Chương 192: An tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 192: An tâm

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit. )

Ban đêm trang viên Slytherin phá lệ yên tĩnh, mây đen bị gió thổi tan, làm ánh trăng màu bạc chiếu vào trong phòng ngủ, cho nơi này một chút nhu hòa cùng an bình.

Snape tắm rửa xong, nhìn Harry đang nằm úp sấp trên giường dùng đôi mắt ngọc lục bảo xanh biết nhìn anh chằm chằm không thèm nháy mắt, mà nhịn không được thở dài.

“Thực xin lỗi.” Anh thấp giọng nói.

Ánh mắt Harry có chút hơi phiếm hồng, hiển nhiên vẫn chưa không phục lại từ trong kinh hách vừa rồi, “Em biết anh lo cho em.” Cậu kéo Snape lên giường, “Nhưng mà em không muốn anh lại mạo hiểm.” Vừa rồi cậu nhớ đến Snape bị Nagini cắn bị thương, mà chính mình lại bất lực, làm tim cậu co rút đến đau đớn.

Snape im lặng mà xoa xoa mái tóc đen lộn xộn của tiểu cự quái nhà mình, “Tuy rằng em được xưng là ‘Cứu thế chủ’ nhưng ta chưa bao giờ cho rằng đánh bại Voldemort là trách nhiệm của một mình em.”

Harry bĩu môi, “Từ đời trước đến hiện tại, chưa bao giờ thấy anh đối đãi với em như một ‘Cứu thế chủ’ hết.” Nếu không thì Snape sẽ không gây khó xử cho cậu ngay trong tiết độc dược học đầu tiên.

Nhớ tới những chuyện trước kia, Snape nhịn không được mà cong môi, “Cho nên em thật hoài niệm khoảng thời gian đó?”

Harry liều mạng lắc đầu, “Thôi đi.” Mấy năm đó Snape làm gián điệp hai mặt cũng quá hoàn hảo, rõ ràng là bảo vệ cậu, lại cố tình làm cho mình hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải nhờ vào những ký ức đó, có lẽ đến khi chết cậu cũng không tha thứ cho người nam nhân này.

Dù sao, là Snape giết chết hiệu trưởng Dumbledore mà mình kính yêu nhất.

“Nhưng ta lại có chút hoài niệm.” Âm thanh của Snape mượt mà như tơ lụa vang lên bên tai Harry, “Khi đó tuy rằng em chỉ biết lỗ mãng hành động theo cảm tính, nhưng không giống như bây giờ, trong lòng có vết thương không thể nào lành.”

Remus từng nói qua, ánh mắt không lừa được người, bất luận Harry có che giấu như thế nào, thì chuyện đã qua cũng khắc sâu vào trong ánh mắt của cậu, có lẽ người ngoài không cảm nhận được, nhưng người thân thiết với cậu đều thấy rất rõ ràng. Từ lúc trọng sinh đến nay, rất ít khi Harry có thời gian vui vẻ một cách chân chính.

Harry trầm mặc.

“Cho nên lúc ta biết em không bị Voldemort giết chết, mà lại dùng ‘Lữ hành thời gian’ tự sát, ta nguyên bản cũng rất giận, nhưng cẩn thận nghĩ lại ta lại không có bất kỳ lý do nào để trách cứ em.” Snape cười khổ, “Chúng ta chết cũng đem hạnh phúc của em từng chút từng chút mà chôn cùng, ta lại có lý do gì mà chỉ trích em không tràn ngập hy vọng mà sống sót?”

Giống như năm đó, Lily chết mang theo hết hy vọng của anh, nên anh hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của Harry.

“Vừa rồi ta cẩn thận nghĩ một chút, Salazar nói rất đúng,” đôi mắt đen thâm thúy như bầu trời đêm của Snape nhìn chằm chằm người nằm trên giường, “Lần thứ hai trở thành gián điệp hai mặt, có lẽ ta sẽ dùng hết sức để bảo vệ an toàn của em, nhưng nhất định em sẽ sống trong sợ hãi bất an, lo được lo mất.” Đến lúc đó, có lẽ Voldemort còn chưa bị đánh bại, thì cứu thế chủ đã hỏng mất trước.

“Cho nên, anh sẽ không rời đi em đúng không?” trong anh mắt Harry lộ ra chút mong mỏi, sợ bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của người yêu nhà mình.

“Yên tâm đi.” Snape cúi đầu hôn nhẹ lên môi Harry một chút, “Ta sẽ không lại rời đi em.”

Cảm xúc ấm áp làm Harry có một tia an tâm, “Vậy dấu hiệu hắc ám của anh thì sao?” Cậu nghiêng đầu, cố ý hỏi.

“Gryffindor các hạ đã sớm hỏi qua ta có muốn xóa bỏ dấu hiệu hắc ám không, ngài ấy có biện pháp làm độc dược tinh lọc. Lúc đó ta không đáp ứng, bởi vì nghĩ có thể sẽ có một ngày ta cần trở về bên người Chúa tể hắc ám.” Anh nhìn Harry đang nhíu chặt mày, sau đó nhếch khóe môi, “Hiện tại xem ra ta triệt để không cần thiết.”

“Cho nên anh sẽ thật sự không trở về bên gã?” Harry chớp chớp mắt, muốn xác nhận chuyện này.

“Ừa.”

