vì thế mới sáng sớm Harry đã tinh thần phấn chấn lao xuống lầu, chạy tới trước cây thông noel tìm quà giáng sinh của mình.

Thời gian này tất cả mọi người đều đã thức dậy, đang đầy hứng thú nhìn Harry khui quà.

Sirius cho cậu một cây dao có thể mở mọi loại ổ khóa, nhìn thấy đồ vật giống hệt đời trước, Harry đột nhiên thấy tim mình nhói một chút, cậu cố nén cảm xúc bi thương vào sâu trong lòng.

“Thích không?” Sirius cười nói.

Harry dùng sức gật đầu, sau đó cho cha đỡ đầu của mình một cái ôm chầm.

Quà của Remus và Regulus đặt cạnh quà của Sirius, Harry vừa mở ra liền thấy là một cây bút lông ngỗng tự động bút ký và một bộ bóng Quidditch bằng bạc.

“Cảm ơn.” Harry mỉm cười nhìn về phía hai người họ tỏ vẻ cảm kích..

Remus vừa định nói chuyện, lúc này một con cú mèo dưới chân được treo đầy quà đang chầm chậm bay vào, sau đó dừng trên cây noel của bọn họ.

“Tutu?” Regulus thử gọi một tiếng, y đã từng gặp con cú mèo này ở trang viên Malfoy rồi.

Tutu ngẩng cao đầu, biểu tình kiêu ngạo y hệt tên đại khổng tước bạch kim.

Harry nhịn không được cười. Sirius thì nhìn nó hừ lạnh một tiếng.

Regulus gỡ những hộp quà trên chân nó xuống đưa cho mọi người, sau đó để Kreacher chuẩn bị cho nó chút quả hạch và nước uống. Harry nhân cơ hội này đi lên lầu, đem quà giáng sinh của Draco và Snape mà cậu đã chuẩn bị từ trước ra, nhờ Tutu mang về luôn. Nguyên bản cậu còn định để Hedwig đi một chuyến, hiện tại xem ra cũng không cần.

Tutu mang theo quà không chỉ của gia đình Bạch kim, mà còn có quà của Snape gửi cho Regulus. Harry lấy quà của mình, lập tức vui vẻ trở về phòng của chính mình. Chỉ còn lại Remus và Sirius hai mặt nhìn nhau.

“Haizz..”

“Haizz..”

Sirius rất thất vọng. Không biết đến khi nào con đỡ đầu của mình mới quên cái tên Snivellus kia.

Harry cầm quà của người yêu trên tay, nên không rảnh bận tâm đến tâm tình của cha đỡ đầu của mình. Cậu trở về phòng ngủ của chính mình, đóng cửa phòng lại, bắt đầu mở quà.

Từ sau khi cậu trở thành người thừa kế Slytherin, cậu cơ bản đều không thiếu thứ gì, nên sinh nhật năm nay Snape cũng không thèm tặng quà cho cậu luôn. Không có quà sinh nhật, nên cậu cũng không hy vọng là sẽ có quà giáng sinh. Cho nên hôm nay khi nhìn thấy hộp quà có tên đối phương, thật ra cậu cũng rất là kinh ngạc.

Hộp quà tối màu được đóng gói vô cùng cẩn thận, Harry hận không thể dùng hai tay hai chân đến xé quà. Thật vất vả mới mở đến lớp đóng gói cuối cùng, thì có một nhánh cây tầm gửi xuất hiện trước mắt cậu.

Harry có chút mờ mịt. Cậu cẩn thận lục lọi trong hộp quà, mới nhìn thấy trong đó còn một mảnh giấy nhỏ, trên đó là nét chữ thon dài mạnh mẽ của Snape  --- 24th, December, 1992.

Cậu hơi sửng sốt, sau đó rất nhanh hiểu được.

Ngày này năm trước, bọn họ từng hôn môi dưới gốc cây tầm gửi ở trang viên Prince...

