Chương 190: Ghé thăm nhà Riddle 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 190: Ghé thăm nhà Riddle 1

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Ban đêm ở thôn Hangleton thật yên tĩnh, với một thôn nhỏ lấy nông nghiệp làm chủ, thì đa số người sống ở đây đều duy trì trạng thái mặt trời lặn liền trở về nhà nghỉ ngơi.

Hôm nay tuyết đã rơi cả một ngày, lúc này chỉ mới dừng lại không lâu, Harry cùng Salazar cho chân của chính mình một thần chú nhẹ nhàng, nếu không thì khi bước lên tuyết sẽ phát ra âm thanh “Dát chi dát chi”. Còn độn thổ sẽ khiến cho ma lực dao động mạnh, thực dễ dàng bị phát hiện, cho nên hai người lựa chọn đi bộ qua đó.

Nhà Riddle ở trên một sườn núi, dây thường xuân giương nanh múa vuốt mà bò khắp cả căn nhà. Ánh trăng màu bạc xuyên thấu qua tần mây đen, làm căn nhà không người ở này càng thêm phần khủng bố.

“Lạnh không?” Salazar nhỏ giọng hỏi han. Tuyết lớn mới vừa ngừng, không khí lạnh như xuyên thấu tận tim gan.

Harry ló đầu ra từ trong áo choàng tàng hình, lắc lắc đầu. “Vẫn ổn.”

Salazar bước nhanh hơn, y cho mình một thần chú ẩn thân, nên không có phương tiện dùng phép thuật, bởi vậy Harry đi phía sau xóa sạch dấu chân của hai người.

Ước chừng mười phút sau, hai người đã tới bên ngoài của nhà Riddle. Một người làm vườn khập khiễng đi qua trước mặt bọn họ, “Đám con nít đáng chết, bọn nó lại ném đá vào trong hoa viên.” Hắn lẩm bẩm nói.

Nhìn thấy Frank Blaise còn sống, Harry theo bản năng mà thở nhẹ một hơi, cậu nhìn thoáng qua phía Salazar {Tiếp theo nên làm thế nào?} cậu dùng xà ngữ hỏi.

Âm thanh của xà ngữ nhỏ hơn tiếng người rất nhiều, nếu không cố ý lắng nghe thì người thường sẽ không để ý đến.

{Cứ từ từ, xem hắn đang nói gì.}

Harry hiểu rõ, cùng Salazar đồng thời đứng lại, tận lực thả nhẹ hơi thở.

Người làm vườn liếc nhìn về phía bọn họ một cái, “Hai hôm nay thật sự là gặp quỷ.” Hắn lẩm ba lẩm bẩm, “Tuyết rơi mấy ngày rồi vì sao chỗ này vẫn có rắn, thời gian này không phải chúng nên ngủ đông rồi hay sao?”

Mắt thấy hắn tiếp tục đi về phía trước, Harry cẩn thận đi theo sau.

“Lớn tuổi, việc lạ càng thấy càng nhiều.” Frank Blaise liếc mắt về phía cửa sổ trên lầu đang lóe ánh sáng nhàn nhạt, “Chủ nhân đã qua đời nhiều năm như vậy, chủ mới của căn nhà cũng không muốn ở lại nơi này. Đã trễ thế này rồi còn có ai đến nữa chứ?” Nói xong, hắn muốn đi lên phía trước xem tình huống như thế nào.

Harry nhịn không được mà nhíu mày, tùy tay nhặt một tảng đá đập lên đầu người làm vườn. Dưới tình huống không thể kinh động đến Voldemort, thì đây là cách tốt nhất để giải quyết người làm vườn.

“Đùng.” Frank kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

“Cứ như vậy sẽ không bị đông chết đi?” Âm thanh trầm thấp của Salazar mang theo chút vui sướng khi người khác gặp họa.

Người làm vườn đã hôn mê, nên bọn họ cũng không cần dùng xà ngữ.

Biểu tình của Harry có chút uể oải, “A, con không có nghĩ tới, vậy làm sao bây giờ?” Lo lắng Voldemort hạ thần chú cảnh giới xung quanh nhà Riddle, cho nên cậu không dám dùng ma lực.

Salazar bỏ thần chú ẩn thân trên người, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất cho Frank một thần chú giữ ấm, rồi trôi nổi hắn ra khỏi nhà Riddle. Làm xong, y lập tức khôi phục trạng thái ẩn thân.

