Chương 197: Thần chú Trung Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 197: Thần chú Trung Thành
Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Sáng sớm hôm sau, Harry đã bị Snape mạnh mẽ đỡ dậy đút cho một lọ độc dược nâng cao tinh thần và độc dược thư hoãn cơ bắp, sau đó độn thổ về Hogwarts ăn sáng rồi đi học.

Trong lớp học, Harry theo bản năng mà nhớ lại buổi tối điên cuồng hôm qua, nhất thời mặt đỏ tai hồng. May mắn hôm nay là lớp Lịch sử phép thuật của giáo sư Binns , vị giáo sư hồn ma này chỉ phụ trách đọc theo sách, căn bản không thèm quản học sinh có nghe giảng hay không.

“Hành động của bồ hai hôm nay đều không đúng lắm?” Hermione vẫn luôn ngồi cạnh Harry nhỏ giọng hỏi.

Harry lấy lại tinh thần, “Không sao, có lẽ là do kỳ nghỉ này chơi hơi mệt nên vẫn chưa hồi phục lại thôi.”

Điều này cũng đúng tình hợp lý. Hermione cúi đầu gạch chân nội dung trọng điểm mà giáo sư Binns đang đọc, cuối cùng cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Harry không khỏi cảm thấy may mắn vì lúc này vẫn còn trong mùa đông, quần áo bọc kín mít, nếu không khắp người mình đều toàn là dấu hôn, không làm bạn học sợ hết hồn mới là lạ. Cậu dùng cả một ngày hôm nay để điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Năm ngày này cậu ngoại trừ lên lớp ra, thì không bước ra khỏi phòng ngủ nửa bước, ngay cả ăn cơm đều để gia tinh mang vào phòng. Sau khi đến giờ cấm đi lại ban đêm thì cậu lại độn thổ đến hầm, từ khi thân cận da thịt với nhau, vào đêm hai người càng khát vọng ôm ấp của đối phương.

Mười ngày sau khi kết thúc kỳ nghỉ lễ, thì Rowena mới trở về Hogwarts , cô còn mang về cho Snape một con Phượng Hoàng. Nghe nói đây là quà mà nữ sĩ Marina ở cái gia tộc kia tặng cho Snape và Harry.

“Sao họ lại có nhiều Phượng Hoàng như vậy?” Harry kinh ngạc nói. Coi Phượng Hoàng như Linh thú bình thường mà đem làm quà, thậm chí còn dùng tim nó làm đũa phép, nhìn thế nào đều thấy gia tộc này thật quỷ dị.

“Yên tâm.” Rowena nói, “Giống như gia tộc Slytherin có rắn, gia tộc này thì có Phượng Hoàng, cho nên chỗ của các cô ấy không thiếu nhất chính là Phượng Hoàng. Mà Fawkes trong phòng hiệu trưởng cũng đến từ gia tộc này.”

Nhớ tới nghề nghiệp của gia tộc này, Harry lập tức hỏi: “Cho nên, bọn họ chỉ dùng phượng hoàng làm đũa phép?”

“Lõi đũa phép được chia làm ba loại cơ bản, con biết không?”

Harry gật đầu, “Lông bạch kỳ mã, lông phượng hoàng, sợi gân rồng.” Đây là ba loại lõi đũa phép mà Ollivander thường hay dùng.

Rowena vuốt cằm, “Trong đó đũa phép Lông phượng hoàng là kén phù thủy hạng nhất, tính cách của phượng hoàng rất khó bị thuần phục, cho nên loại đũa phép này rất xoi mói khi chọn phù thủy.”

“Con biết.” Lúc mình đi chọn đũa phép, Ollivander đã nói không ít về vấn đề này.

“Nhưng tim phương hoàng thì càng phiền toái hơn.” Rowena nói, “Từ khi nó biến thành đũa phép, nếu người sử dụng nó không có ma lực đạt đến một mức độ nhất định, căn bản không thể sử dụng được nó. Cho nên, từ xưa đến nay gia tộc này cũng chỉ làm vài cây đũa phép từ tim phượng hoàng thôi.”

Harry: “...” Vậy chẳng phải các cô ấy sẽ chết đói luôn à?

Nhìn biểu tình quái dị kia của Harry, Rowena nhịn không được cười ra tiếng, “Gia tộc này ngay cả phượng hoàng đều có thể nuôi dưỡng thì Bạch kỳ mã và rồng sẽ thành vấn đề sao?”

Nghe được cô giải thích, Harry thốt lên, “Cho nên, họ có thể dùng tim bạch kỳ mã, hoặc tim rồng làm lõi đũa phép đúng không???”

Snape: “...” Tiểu hỗn đản này có thể tùy tiện lấy máu bạch kỳ mã nên quên luôn nguyền rủa của Bạch kỳ mã rồi phải không?