Được đến đáp án mà mình muốn, Harry không chút do dự mà bổ nhào lên người Snape, “Sev anh là tốt nhất.”

Snape không được tự nhiên mà quay đầu, ngọn đèn đêm có chút u ám, bởi vậy Harry đã bỏ lỡ màu đỏ ửng chợt lóe qua trên má anh.

“Vậy anh thích em hiện tại hay là em của trước kia?” đột nhiên Harry có một ý tưởng đột xuất.

Snape từ trên cao mà trừng mắt nhìn xuống cậu, sau đó giả cười nói, “Nếu Slytherin các hạ không cho ta ra ngoài, vậy nhân cơ hội này ta sẽ kiểm tra bài học của cứu thế chủ một chút.” anh nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Harry: “...” Hiện tại cậu đi năn nỉ Salazar thả Snape ra có còn kịp không?

Gây sức ép đến hơn nửa đêm, giấc ngủ này của Harry cũng phá lệ an ổn, vì thế chờ đến ngày hôm sau, cậu bi ai mà phát hiện, đã đến giờ cơm trưa.

Ngày đầu tiên đến trang viên Slytherin đã ngủ đến trưa, thật sự là rất.. thất lễ. Harry oán niệm mà rửa mặt chải đầu xong sau đó xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy người yêu mình đang đứng ở cuối cầu thang, như một thợ săn đang chờ đợi con mồi đã lâu.

“Ngài cứu thế chủ ngủ thật không tồi?” Anh cười như không cười nói.

Harry trộm làm cái mặt quỷ, rõ ràng là anh không thèm gọi em còn trách em.

Snape vừa muốn tiến lên đánh người, thì Salazar vừa đi tới, canh thời gian thất sự quá chuẩn, Snape rất hoài nghi đối phương là cố ý. “Được rồi, Severus,” Y cười khuyên nhũ, “Ngày hôm qua Harry đã vất vả rồi, nên hôm nay nghỉ ngơi nhiều một chút cũng đúng thôi.”

Harry nhân cơ hội trốn ra khỏi người của Snape.

Snape nghiến răng, sau đó cùng tiểu hỗn đản đi đến nhà ăn.

Hiển nhiên Godric cũng vừa mới tới, hắn đang phân phó gia tinh chuẩn bị rượu khai vị và đồ uống. Nhìn thấy bọn họ tiến vào, hắn hô, “Gout de Diamants thế nào? Có người nào không uống được không?”

Salazar ra hiệu Harry cùng Snape ngồi xuống, sau đó nói với Godric, “Khi nào mà anh lại có hứng thú với rượu có bọt khí?” Một ngàn năm trước tuy cũng có Champagne, nhưng lúc đó Champagne không có bọt khí.

Godric nhún vai, “Dù sao cũng là dùng tiền của em, ta đương nhiên là phải thử hết chứ.”

Salazar: “...”

Harry có chút muốn cười, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Chờ bọn họ đều ngồi vào chỗ của mình, Salazar mới phất tay để gia tinh mang thức ăn lên.

Chất lỏng màu vàng nhạt đổ vào trong cốc thủy tinh chân dài, màu sắc xinh đẹp làm Harry ngủ hơi trưa có vẻ thèm ăn hơn.

“Sáng nay Severus có nói với ta rồi.” Godric uống một ngụm rượu sau đó nhìn về phía Harry, “Nếu như dấu hiệu hắc ám có thể xóa được, con có muốn nói cho Regulus không?” rốt cuộc hiện tại Regulus đang làm việc trong bộ phép thuật, tuy rằng áo bào phù thủy che kín mít, nhưng lỡ như gặp người có tâm, thì vẫn có thể bị nhìn đến. Trước đây y chỉ là một nhân viên trong Sở Thể dục và Thể thao, nên không có vấn đề lớn, hiện tại y đã là đại diện Sở trưởng, năm nay Quidditch World Cup lại tổ chức ở Anh quốc, mỗi người đều đang nhìn chằm chằm vào Sở Thể dục và Thể thao, nên có một số việc cần cẩn thận vẫn tốt hơn.

“Vâng.” Harry gật đầu.

Sau cơm trưa, Snape đã bị sư tổ gọi đến nghiên cứu độc dược có thể xóa bỏ dấu hiệu hắc ám. Xử lý ấn ký linh hồn cũng không dễ dàng hơn độc dược tinh lọc linh hồn của Harry bao nhiêu. Không nói cái khác, thì máu Bạch Kỳ Mã là một nguyên liệu không thể thiếu.

Vì thế, Godric còn đặc biệt trở về Hogwarts một chuyến, ngoại trừ lấy máu Bạch Kỳ Mã thì hắn còn vào trong mật thất lấy một số tài liệu độc dược cần thiết, từ cỏ ánh trăng, đến xương dạ kỳ, đựng đầy một túi không gian. Hắn biết độc dược loại bỏ ấn ký phải làm thế nào, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa thực nghiệm lần nào, vì đảm bảo thành công, nên hắn lấy thêm nhiều tài liệu một chút.

Lấy tài liệu độc dược xong, hắn lại đi tìm Helga, đem chuyện về Voldemort tối qua nghe được nói cho cô, xong xuôi hết thảy hắn mới quay về trang viên Slytherin. Tối đêm đó, Helga để bức họa hiệu trưởng Phineas Nigellus Black đến nhà cũ Black gọi Regulus đến văn phòng, sau đó phân phó y đi tìm Lucius.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net