Chương 199: Voldemort có tóc không???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hp chi Hình Bóng

Chương 199: Voldemort có tóc không??? 

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Chờ đến khi hai chân cậu lần thứ hai chạm vào mặt đất cứng rắn, Harry cảm giác được mình bị một sợi dây thừng trói lại, sau đó tùy tiện bị ném vào trong một góc. Cậu không dám mở to mắt, sợ bị người phát hiện mình đã tỉnh lại.

Đũa phép lông phượng hoàng của cậu không biết đã bị lấy đi từ lúc nào. Cậu vãnh tai lên, cẩn thận lắng nghe xung quanh.

Âm thanh lanh lảnh của Bellatrix truyền đến từ cách đó không xa, “Chủ nhân, thuộc hạ đã mang Harry Potter về cho ngài.”

Âm thanh của Voldemort như bị ngăn cách bởi thứ gì đó, nghe có vẻ rầu rĩ, gã rất vừa lòng với biểu hiện lần này của Bellatrix, “Ta biết ngươi trung thành với ta, Bellatrix thân ái.”

Bellatrix kiêu ngạo nói, “Cảm ơn chủ nhân.”

Lúc này âm thanh của Voldemort năng lên, “Peter!”

Âm thanh sợ hãi rụt rè của Peter Pettigrew truyền tới, giống như chỉ cần một cơn gió có thể thổi nó đi, “Vâng, chủ nhân của ta.”

Xác định lực chú ý của Voldemort và hai tên Tử Thần Thực Tử không đặt lên người mình, Harry hơi hí mắt ra nhìn.

Vẫn giống hệt như buổi tối của trận chung kết Cúp tam phép thuật, nơi này một mảng âm trầm, u ám, mọc đầy cỏ dại, cậu đang nằm trên một bia mộ bằng đá cẩm thạch, trên mộ bia có một cái tên được khắc bằng một kiểu chữ quỷ dị: Tom Riddle Sr. 

Harry lập tức thở nhẹ một hơi.

Cho dù thế nào, thì mọi chuyện vẫn phát triển giống như những gì cậu đã đoán trước, đây là một hiện tượng tốt.

Chọn ngay ngày lễ tình nhân ra tay --- thù hận của Harry dành cho Voldemort lại nhiều thêm một tầng. Dám quấy rầy mình và Sev trải qua lễ tình nhân!

Không biết Sev có phát hiện mình bị Voldemort bắt cóc hay chưa, Harry nhìn ánh sáng đỏ lóe lên trong đêm, nhịn không được có chút oán niệm, lẽ ra đêm nay cậu không nên đi bộ đến phòng bếp,. Bellatrix muốn bắt cóc mình ngày nào cũng được, nhưng lễ tình nhân một năm chỉ có một ngày à...

Voldemort thật sự rất đáng ghét!!

Trong lúc Harry vẫn đang suy nghĩ miên man, thì có tiếng bước chân đang đến gần cậu.

Harry lập tức nhắm hai mắt lại. 

Chỉ trong chốc lát, bên tai câu vang lên tiếng thở dốc hồng hộc của Peter, hắn đang cố hết sức tha một cái vạc đến trước ngôi mộ.

Trong vạc đựng đầy nước, đó chính là cái vạc mà đời trước cậu nhìn thấy.

“A, bạn nhỏ của chúng ta còn chưa tỉnh lại hay sao?” tiếng cười dữ tợn của Black vang lên, “Vậy ta liền đánh thức nó vậy.” Nói xong, ả giơ đũa phép lên.

Harry sợ bản thân mình sẽ phải ăn một cái Crucio --- tuy rằng có thể nhịn được, nhưng sự đau đớn kia cũng không thoái mãi gì cho cam, cho nên không cần thì hơn. Harry nhanh chóng mở mắt, “Các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì?!" cậu kinh hoàng hỏi.

Khuôn mặt điên cuồng kia của Bellatrix đột nhiên được phóng đại lên rất nhiều lần, “Xem ra ngươi đã tỉnh lại lâu rồi?” Ả hứng thú đánh giá đôi mắt ngọc lục bảo của Harry, “Thật biết điều, tỉnh lại không lập tức nghĩ cách chạy trốn, mà lại trộm nghe chúng ta nói chuyện, thật không hổ là thủ tịch Slytherin. Ta có nên cao hứng vì ngươi đã được phân vào học viện này hay không đây?”

Harry: “...” Nếu Salazar biết học viện của y mấy năm nay chỉ đào tạo ra toàn thứ bại hoại thế này, phỏng chừng đã sớm không cho nón phân loại ưu tiên học sinh thuần huyết vào học viện của mình rồi.

Một cái bọc con nít được đặt gần cậu, Harry thấy rõ đó là ai, đột nhiên cậu rất muốn cởi bỏ dây thừng treo người rồi lên đạp vào mặt gã một cước!