Không ngờ sau khi Ravenclaw các hạ nghe lời suy đoán của Harry liền thực đứng đắn gật đầu, “Có nhưng mà rất ít, tim bạch kỳ mã rất ngoan dịu, nếu dùng trong các thần chú biến hình hoa lệ thì hiệu quả cũng rất tuyệt, nhưng không thích hợp dùng trong chiến đấu.

Snape: “...”

Harry nghĩ nghĩ, sau đó hơi cạn lời nói: “Đã hiểu, đây chính là lõi đũa phép thích hợp với Gilderoy Lockhart nhất.”

Godric cười ra tiếng.

Mấy ngày sau, buổi tối thứ sáu này, Harry cùng Snape nhận lời mời của Lucius đến trang viên Malfoy làm khách, Regulus vừa tan làm ở bộ phép thuật cũng đi cùng.

Đến làm khách mục đích không phải chỉ vì ăn cơm, mà là...

“Phu nhân Lestrange lại đến tìm ngươi?” Trên bàn cơm, nhìn thấy mép tóc của Lucius đã lui về sau không ít, Harry suy đoán nói.

Lucius gật đầu. Từ khi biết Harry có quan hệ thân thiết với Hufflepuff các hạ, hắn cũng không dám xem cậu như một đứa nhỏ nữa. “Hai ngày trước, Bellatrix tới tìm ta, hỏi ta vì sao không nghe theo triệu tập của Chúa tể hắc ám. Dấu hiệu của ta cũng xóa rồi, làm sao biết gã gọi ta lúc nào chứ.”

Harry tại một bên yên lặng cắt một miếng sườn cừu nướng. Trước khi ăn no, cậu chỉ phụ trách xem náo nhiệt. Narcissa thấy cậu ăn ngon miệng, lại sai gia tinh chuẩn bị thêm chút bánh ngọt.

“Sau đó thì sao?” Regulus hỏi. Dấu hiệu hắc ám của y cũng xóa rồi, cho nên cũng không biết gì về chuyện này cả.

Lucius nhăn chặt mày, “Ả nói có chuyện nên không thể đến chỉ gửi cú mèo mang một lá thư đến, chuyện gì có thể lớn hơn chuyện của Chúa tể hắc ám nữa?”

Bellatrix cho rằng ai cũng là Fan cuồng của cái tên mặt xà như ả sao? Harry tiếp tục ăn sườn cừu.

“Vậy ngươi trả lời thế nào?” Snape hỏi. Nếu Voldemort đã gọi Lucius, như vậy có khả năng lớn sẽ đến tìm anh.

Trong lòng Lucius lo lắng, đem đĩa sườn cừu cắt đến loạn thất bát tao, tuyệt đối không phải là chuyện mà quý tộc bạc kim có thể làm ra. “Ta nói với ả, cú mèo rất dễ bị phát hiện. Bởi vì ả vượt ngục mà nhân viên bộ phép thuật đã nhiều lần tới điều tra trang viên Malfoy, xuất thân quý tộc, nên ai mà không biết ả là chị em với Cissa.”

“Sau đó thì sao?” Regulus hỏi.

“Sau đó ả muốn ta liên hệ với Severus, sáng thứ bảy tuần này bất luận có chuyện gì thì cũng phải đến gặp Chúa tể hắc ám, còn đưa cho ta một địa chỉ.” biểu tình của Lucius thật buồn rầu, “Chính là sáng ngày mai, ta nên làm gì bây giờ?”

Ăn xong một phần sườn dê, Harry bỏ dụng cụ ăn xuống, cầm một ly nước chanh uống một hơi, “Còn có thể làm thế nào? Nhất định là không thể đi.” Cậu quả thật nghi ngờ chỉ số thông minh của Lucius có phải đã rớt theo dấu hiệu hắc ám hoặc tuột theo mép tóc của hắn rồi không, còn dám chạy tới trước mặt Voldemort, bộ tính đi rồi không về luôn hay gì?

“Nhưng mà không đi có ổn không?” Lucius mặt mày cau có nói, “Gã có thể để Bellatrix tới tìm ta một lần, thì sẽ có lần thứ hai. Cho dù ta có thể mang Cissa trốn đi, nhưng tiểu Long còn ở Hogwarts. Hufflepuff các hạ thật sự có thể bảo vệ nó sao?”

Harry: “...”

Nhìn tiểu hỗn đản đã cạn lời đến không nói được gì, Snape nhắc nhỡ nói, “Nghe nói, có một thần chú tên là ‘trung thành’.”

‘Trung thành’ là thần chú giữ bí mật. Khi thần chú ‘Trung thành’ được thực hiện, trừ khi người giữ bí mật tiết lộ bí mật này ra, nếu không thì chuyện đó sẽ mãi mãi được giấu kín. Nói cách khác, ngoại trừ người giữ bí mật, thì cho dù người khác có biết bí mật đó cũng không thể tiết lộ bí mật cho người khác được. Trước hết hãy che giấu trang viên Malfoy, sau đó dùng thần chú ‘Trung thành’ bảo vệ, đến lúc đó cho dù là Voldemort hay Bellatrix, đều không thể tìm được chỗ này.

