Chương 2: Bài phát biểu của Xà Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Bài phát biểu của Xà Vương
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Harry đứng nhìn dãy bàn Slytherin trước mặt mà cảm thấy đau đầu, cậu không biết mình nên ngồi chỗ nào. Nếu cậu nhớ không lầm kiếp trước Slytherin phân chia chỗ ngồi theo đẳng cấp, hơn nữa cậu không biết kiếp này cậu có cự tuyệt bàn tay của Draco Malfoy không bởi vậy nên cũng không thể nào xin cậu ta giúp đỡ.

Đương nhiên, những thứ này chỉ là việc nhỏ. Bất luận như thế nào thì có thể quay trở lại đồng nghĩa với việc lịch sử có thể bị thay đổi.

Harry nhìn lên trần nhà được ếm ma pháp của Hogwarts cười một cách vui vẻ, "Đời này, cậu tuyệt đối sẽ không giẫm lên viết xe đổ, cậu sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ Hogwarts, bảo vệ mọi người.

...

Các Slytherin nhìn cứu thế chủ đang ngẩn đầu cười khúc khích với trần nhà mà hoàn toàn câm nín.

Cho dù cứu thế chủ lớn lên ở Muggle thì cũng có cần đứng nhìn trần nhà tràn ngập ánh sao mà cười đến híp cả mắt như vậy không?

Cho đến khi có người lôi kéo góc áo của mình thì Harry mới giật mình, nhanh nhẹn ngồi vào chỗ ngồi gần nhất. Đang định cùng người kia nói cảm ơn thì lại phát hiện ra đối phương là đối thủ một mất một còn với cậu ở kiếp trước­­­­____ Draco Malfoy.

" Potter!" Malfoy đè thấp âm thanh của mình mà nói.

" Tốt xấu gì thì ngươi cũng là một Slytherin, cứ đứng ngây người ra đó cho người ta vây xem vậy à?"

"Xin lỗi!"

Đời này, Harry đã tinh tường nhận thấy đối phương là một hài tử đơn thuần bị chiều hư mà thôi. Cậu chủ động vươn tay ra vì hành động kiếp trước của mình mà xin lỗi.

" Draco, thật cao hứng có thể nhận thức ngươi!"

Draco nheo mắt lại, nhìn Harry với vẻ mặt nghi ngờ.

" Đồng thời xin lỗi vì hành vi thất lễ vừa rồi." Harry chân thành nói.

Draco khóe môi hơi nhếch lên biểu tình cười như không cười đúng kiểu Malfoy cao ngạo mà nói.

"Vào Slytherin nên muốn cùng gia tộc Malfoy thân cận."

"Không phải là cùng gia tộc Malfoy." Harry mỉm cười.

"Là cùng Draco."

Draco ngẩn người. Từ khi cậu hiểu chuyện đến nay, tất cả những người mà cậu kết giao, bất luận là Blaise, gia tộc Parkinson, hay gia tộc Crabbe, Goyle bọn họ đều bị dòng họ của cậu hấp dẫn, thứ bọ họ nhìn thấy chỉ là người thừa kế duy nhất của gia tộc Malfoy chứ không phải là Draco. Thế nhưng Harry Potter lại nói với cậu, hắn chỉ cần làm bạn với Draco không có quan hệ gì đến gia tộc Malfoy. Đây là lần đầu tiên có người chỉ nhìn thấy chính bản thân cậu.

" Thật cao hứng được nhận thức ngươi, Harry." Draco trịnh trọng cầm lấy tay đối phương, thu lại biểu tình vừa rồi.

Ngồi trên dãy bàn dàn cho giáo sư, Severus Snape đang chăm chú nhìn Harry.

Hắn hiển nhiên cũng rất nghi hoặc tại sao Harry lại vào nhà Slytherin. Là lịch sử thay đổi? Hay Harry cũng trở về? Nếu trở về thì cũng không thể tiến vào Slytherin chứ? Hắn rất rõ ràng tiểu sư tử lỗ mãng này có một lòng nhiệt tình, yêu thương Gryffindor. Hơn nữa cậu còn có hận, phỏng chừng cậu thà một lần nữa đối mặt với Chúa tể hắc ám còn hơn là vào nhà Slytherin.

