Chương 194: Hai ngày thư thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 194: Hai ngày thư thái
Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Quay trở lại hai ngày trước.

Lúc Godric trở về Hogwarts lấy tài liệu độc dược. Harry đã đến tìm cha nuôi mình để thảo luận làm thế nào để xử lý người làm vườn. Tình huống lúc đó quá khẩn cấp, Salazar chỉ kịp làm một thần chú giữ ấm rồi trôi nổi hắn ra khỏi vườn nhà Riddle, chờ đến sáng hôm sau khi được người khác phát hiện, thì hắn đã ở đầu thôn, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Frank Blaise bị mọi người lay tỉnh, hiển nhiên là hắn không biết tại sao mình lại ngủ ở đây cả đêm. Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, mọi người liền miệng năm miệng mười thảo luận xôn xao, cảm thấy cỏ vẻ là nhà Riddle bị ma ám.

Có lẽ là do không khí rất náo nhiệt, nên không có ai để ý có một người đàn ông trẻ tuổi diện mạo bình thường trà trộn trong đám người.

Bàn tán hết nửa giờ đồng hồ, thì mọi người mới giải tán. Nhân duyên của Frank ở thôn Hangleton cũng không quá tốt. Tuy rằng không có chứng cứ xác thật, nhưng rất nhiều người dân trong thôn đều cho rằng cái chết kỳ quái của gia đình Riddle có liên quan đến hắn, bởi vậy đa số mọi người đều không muốn quan tâm hắn, chờ mọi người đi hết, hắn mới tập tễnh bước về nhà của mình.

Người đàn ông bình thường kia liền bước theo hắn.

Đến một chỗ yên lặng và không còn bóng người, Frank muốn nghỉ ngơi một chút, vì thế hắn dừng lại đứng dựa lưng vào một gốc cổ thụ.

Người đàn ông trẻ tuổi đi theo hắn nãy giờ liền lộ ra một nụ cười, sau đó nâng tay lên. Frank chỉ thấy trước mắt toàn là màu trắng, rồi hắn liền mất ý thức.

Chờ sau khi Frank tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã ở trước một viện dưỡng lão mà mình chưa từng tới lần nào. Hắn cố gắng nhớ lại xem làm sao mình lại ở chỗ này, nhưng đầu óc hắn trống rỗng.

Lúc này nhân viên công tác tại viện dưỡng lão cũng đi tới, nhìn thấy một ông lão quần áo rách rưới chân còn có tật đang ngồi trước cửa, y lập tức nhiệt tình mời ông vào trong nghỉ ngơi.

Trò chuyện nửa ngày, nhân viên viện dưỡng lão phát hiện, ông lão này có chứng mất trí nhớ nghiêm trọng, chỉ nhớ rõ tên mình, đến cả họ cũng quên mất, càng đừng nói đến địa chỉ nhà hay thứ gì khác.

Nhìn đến cảnh này, người nhân viên liền hiểu ra, nhất định là gặp người có lòng tốt gặp ông trên đường nên đưa ông đến chỗ của mình.

Một khi đã như vậy, nhân viên viện dưỡng lão liền làm thủ tục cho ông ở lại. Từ nay về sau, người làm vườn Frank Blaise của nhà Riddle liền từ biệt cuộc sống trước kia, ở trong này trải qua cuộc sống dưỡng lão.

Không cần nói, người đàn ông trẻ tuổi lúc nãy đưa Frank đến đây đúng là Harry Potter. Buổi sáng này, cậu đã xin lọ thuốc Đa dịch mà Snape luôn mang theo bên người để phòng ngừa, sau đó cậu độn thổ đến một tiệm cắt tóc ở Muggle nhặt một sợi tóc, bỏ vào trong thuốc Đa dịch sau đó uống hết.

Đưa Frank đến viện dưỡng lão ở Luân Đôn, cậu một mình trở lại trang viên Slytherin. Gryffindor các hạ vừa trở về không lâu, Snape đang cùng hắn thảo luận phương thức chế tác độc dược xóa dấu hiệu hắc ám.