Peter dùng đũa phép đốt lửa, ngọn lửa va vào thành vạc phát ra tiếng keng keng. Không biết có phải là vì Nagini còn đang ngủ đông hay không, mà lần này Harry không nhìn thấy con rắn kia.

Chất lỏng trong vạc sôi lên rất nhanh. Không chỉ sôi trào, mà có bắn ra tia lửa, giống như đang cháy vậy. Hơi nước càng ngày càng nhiều, làm thân hình của Peter mờ đi.

Cái bọc dưới chân Harry càng nóng nảy, Harry lại nghe thấy âm thanh lãnh khốc của Voldemort.

“Nhanh!”

Mặt nước cứ sôi lên, dưới ánh trăng, thoạt nhìn xinh đẹp một cách quỷ dị.

“Đã sôi, chủ nhân.”

“Bây giờ...”

Peter mở cái bọc ra, lộ ra cái mặt xà dẹp lép của Voldemort, trên đó còn có một đôi mắt lóe lên hồng quang. Gã vươn đôi tay nhỏ nhắn, ôm cổ Peter. Trong quá trình này, Bellatrix luôn chú ý hành động của Harry, đồng thời nhìn chằm chằm vào quái vật trong ngực Peter, đôi mắt nhiệt tình mà tham lam làm Harry nổi da gà khắp người.

Nếu đổi lại là tên Voldemort hai sáu hai bảy tuổi trong mật thất năm rồi thì cũng ok đi, rốt cuộc thì gã cũng trẻ tuổi đẹp trai, hiện tại biến thành bộ dáng này rồi, có cái gì đáng sùng bái chứ?!

Harry vẻ mặt không thể tưởng tượng được, Bellatrix lại cho rằng cậu bị dọa, ả phát ra tiếng cười đắc ý.

Peter cúi đầu xuống, Harry nhìn thấy biểu tình chán ghét của hắn.

Đây mới chính là phản ứng của người bình thường đó biết không?

Peter đem quái vật Voldemort bỏ vào trong vạc, sau đó, Voldemort liền chìm xuống.

Peter giơ đũa phép lên, lấy xương của lão Riddle ra, làm chúng bay vào trong vạc, nhất thời, chất lỏng trong vạc biến thành màu xanh lam diễm lệ.

Xương của cha, sau đó đến thịt người hầu...

Peter lại lấy ra một cây dao mỏng bằng bạc, hắn giơ nó lên, “Thịt---người hầu--- tự--tự nguyện dâng ra, có thể làm cho chủ nhân---sống lại.” Trong âm thanh của gã mang theo sợ hãi tột cùng.

Lời còn chưa dứt, Bellatrix nguyên bản đang đứng ở gần Harry đột nhiên vọt tới, đoạt lấy cây dao trên tay Peter, sau đó không chút do dự chặt bàn tay trái của chính mình.

Tiếng la bén nhọn thảm thiết như muốn đâm thủng màng nhĩ của Harry, cậu theo bản năng cho mình một thần chú bịt tay.

Nhìn thấy miệng Bellatrix không còn mở nữa, Harry mới cởi bỏ thần chú, nhưng tiếng thở dốc đau đớn của ả vẫn quanh quẩn xung quanh bọn họ.

Harry đã không còn biết dùng từ ngữ gì để biểu đạt nội tâm hiện tại của chính mình nữa --- loại chuyện tự hại mình này mà còn cướp làm?!

Ngay lúc cậu đang suy nghĩ miên man, Peter mang theo dao bạc lắc lư đi về phía cậu. Harry cắn răng, làm cho đối phương cắt lên tay mình, rồi lấy máu.

Ngay lúc chút máu tươi này chảy vào trong vạc, chất lỏng trong vạc lại biến thành màu trắng, Bellatrix cùng Peter lẳng lặng quỳ gối bên vạc chờ đợi.

Tia lửa trong vạc bắt đầu bắn ra bốn phía, lóe sáng chói mắt. Trải qua khoảng chừng năm phút, tia lửa từ từ biến mất, một làn hơi nước màu trắng toát ra từ trong vạc. Ngay sau đó, một bóng đen của một người đàn ông từ vạc chậm rãi bay lên, vừa cao vừa ốm, hệt như một bộ xương khô.

Tại góc độ mà người khác không nhìn thấy được, đôi môi của Harry kéo lên một nụ cười.

“Mặc quần áo cho ta.” Voldemort ra lệnh.

Bellatrix lập tức xông lên, lấy từ trong bao ra một cái áo chùng đen, ả đứng lên, dùng tay phải mặc áo chùng cho Voldemort.

Voldemort quay đầu, nhìn Harry, đầu gã trắng toát hệt như cái đầu lâu, hai mắt đỏ rực, cái mũi giống hệt rắn, hai lỗ mũi chỉ là hai khe hở hẹp dài...

Harry rốt cuộc cũng giải đáp được vấn đề mà cậu đã thắc mắc hai năm nay.

Nguyên lai Voldemort thật sự không có tóc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net