Harry trộm le lưỡi. Sao cậu lại quên, cha nuôi nhà mình đến Gringotts đều có thể sử dụng phép thuật, còn cần đặt Voldemort vào trong mắt hay sao?

“Nếu hắn tỉnh lại thì phải làm thế nào?” Harry phòng ngừa chu đáo, “Sẽ còn quay lại chỗ này nữa sao?” Đêm nay bọn họ có thể để hắn rời xa nhà Riddle, chờ đến mai khi tỉnh dậy, nói không chừng sẽ lại bị ánh sáng lấp lóe trong nhà hấp dẫn lần nữa.

Salazar nhíu mày, “Chờ chúng ta giải quyết chuyện đêm nay rồi tính.” Cách Voldemort quá gần, nên bọn họ không tiện hành động nhiều.

Harry gật đầu.

Một con rắn bò bò về phía bọn họ. Rắn là động vật cảm ứng nhiệt, theo lý thuyết chỉ cần xung quanh có người hoặc sinh vật sống, mặc dù không nhìn thấy nhưng chúng nó vẫn có thể cảm giác được. Nhưng áo choàng tàng hình của Harry là thần khí đến cả tử thần đều có thể lừa gạt, cho nên không bị phát hiện, mà Salazar bởi vì huyết thống, nên loài rắn tuy rằng sẽ phát hiện y, nhưng cũng không dám tấn công y.

{Ngươi là ai?} một con rắn đen có hoa văn trắng tê tê hỏi Salazar, {Các hạ tôn kính?}

Harry tránh trong áo choàng tàng hình đột nhiên nhíu mày, mặc dù là một con rắn, nhưng sự điên cuồng trong giọng nói cũng không có chút nào che giấu. Cậu còn tưởng rằng là Nagini, nhưng không nghĩ tới là Bellatrix.

Đúng rồi... Harry đột nhiên nhớ tới, sau khi Voldemort giết chết người làm vườn kia thì Nagini mới biến thành trường sinh linh giá, nhưng hiện tại bọn họ đã đuổi người làm vườn đi rồi, Nagini có phải sẽ không biến thành trường sinh linh giá không?

Nếu không trở thành trường sinh linh giá, như vậy nó sẽ không có được sự tương thông với Voldemort. Thì nó sẽ chỉ là một con rắn bình thường.

Đương nhiên, lúc này cậu không thể suy nghĩ được quá nhiều. Bellatrix biến thành rắn, như vậy thì sẽ có bản tính của rắn, ả sẽ e ngại huyết thống của Salazar mà không dám công kích bọn họ, nhưng không có nghĩa là ả sẽ không báo lại cho Voldemort.

{Chúng ta chỉ đi ngang qua đây, trong chốc lát sẽ rời đi.} âm thanh của Salazar có sự uy nghiêm đặc biệt của một quý tộc, {Nhớ kỹ không được đem chuyện này nói cho bất kỳ kẻ nào.}

{Vâng, các hạ tôn kính.} Bellatrix lắc lắc đuôi, sau đó bò vào trong nhà.

"Ngài xác định là ả sẽ nghe lời ngài nói?” Harry hỏi, “Ả là Bellagini, không phải Nagini. Phu nhân Lestrange có sự trung thành tuyệt đối với Voldemort, có một người mang huyết thống như ngài ở đây, thì ả sẽ không nói cho Voldemort hay sao?”

Salazar cười nhẹ, “Nếu ả là phu nhân Lestrange, có lẽ sẽ không nghe lời ta, nhưng ả là Bellagini, sẽ bị bản tính cả rắn chi phối, cho nên tạm thời ả sẽ nghe lời ta.”

“Vậy nếu ả biến về hình người thì sao?” Harry lo lắng nói.

Âm thanh của Salazar trầm ngâm, “Có lẽ, một chút nữa chúng ta có thể cho ả một thần chú quên đi?”

Harry: “...” vì cái gì đến xà tổ đại nhân đều không đáng tin như vậy hả?

Bất luận là xảy ra chuyện gì, thì kế hoạch của bọn họ vẫn phải tiếp tục tiến hành. Harry cùng Salazar đồng thời bước vào cánh cửa của căn nhà đã có lịch sử hơn trăm năm này.

