Chương 20: Trang viên Prince

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Trang viên Prince
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Trang viên Prince nằm ở phía bắc Anh quốc, tiếp giáp với biển.

Cho dù là buổi sáng bầu trời vẫn rất âm u, tòa thành u ám, nước biển màu lam đậm, ngẫu nhiên có vài con hải âu bay ngang qua, đều tạo cho nơi này một cảm giác âm trầm đến kinh khủng.

Sau khi đến nơi, vừa đứng vũng lại sau khi độn thổ, đập vào mắt Harry chính là cảnh tượng như vậy, cậu nhìn nhìn Snape, lại nhìn trang viên Prince, nhịn không được trực tiếp phun tào.

" Ta rốt cuộc cũng biết vì sao đời trước Ron luôn thích gọi ngươi là lão dơi già."

Này rõ ràng là một ổ quỷ hút máu đi.

Mặt Snape càng đen.

"Thật bất hạnh, cứu thế chủ vĩ đại, ngài có thể trọng sinh là dựa vào trí tuệ của một đám quỷ hút máu."

Harry lấy lòng nói.

"Cho nên ta cảm thấy con dơi là động vật đáng yêu nhất!"

Snape thiếu chút bị cậu làm tức đến hộc máu.

Hắn độc mồm độc miệng nhưng đối với da mặt dày như cứu thế chủ có đôi khi hoàn toàn vô dụng. Đời trước hắn có thể lấy điểm Gryffindor hay cấm túc mà áp chế cậu, đời này...cậu biết hết tất cả bí mật của hắn, nếu trừ điểm cũng là điểm của Slytherin, còn cứu thế chủ lại rất hưởng thụ cấm túc___hắn bây giờ một chút lực uy hiếp đều không có.

Snape thất bại mà lắc lắc đầu, dùng đũa phép rạch một vết thương lên ngón tay, nhỏ một giọt máu vào miệng thạch xà trước cửa trang viên.

Trang viên Prince được mở ra.

Bất đồng với trang viên của quý tộc bình thường, Prince là độc dược thế gia. Tiến vào trang viên đập vào mắt không phải là hoa cỏ rực rỡ hay động vật quý hiếm, mà là một mảnh vườn toàn dược liệu.

Nói cái ví dụ, trang viên bình thường sẽ chọn cây Ngô đồng làm bóng mát, trang viên Prince lại trồng Thông ngũ sắc bên trên còn treo cây tầm gửi, trên mặt đất trồng không phải bình thường cỏ xanh, mà là trồng Khổ ngải thảo, Hương thảo,...còn có những chỗ âm u thì mọc đầy loài nấm có độc.

So với vẻ sáng ngời diễm lệ của trang viên Malfoy, thì nơi này lại u ám đến dọa người, phía bắc Anh quốc thời tiết lạnh hơn so với phía nam, hơn nữa bây giờ còn đang là mùa đông, Harry không khỏi run run một chút.

"Lạnh?" Snape nắm chặt tay Harry hỏi, hắn thể chất thiên hàn, nên đối với nơi này cũng không có cảm giác gì.

Harry gật đầu.

"Chúng ta có thể vào trang viên trước được không?"

Snape cho cậu một chú giữ ấm rồi mới tiếp tục đi về phía trước.

Vừa tiến vào trang viên, một gia tinh đã xuất hiện trước mặt họ.

"Đây là chủ nhân mới sao?" tiểu gia tinh hỏi.

Harry nhất thời chưa thích ứng được với bóng tối trong trang viên, đã lâu không có người ở, liền tính gia tinh có quét dọn sạch sẽ như thế nào đi nữa, thì cũng có một loại cảm giác tiêu điều.

"Ngươi có thể cho là vậy."

"Toa Toa thật cao hứng, vô cùng vinh hạnh được phục vụ ngài." tiểu gia tinh tên là Toa Toa, thành kính nói.

"Hiện tại, chuẩn bị cơm trưa cho chúng ta, còn có đem lò sưởi lớn đốt lên." Snape ra lệnh.

"Vâng thưa chủ nhân." Toa Toa biến mất.