Snape mờ mịt.

Hắn trở lại nơi này từ hai ngày trước. Kí ức sau cùng của đời trước dừng lại ở cảnh tượng mình bị con rắn sủng vật của Chúa thể hắc ám cắn chết.

Đồng dạng, ở trước khi chết, hắn cũng uống một lọ độc dược giống cái hắn đã đưa cho Harry. Lọ thuốc đó là đồ hắn được thừa kế từ gia tộc Prince, cũng là cơ mật tối cao của gia tộc "Lữ hành thời gian" Người uống nó, trong nháy mắt sẽ trở lại khoảnh khắc mà người đó nghĩ đến, sau đó bắt đầu lại một lần nữa.

Severus Snape là hậu nhân cuối cùng của gia tộc độc dược sư nổi tiếng Prince. Tuy rằng mẹ của hắn Eileen Prince có bị gia tộc xóa tên đi nữa thì cánh cửa của gia tộc vẫn sẽ mở ra với dòng máu của hắn, một lần trong lúc thí nghiệm hắn đã xác nhận điểm này. Sau đó hắn thuận lợi tiến vào mật thất của trang viên Prince và chiếm được tấm da dê viết phối phương của "Lữ hành thời gian".

Không phải tất cả các Prince đều có thể chế tác thành công độc dược này. Hắn nhìn lại ghi chú của gia tộc, 300 năm gần đây, không có một người thành công, nếu thành công độc dược sẽ có màu xanh lục đậm. Trong vòng 300 năm này tất cả bút kí được lưu lại có đủ loại thành phẩm màu đỏ, vàng, lam, đen đều có, nhưng duy nhất không có màu xanh lục.

Thế nhưng hắn lại thành công. Trong vòng một năm thí nghiệm từ nổ vạc cho đến khi có được chất lỏng có màu xanh biếc như phối phương miêu tả. Nhưng nhiều dược liệu quý hiếm như vậy mà chỉ được có một chút độc dược ít ỏi. Chỉ đủ bỏ vào hai lọ độc dược nhỏ, một đưa cho Potter, một lưu lại cho mình.

Thật may là Chúa tể hắc ám sau khi ra lệnh Nagini cắn chết hắn xong liền xoay người rời đi nếu không hắn sẽ không có cơ hội uống vào "Lữ hành thời gian".

Trước khi uống độc dược , hắn cho là mình sẽ hồi tưởng lại thời gian trước khi Lily Evan chết, hắn sẽ trở lại trước khi hắn báo cho Chúa tể hắc ám lời tiên đoán, như vậy Lily sẽ không chết. Nhưng đến cuối cùng khi hắn nhìn vào cặp mắt màu xanh lục bảo giống hệt Lily của Potter, điều hắn nghĩ đến không phải là Lily, mà là Harry, trước khi Harry nhập học 2 ngày, Dumbledore có nhờ vả hắn.

"Năm nay Harry sẽ vào nhập học tại Hogwarts, Severus cậu hãy giúp ta chiếu cố đứa bé ấy thật tốt. Coi như là vì Lily đi."

A, vì Lily, ai biết được cuối cùng hắn lại thua bởi cái tên tiểu cự quái mắt xanh Potter kia, còn hãm sâu hơn cả Lily. Đối với hắn mà nói, Lily là ánh sáng duy nhất cho cuộc sống u ám của hắn lúc nhỏ, mà Harry lại là toàn bộ động lực để hắn tiếp tục sống.

Snape không biết Harry có sử dụng "Lữ hành thời gian" hay không. Nếu có thì hắn cũng không biết Harry sẽ trở về thời điểm nào. Bởi vậy, thời khắc này, hắn cũng không xác nhận được cậu bé tiến vào Slytherin trước mắt có phải là tiểu cự quái mắt xanh mà hắn bảo vệ suốt 7 năm không.

Sau khi tiệc tối kết thúc, Snape tự mình mang học sinh trở về phòng sinh hoạt chung Slytherin, công việc này vốn là của thủ tịch nhà. Thế nhưng lần này có Harry, hắn chỉ muốn ở cùng một chỗ với cậu một chút thôi, cho dù không có bất kì một tiếp xúc gần gủi nào đi nữa.