Bước qua phòng bếp u ám như hang động, hai người đi đến hành lang, đập vào mặt là hương vị mục nát làm cậu nhịn không được mà co chặt cái mũi. Bởi vì đêm đã khuya, nơi này lại không có chút ánh sáng nào, Harry cùng Salazar chỉ có thể cẩn thận sờ soạng, cho đến khi chân bọn họ va chạm vào cầu thang thông lên lầu.

Căn nhà nhiều năm không có người ở nên tích một lớp tro bụi thật dày, tiếng bước chân của bọn họ đều bị lớp tro bụi này che mất. Bọn họ thuận lợi đi lên lầu, cho đó rẽ phải, thì thấy được một cánh cửa bên cạnh hành làng có một khe hở nhỏ, ánh sáng le lói nhàn nhạt phát ra từ chính căn phòng đó, làm sàn nhà đen thùi lùi có một đạo ánh sáng màu cam.

--- giống hệt như trong giấc mộng đời trước của Harry.

Hai người bọn họ nghiêng người, cẩn thận bước đến gần. Harry rút cây đũa phép thủy tinh tím từ trong ống tay áo ra để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào xảy ra, sau đó đi cùng Salazar đến một góc không qua làm người khác chú ý để nghe góc tường.

“Bên trong cái chai còn một chút, chủ nhân, nếu ngài thấy đói thì hãy uống thêm một chút đi.” Âm thanh khiếp đảm đầy sợ hãi của Peter Pettigrew phát ra từ trong căn phòng đó.

Voldemort không có tiếp lời, ngược lại âm thanh điên cuồng của Bellatrix lại vang lên, “Chỉ biết trốn ở chỗ này, con chuột ngu, đến đi tìm chút đồ ăn mà cũng bị bắt được, thật không biết chủ nhân giữ ngươi lại để làm gì nữa?”

“Đủ!” âm thanh của Voldemort lạnh băng đến tận xương, “Để đó chút nữa đi, mang ta đến gần lò sưởi đi Peter!”

Harry khinh bỉ mà nhíu mày, cậu không có quên, chính là âm thanh đó, nói với Nagini {Giết!}

Sau đó, nam nhân mạnh mẽ ổn trọng âm thầm bảo vệ cậu liền mất đi sinh mệnh, nhanh đến mức không kịp nói lời từ biệt với cậu...

Có lẽ cảm nhận được sự bất an của cậu, Salazar khoác tay lên vai Harry. Tuy áo tàng hình có thể che giấu thân thể đối phương, nhưng bọn họ vẫn biết được vị trí của nhau.

Nháy mắt Harry giật mình tỉnh táo lại.

Trong phòng, tiếng chân ghế ma sát vào sàn nhà phát ra vô cùng chói tai, Voldemort cũng như nguyện mà ngồi cạnh lò sưởi.

“Chủ nhân hiện tại ngài có cần nghỉ ngơi không?” Bellatrix hỏi.

Voldemort nói, “Tạm thời không cần, đúng rồi, Peter!”

Nam nhân tóc xám thấp bé lập tức khẩn trương hề hề mà trả lời, “Ngài có gì sai bảo, chủ nhân của ta?”

“Bella nói không sai,” Voldemort lạnh lùng nói, “Ngươi phải ra ngoài tìm thức ăn cho chúng ta, Bella ra ngoài quá gây chú ý, ngươi thấy con rắn nào không cần ngủ đông hay sao?”

“Vâng chủ nhân của ta.” Âm thanh của Peter lộ rõ sự khủng hoảng, sợ Voldemort lập tức làm hắn cút đi, “Ngài mai ta lập tức ra ngoài tìm.”

“Nhìn xem Nagini.” Trong âm thanh lạnh băng lại lộ ra một tia sủng ái, “Vừa đến mùa đông liền muốn ngủ. Cho nên các ngươi phải tìm đủ đồ ăn cho em ấy, nếu như em ấy tỉnh lại mà không có đồ ăn, ta sẽ cho các ngươi biến thành bữa trà chiều cho em ấy!” Gã đột nhiên nâng cao giọng nói, làm Harry đang trốn bến ngoài đều nhịn không được mà run rẩy một cái.

“Chủ nhân yên tâm!” Peter sợ hãi rụt rè mà đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net