Harry một mình ngoan ngoãn trở về phòng làm bài tập. Bài tập kỳ nghỉ giáng sinh năm nay cũng không nhiều, hơn nữa lúc ở nhà Black cậu đã làm xong hơn phân nửa, bởi vậy đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống, thì cậu đã làm xong hết toàn bộ bài tập kỳ nghỉ lễ.

Bởi vì vội vàng làm độc dược, nên Snape và Godric đều không xuống ăn cơm, mà để gia tinh mang bữa tối vào phòng thí nghiệm. Cho nên đến giờ dùng bữa, trong phòng ăn cũng chỉ còn lại Harry và Salazar.

“Làm xong bài tập?” Salazar cắt thịt bò, tùy ý hỏi.

Harry gật đầu, “Vâng, nhưng mà hai ngày này Severus sẽ rất bận, mà con lại không có chuyện gì để làm.”

Salazar bật cười, “Con nên thừa dịp này mà nghỉ ngơi thả lỏng một chút,” y dùng động tác vô cùng tao nhã cầm ly chân dài lên, sau đó nhấp một ngụm rượu đỏ, “Nếu không thì đến lúc khai giảng, phỏng chừng con sẽ rất vất vả đấy.”

“Vâng?” Harry nghi hoặc mà nghiêng đầu.

Salazar nhìn đôi mắt xanh biếc của cậu, nghiêm túc phân tích, “Severus đã bị con thuyết phục sẽ không trở về bên người Voldemort. Regulus cũng tìm gia tộc Malfoy nói rõ ràng mọi chuyện. Mà gia tộc Malfoy có bao nhiêu sức ảnh hưởng chắc con rõ hơn ta, nếu như gia đình Malfoy quyết định đứng ở phe đối lập với Voldemort, thì sẽ còn bao nhiêu tử thần thực tử hướng ứng lời kêu gọi của Voldemort đây?”

Harry hơi híp mắt, hiển nhiên là đang tính toán khả năng của những gì xà tổ suy đoán.

Salazar tiếp tục nói, “Mà một khi nhiều tín đồ trung thành trước kia đều phản bội chính mình, con đoán xem Voldemort sẽ có hành động gì?

Harry bị những giả thuyết này làm toát cả mồ hôi lạnh, “Gã sẽ sống lại trước kế hoạch?” cậu cẩn thận nói.

Salazar hơi vuốt cằm, không hề nghi ngờ là đồng ý với phỏng đoán của Harry. 

“Hiện tại bọn họ không tìm thấy con.” Salazar nói, “Chờ tới lúc con trở về Hogwarts, có lẽ lúc đó phu nhân Lestrange sẽ lại tới thăm hỏi.”

Nếu thật là tới thăm hỏi thì tốt rồi. Harry buồn bực nghĩ, ít nhất giữa các quý tộc muốn đến thăm hỏi nhau cũng cần viết thư thông báo trước, rõ ràng Bellatrix cũng xuất thân từ gia tộc thuần huyết, lại không có một chút lễ nghĩa nào, điểm này ả còn không bằng kẻ phản nghịch Sirius.

Salazar ăn xong vài miếng thịt bò cuối cùng, “Cho nên hai ngày này con cứ thoải mái mà nghĩ ngơi đi,” y ra hiệu cho gia tinh mang đồ ngọt lên, “Cũng thuận tiện nghĩ xem đến lúc đó nên làm thế nào?”

Harry ưu thương mà liếc nhìn trần nhà một cái, sau đó một hơi ăn hết luôn hai cái Pudding.

Nhưng mà nếu muốn một tên Gryffindor từ trong xương cốt như cậu ở lì một chỗ là chuyện vô cùng không hiện thực, sáng sớm hôm sau Harry ăn sáng xong, liền hóa thú, rồi một mình nhảy vào trong phòng thí nghiệm của Snape cùng Godric.