“Muốn tìm người mà một người cũng không thấy, chắc hẳn Voldemort sẽ rất giận đây.” Harry lãnh tĩnh nói, “Nhưng hiện tại gã không có ma lực, chỉ có thể dựa vào phu nhân Lestrange trà Peter Pettigrew. Cho nên chuyện đầu tiên gã làm sẽ là trọng tố thân thể, khôi phục ma lực. Tài liệu cần để sống lại có ‘xương của cha’, ‘thịt người hầu’, đều là cái sẵn có, cho nên mục tiêu kế tiếp của gã chính là ta.” nói cách khác, Voldemort sẽ không đặt lực chú ý vào một đứa nhỏ 13 tuổi như Draco.

Sắc mặt nguyên bản tái nhợt của Lucius cũng hồng hào lên được một chút, “Như vậy, hôm nay ta liền che dấu trang viên?”

Snape gật đầu.

“Ai sẽ là người giữ bí mật?” Lucius nhìn về phía Snape và Regulus.

Regulus suy nghĩ một chút, “Vẫn là nên để học trưởng Severus làm đi, ma lực của học trưởng lớn hơn ta.” Cho dù Voldemort có thật sự biết Snape là người giữ bí mật đi chăng nữa, thì gã chưa chắc đã đánh bại người được xà tổ chỉ dạy gần ba năm như Snape.

Snape ngầm chấp nhận, sau đó vươn tay ra.

Thần chú hóa thành những sợi tơ đỏ đang chéo bao lấy bàn tay đang nắm lại của hai người. Narcissa ở một bên niệm chú ngữ. Hai người đàn ông chấp nhận lời hứa, sau đó sợi tơ dần mất đi ánh sáng, thần chú hoàn thành.

Thần chú ‘Trung thành’ là lời nguyền không phải là thần chú không gì phá nổi. Nên cho dù Snape có bất đắc dĩ mà nói ra bí mật thì cũng sẽ không chết, cho nên Harry cũng không lo lắng.

Lucius sau khi giải quyết được nỗi lo thì tâm tình đã khá hơn rất nhiều, “Nếu chúa tể hắc ám thật sự bắt ngươi đi, ngươi có bao nhiêu phần năm chắc là sẽ không bị thương?” hắn nhìn về phía Harry.

“Chạy trốn thì không thành vấn đề.” Harry cầm lấy một cái Pudding vị anh đào, “Nhưng mà chuyện ta cần làm không chỉ là toàn thân trở ra.” xử lý Voldemort mới là chuyện chính.

Lucius hít một ngụm khí, tuy rằng hắn biết mục tiêu cuối cùng của cứu thế chủ là tiêu diệt Chúa tể hắc ám, nhưng không ngờ rằng sẽ hành động sớm đến vậy. “Có cần hỗ trợ không?” hắn hỏi. Nếu đã quyết định phản bội Chúa tể hắc ám, như vậy thì chỉ khi gã chết bọn họ mới có thể chân chính an toàn.

“Người giúp ta không phải là ngươi.” Harry quay đầu nhìn Regulus “Nếu lần này anh dẫn theo người đi cùng ta đến nghĩa trang Hangleton tiêu diệt Voldemort, vậy thì tên bộ trưởng Fudge có thể cuốn gói về nhà.”

Ánh mắt Lucius chợt lóe lên, rất nhanh đã hiểu được dụng ý của Harry, “Ngươi với người ở sở Thần sáng có quan hệ thế nào” hắn hỏi.

Regulus gật đầu, “Có quan hệ không tệ lắm với một bộ phận trong đó, nếu nhờ thì bọn sẵn sàng giúp đỡ.”

Harry móc một kính hai mặt trong túi tiền ra cho y, “Trước khi chuẩn bị xong mọi thứ, đến lúc đó khi phu nhân Lestrange đến bắt cóc em, anh nhớ dẫn người tới nghĩa trang thôn Hangleton.

Tán gẫu đến đây, đột nhiên không khí có chút trầm trọng, Regulus nhận lấy kính hai mặt, “Em không tính nói cho Sirius sao?” Dù sao thì hắn mới là cha đỡ đầu của Harry.

Harry nhíu mày, nói thật ra, chỗ đó có Bellatrix nên cậu không muốn Sirius tới. Cậu không có quên, Sirius chính là chết trong tay người chị họ này.

“Không muốn nói thì không cần nói.” Regulus nói “Với cái tính tình kia của hắn, nếu biết em gặp nguy hiểm, chỉ sợ rằng sẽ theo em không rời em một tấc.” 

Harry: “...” Lời này không cần nói trước mặt Sev có được không!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net