Harry cầm nhánh cây lên, nhịn không được quay cuồng trên giường. Snape là bậc thầy độc dược, không biết anh dùng độc dược gì, mà có thể làm nhánh tầm gửi không bị hư thối, ngay cả hương vị đều tươi mới giống hệt như mới vừa hái xuống từ trên cây.

Snape nghiêm cẩn, có đôi khi lạnh lùng đến bất cận nhân tình. Nhưng mà ai lại có thể nghĩ đến, anh đối với người mình thương sẽ quý trọng đến như thế, quý trọng đến nâng niu bảo tồn đồ vật chứng kiến tình yêu của bọn họ.

Cả ngày hôm nay, cả người Harry đều tỏa ra một màu hồng phấn bay phấp phới. Nếu không phải sợ cha đỡ đầu của mình nghi ngờ, thì cậu hận không thể vẫn luôn cầm nhánh tầm gửi đó trên tay không buông, hoặc biến nó thành vòng cổ mà đeo lên người.

Sirius không phải tên ngốc, hắn thấy được sau khi quà của tên Snivellus đưa tới, thì cả người Harry đều trở nên hoạt bát bay bổng lên. Hắn vô cùng bất mãn đối với chuyện này, mà kết quả khi hắn bất mãn chính là chụp lấy Harry đang muốn về phòng nhìn nhánh tầm gửi của mình, đi học hóa thú.

Tự nhiên Harry rất là không tình nguyện, nhưng xét đến Sirius đã lên kế hoạch rất lâu cho lớp học này, nên cậu cũng không nở làm hắn thất vọng, vì thế đành ngoan ngoãn mà ngồi trong phòng khách.

Bởi vì đây là lần đầu tiên học tập, nên để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh trong lúc Harry hóa thú, Remus và Regulus phụ trách giám sát toàn bộ quá trình.

“Chuyện quan trọng nhất khi muốn thú hóa, chính là nhận biết mình thích hợp với loài động vật nào.” Remus chỉ đạo, “Chỉ cần tìm được loài động vật giống với tính cách của mình, thì quá trình biến thân sẽ tương đối dễ dàng, Harry, con biết con thích hợp với con gì không?”

Harry còn không trả lời, Sirius đã nhanh nhảu mở miệng, “James là một con hươu đực, nên Harry không cần phải nói, nhất định là có liên quan đến hươu.”

Regulus nhíu mày, “Chưa nghe nói qua là cái này còn có thể di chuyền.”

Sirius cẩn thận nghĩ thấy cũng đúng, “Còn có một loại khả năng, cái này thì có liên quan đến thần hộ mệnh. Harry, con biết hình thú của thần hộ mệnh là...” còn chưa nói hết lời, hắn tự động câm miệng.

Nhắc đến đề tài này, biểu tình của Remus có chút quái dị.

Hiển nhiên, ký ức về Harry bày ra thần hộ mệnh trong mùa hè rồi vẫn còn vô cùng mới mẻ.

Regulus thì vẻ mặt khó hiểu, ngày mà Snape, Sirius và Remus dạy Harry thần hộ mệnh thì y bận đến trang viên Malfoy, cho nên lúc này y rất tò mò vì sao khi nhắc đến thần hộ mệnh của Harry thì bọn họ lại có vẻ mặt kỳ quái đó.

Harry cắn răng, “Thú hóa của con tuyệt đối không thể nào là một... con Dơi!” cậu cường điệu.

Regulus nhịn không được nở nụ cười. Y biết, hình tượng của thần hộ mệnh là dựa trên tình cách người yêu của mình. Harry nhiệt tình sáng sủa, khác hoàn toàn với con Dơi luôn sinh hoạt trong bóng tối âm u.

Con Dơi a... thật là giống với người học trưởng âm trầm khủng bố của y.

Harry quay đầu trừng y. Regulus liều mạng nhịn cười, sau đó dùng âm thanh nhỏ đến mức không làm cho Sirius và Remus nghe thấy mà nhắc nhở, “Em biết thần hộ mệnh của hắn là con gì không?”