Đầu tiên, Snape cũng không chú ý đến việc có một con hồ ly đen đột nhiên xông vào, anh đang bỏ Khổ ngải thảo vào trong vạc theo chỉ dẫn của Gryffindor.

Harry cứ lắc lư nửa ngày thấy không có ai thèm để ý tới, vì thế cậu liền nhảy lên chân Snape.

Snape bị dọa cho hết hồn, thiếu chút nữa ném luôn đám Khổ ngải thảo ra ngoài cái vạc.

“Hồ ly ở đâu tới?” Snape kinh ngạc mà nhìn về phía sư tổ.

Godric nhìn con hồ ly đen lạ hoắc, cũng có chút mê mang, Salazar rất thích nuôi sủng vật, nhưng sủng vật của y chỉ có các loại rắn mà thôi. Trừ khi tiểu hồ ly này là đồ ăn của rắn, nếu không thì sẽ không có lý do gì mà xuất hiện trong trang viên.

Ngay lúc cả hai người đều có trăm nghìn câu hỏi không được giải đáp, thì Snape lại bị một nhúm lông trắng trên trán tiểu hồ ly hấp dẫn, một nhúm lông trắng nằm trên nguyên một bộ lông đen tuyền thoạt nhìn phá lệ nổi bật, nhìn qua thật giống hình tia chớp.

Tia chớp?

Đột nhiên Snape linh quang chợt lóe, anh theo bản năng mà xách tiểu hồ ly đang liều mạng cọ chân mình lên “Ngươi là Harry?” Lại nói tiếp, con Cẩu ngu ngốc kia vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn dạy tiểu hỗn đản này thú hóa, nếu như nói hồ ly đen này là hình thái thú hóa của Harry, thì cũng thật hợp lý.

Quả nhiên, tiểu hồ ly có một đôi mắt xanh biếc, quơ quơ cái đầu, hiển nhiên là đang khẳng định vấn đề của Snape.

Snape: “...”

Godric cũng dở khóc dở cười, “Sao thú hóa của con lại là vật nhỏ này?” hắn ôm lấy Harry từ trên tay Snape, sau đó mềm nhẹ mà vuốt ve bộ lông hồ ly bóng mượt.

Nói thế nào thì cũng là người thừa kế của Salazar, không thừa kế được sự sắc bén, tao nhã của y thì cũng thôi đi, thế nào mà lại vừa manh, vừa dễ khi dễ như vậy chứ?

Tiểu hồ ly bị hắn ôm vào lòng, vẫn không nhúc nhích. Godric lại nổi lên ý muốn đùa cậu, nhất thời không thèm quan tâm độc dược nữa, hắn lấy tay điểm điểm lên mũi cậu.

Harry nhịn không được mà cau cau mũi, hơi ngứa.

Snape bất đắc dĩ mà tắt lửa vạc, sau đó đứng dậy bảo gia tinh mang đến một bát sữa.

Bản năng động vậy làm Harry dẫy khỏi cái ôm của sư tổ, nhảy về phía bát sữa. Snape nhìn đầu lưỡi hồng phấn điên cuồng quấy sữa, nhịn không được đỡ trán.

Anh sớm nên đoán được, từ lúc thần hộ mệnh của mình biến đổi, anh nên đoán được hình thái thú hóa của tiểu hỗn đản này!

Từ ngày hôm đó, trong phòng thí nghiệm của Snape và Godric có thêm một con hồ ly đen. Hai người nguyên bản phải làm độc dược, có động vật ở trong này thật không tiện, nhưng mà Harry lại không phải động vật chân chính, cậu luôn nằm ngoan ngoãn trên đùi Snape hoặc Godric, hay là nhân lúc hai người không quá bận thì cậu biểu diễn tiết mục điên cuồng bán manh.

Mà hai vị bậc thầy độc dược, từ lúc đầu hơi không được tự nhiên cho đến cuối cùng cũng tập mãi thành quen. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net