Phòng sinh hoạt chung Slytherin nằm ở dưới đáy hồ đen, Harry đi theo phía sau giáo sư Snape nhìn theo chiếc áo choàng màu đen bay cuồng cuộng đầy khí thế, đi chừng 10 phút, một bức tường đá hiện ra trước mắt mọi người. Hai bên tường đá có điêu khắc hai con rắn lớn nhìn có vẻ âm trầm.

"Khẩu lệnh lần này là 'Thuần huyết'." Snape nói.

" Cách hai tuần khẩu lệnh sẽ được đổi một lần, ta mong rằng các ngươi sẽ vận động cái đầu đầy cỏ lác của các ngươi để nhớ được điều này." Snape vừa mở cửa vừa châm chọc.

Theo âm thanh của hắn, bức tường đá dần dần được đẩy lên cho đến khi mở hoàn toàn. Phòng sinh hoạt chung Slytherin có sự kết hợp giữa hai màu ngân sắc và lục sắc, những cây đuốc được thắp quanh năm mang đến một chút ấm áp. Hoàn toàn bất đồng với Gryffindor là hai màu đỏ và vàng chói mắt. Những màu sắc trang nhã này làm Harry hơi khó thích ứng.

Mọi người ngồi lên ghế để lắng nghe viện trưởng phát biểu.

Nhìn thất tất cả đều đã ngồi ngay ngắn, âm thanh trầm thấp như tơ lụa của Snape mới vang lên.

" Làm viện trưởng Slytherin...Ta không thể không nói hoan nghênh các ngươi đã gia nhập vào học viện vĩ đại nhất Hogwarts." Âm thanh của hắn có chút trầm thấp, nguy hiểm đảm bảo cho tất cả đứa nhỏ điều nhớ kĩ lời hắn nói, nhưng mọi việc luôn có một ngoại lệ.

Harry liều mạng nhìn chằm chằm vào Giáo sư Snape, hoảng hốt nghĩ: 'Bây giờ cậu đã vào Slytherin, như vậy vị giáo sư khủng bố nhất Hogwarts trong truyền thuyết này sẽ không trừ điểm của cậu đúng không? Đời trước Severus chưa bao giờ trừ điểm của học viện mình a, cho dù Slytherin có làm sai bất cứ điều gì đi nữa. Mình bây giờ cũng có được cái đặc quyền đó phải không?'

Hoàn toàn không biết được có người đang gọi thầm tên mình trong lòng 'Severus', 'Severus' cứ gọi đi gọi lại. Giáo sư Snape tiếp tục nói: " Học viện chúng ta là do ngài Salazar Slytherin cao quý, vỹ đại thành lập, ở nơi này các ngươi sẽ có nhiều ưu thế hơn các học viện khác. Thế nhưng không thể không nói cho các ngươi rằng học viện chúng ta luôn đứng đầu, ta tin tưởng các ngươi sẽ thể nghiệm được nét độc đáo này."

Lúc này, Harry đang gọi thầm tên 'Severus' trong lòng mà nghĩ đến khiếp trước cậu đã thể nghiệm nét độc đáo này một cách triệt để, có một lão dơi già vô cùng bất công ở đây, nhà Slytherin lúc nào cũng được điểm cao nhất. Nếu không phải Dumbledore lúc nào cũng nghĩ cách thêm điểm cho cậu, thì Gryffindor một lần cũng đừng mong có được cúp nhà. Ưu thế này thật sự quá rõ ràng a!

" Ta sẽ không có tinh lực mà xử lí những mâu thuẫn nhỏ giữa các ngươi, bất luận là trong cùng nhà hay khác nhà. Các ngươi phải nhớ kĩ, Slytherin hành vi thủ tục 'giảo hoạt là tính chất của chúng ta, tránh nặng tìm nhẹ là thủ đoạn của chúng ta', 'không đem chính mình đặt vào nơi nguy hiểm'. Điểm này ta nghĩ các học sinh niên cấp cũng sẽ không trùng hợp mà quên đi. Đồng thời..."