Mà “Hắn” là ai không cần nói cũng tự hiểu.

Harry nghiêng đầu, nhìn Regulus chớp chớp mắt.

“Con biết là loài động vật gì rồi.” cậu buông ly đồ uống trên tay xuống, nghiêm túc nói, “Mọi người nói xem bước tiếp theo nên làm cái gì.”

Sirius đang muốn hỏi con đỡ đầu của mình làm sao mà biết được, lại bị Remus chặn ngang, “Bước tiếp theo là dùng toàn bộ sự chú ý, tập trung tưởng tượng ra hình dạng của loài vật đó.”

“Sau đó thì sao?" Chỉ dựa vào tưởng tượng thôi chưa đủ.

Remus tiếp tục nó tập trung ma lực của mình, sau đó phân tán đến toàn thân biến thành bộ dạng trong tưởng tượng.”

Harry nhắm mắt lại, thử làm theo hướng dẫn của Remus. Hiện tại cậu có đầy đủ ma lực để chống đỡ quá trình biến hình, không cần lo lắng bị thương hoặc biến giữa chừng.

Ba người đang ngồi đều khẩn trương mà nhìn cậu.

Thú hoá không phải là một phép biến hình đơn giản, một khi thất bại sẽ có hậu quả không thể lường trước được, có vài người ý chí không kiên định hoặc ma lực không đủ thập chí không thể biến trở về hình người.

Cùng với sự đau đớn kịch liệt do biến hình mang lại, thì phần đầu Harry xuất hiện biến hóa đầu tiên. Mái tóc đen xù lập tức biến thành bộ lông xoã tung, sau đó mới lan ra khắp toàn thân. Tiếp đó, mũi miệng cậu bắt đầu dài ra, cánh tay biến hình trước, chân mới biến hình sau.

Trải qua gần 10’ đồng hồ, hình tượng thú hóa của Harry cũng hoàn thành.

Đó là một con hồ ly với bộ lông đen thuần, màu sắc duy nhất trên người chính là nhúm lông trắng hình tia chớp trên trán, đôi mắt to tròn màu như ngọc lục bảo, đáng yêu đến mức làm người ta không chịu nổi.

“Hắc hồ?” Sirius thật kinh ngạc, “Vì sao ta cảm thấy con hồ ly này có chút quen thuộc?”

Remus lại không chút do dự mà cắt ngang hắn một lần nữa, “Là ngươi nhớ nhầm!”

Sirius: “...” rõ ràng là mình còn chưa kịp nói gì mà.

Regulus vươn tay ôm lấy hồ ly đen, “Thật sự là rất rất đáng yêu.” chính là đừng bất cẩn biến thành tài liệu độc dược của học trưởng âm trầm khủng bố là được.

Tuy rằng Sirius có chút bất mãn vì hình tượng hóa thú của con đỡ đầu nhà mình là một con hồ ly âm hiểm giả dối, nhưng thật sự không chịu được đôi mắt to long lanh manh đến tận tim gan của đối phương, vì thế hắn cũng ôm lấy, đặt lên đùi nhẹ nhàng xoa xoa bộ lông của hồ ly.

So sánh với bọn họ thì Remus lại có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, “Biến về được không, Harry?” Biến thành động vật chỉ mới thành công được một nửa, còn phải biến trở về hình người mới thật sự thành công.

Tiểu hồ ly bình tĩnh gật đầu, sau đó nhảy từ trên người Sirius xuống, rất nhanh khôi phục về hình người.

“Quá tuyệt vời!” Sirius vươn tay ôm lấy cậu, “Năm đó, ta cùng James phải luyện tập hơn một tháng, con vậy mà chỉ cần làm một lần là đã thành công!”

Harry một lần nữa biến thành hồ ly, sau đó thay phiên nhảy vào lòng từng người một làm nũng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net