Âm thanh của Snape bỗng nhiên cao hơn là rất nhiều tiểu xà bị dọa đến lạnh run. Harry cũng run rẩy, nhưng đó là bởi vì lần nữa nhìn thấy xà vương đại nhân mà hưng phấn, khích động. Kỳ thực nếu không phải tất cả mọi người khi mới vào Slytherin đều rất hưng phấn, thì có lẽ đã có người phát hiện Harry dị thường. Những tiểu xà Slytherin đều rất nhạy bén tuyệt đối không như đám tiểu sư tử lỗ mãng nhà Gryffindor.

" Ta không thích những chuyện vô vị lãng phí thời gian. Nhớ kỹ, hành vi dùng phép thuật có khả năng gây tổn thương nghiêm trọng là cực kì ngu ngốc, đừng để tiểu xiếc của các ngươi bị Bộ phép thuật chú ý. Là Slytherin sẽ không làm những việc ngu xuẩn để lưu lại cái đuôi cho người khác nắm."

Đây là lí do vì sao kiếp trước Malfoy luôn gây phiền phức cho cậu mà không bị phát hiện sao? Harry vừa nghĩ vừa hận, Giáo sư Snape thật biết cách giáo dục a.

" Cuối cùng, nếu không phải là những chuyện râu ria vô vị thì cửa hầm của ta luôn rộng mở vì các ngươi. Thế nhưng nếu gây cho ta những phiền toái không cần thiết, ta sẽ làm các ngươi khắc sâu hậu quả đó."

Hậu quả là vô cùng vô tận cấm túc cùng lao động phục vụ, nếu ngươi có thể chịu được những dược liệu kì kì quái quái thậm chí là nhìn thôi cũng sẽ thấy ác tâm, như vậy thì hậu quả cũng không phải đáng sợ như tưởng tượng. Harry trong lòng phun tào.

Á? Cấm túc?

Harry bổng nhiên tỉnh táo lại, đây là...đây là một cách thật tốt để gần gũi với Severus a!

( Lúc này Harry bị vây trong rối rắm tuy là thích giáo sư nhưng luôn luôn không nhịn được phun tào với hành vi khẩu thị tâm phi của giáo sư. Có lẽ loại tâm tình này vẫn luôn tồn tại trong đầu Harry đi.)

" Ký túc xá Slytherin bình thường là 2 người 1 phòng nhưng bởi vì năm nay số học sinh của Sytherin là số lẻ nên sẽ có một người đơn độc một phòng ngủ, như vậy..."

Đường nhìn âm lãnh cũng xà vương đảo ngang qua làm đám tiểu xà run lẩy bẩy, cuối cùng dừng lại trên thân một người.

" Harry Potter!"

"Dạ, có!" Harry thu hồi tâm tình rối rắm lập tức đứng dậy.

" Từ đây trở đi ngươi một mình ở phòng số 9. Vừa lúc làm cứu thế chủ vĩ đại cách xa những người sùng bái của ngươi, làm ngươi có thể tỉnh táo một chút, để tránh khỏi ngươi bị những tiếng tung hô chiếm hết khoảng trống trong đầu óc ngươi, làm cho những kiến thức hữu dụng không có chỗ chen vào."

Harry xụ mặt xuống, ủy khuất gật đầu. Không thể nào? Cậu đều đã vào nhà Slytherin mà Severus vẫn còn không quên châm chọc cậu.

Những tiểu xà còn lại đều dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn cứu thế chủ.

Có thể ở một mình thật may mắn a! Viện trưởng thật thiên vị Harry Potter! Chỉ bị trào phúng vài câu, liền nhận được đặc quyền kìa!

Draco rất không thoãi mái, Cha đỡ đầu thiên vị Harry một cách quá rõ ràng rồi, ngay cả cậu đều không bằng luôn.

Nhưng khó chịu thì khó chịu, nếu cậu đã nhận định Harry là bạn thì cũng sẽ không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này. Sau khi Snape rời đi, cậu cùng Harry nói tạm biệt, rồi cùng Blaise Zabini đi vào một gian phòng ngủ.

Harry mờ mịt khi bắt gặp ánh mắt hâm mộ của mọi người. Lẽ nào học sinh Slytherin đều ngóng trông xà vương trào phúng mình sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net