Thực nhanh, sau khi Snape phân phó, lò dưới lớn tại sảnh đường được đốt lên, Toa Toa cùng với vài gia tinh đang bưng trà nóng, điểm tâm đặt lên bàn.

Ngồi trong phòng khách ấm áp, lại uống một ly trà nóng, Harry rốt cuộc cũng ấm áp lại, cậu có chút không hiểu được liền hỏi.

"Vì cái gì nó lại thừa nhận ngươi?"

Nếu cậu nhớ không lầm thì mẹ của Snape là Eileen Prince đã bị xoá tên khỏi gia tộc.

Snape nhướng mày.

"Thế nào, hay là cứu thế chủ vĩ đại cảm thấy giáo sư độc dược hèn mọn của cậu không xứng làm chủ nhân của nơi này?"

"Đó không phải ý của ta." Harry buồn bực, vì cái gì lão dơi già cứ thích xuyên tạc lời nói của người khác như vậy chứ?

"Ngươi rõ ràng biết ta muốn nói cái gì."

Snape giả cười.

"Thật bất hạnh, cho dù mẹ ta có bị xóa tên khỏi gia tộc, cho dù ta là một máu lai, thì ta vẫn là huyết mạch cuối cùng của Prince."

Gia tộc thuần huyết, thường chỉ có một dòng chính duy nhất, ông ngoại của hắn có một trai một gái, con trai trước khi kết hôn đã bỏ mình trong một sự cố độc dược, còn con gái lại gả cho một Muggle bị xóa tên khỏi gia tộc.
Cho nên liền tính hắn không phải họ Prince, nhưng lại là người duy nhất vào được trang viên Prince.

Cơm trưa thật phong phú, thịt bò Italy, còn có một phần bánh ngọt socola. Sở dĩ chỉ có một phần bánh ngọt là vì Snape không ăn.
Tuy rằng Harry vừa mới ăn sáng không lâu, nhưng cậu bị đông lạnh một đường đến đây, nhìn thấy đồ ăn nóng hổi lại nhịn không được nhào lên.

Nhìn Harry đã sắp ăn xong, Snape buông cà phê xuống nói.

"Một chút nữa cùng ta vào mật thất trang viên Prince, nhớ kỹ không cần đụng chạm lung tung đồ vật."

Harry gật đầu, đồ vật của độc dược thế gia, cậu cảm thấy đối với loại đồ vật có tên là độc dược này cậu nên tránh càng xa càng tốt.

"Được, nhưng mà chúng ta không cần trở về quá muộn, ta còn phải đi tìm đồ vật cho Slytherin các hạ."

"Yên tâm." Snape ngoài cười nhưng trong không cười nói.

" Chỉ cần cứu thế chủ vĩ đại có thể coi chừng tốt cái mạng nhỏ của ngươi thì giáo sư độc dược hèn mọn của ngươi liền thỏa mãn ."

Harry có chút cảm động, không cần biết là thời điểm nào Snape cũng đều luôn quan tâm đến cậu. Đời trước thì biệt nữu mà quan tâm cậu, đời này không chút nào che dấu quan tâm.

Snape thấy Harry đã ăn xong, đứng dậy. Harry đi theo sau lưng hắn.

Snape quen thuộc mà đi đến một căn phòng không chút nào nổi bật, mở cửa, bên trong các loại hình vẽ dược liệu được treo giáp cả ba mặt tường.

Snape đem máu mình nhỏ vào bức họa Khổ ngải thảo trên tường, máu lập tức biến mất, xuất hiện một cửa động.

Harry ngạc nhiên mà nhìn vào bên trong, một cái cầu thang dẫn xuống bên dưới, sâu không thấy đáy. Cậu theo Snape mà đi xuống.

Đi xuống ước chừng 10 phút. Bên trong là một thư phòng, một phòng thí nghiệm và một phòng chứa đầy các bức họa tổ tiên nhà Prince. Snape bước vào thư phòng ngồi xuống.

"Ngươi không hiếu kì vì sao mình lại trở về thời điểm này?" Hắn hỏi Harry.

Harry cũng ngồi xuống theo.

" Có liên quan đến độc dược ngươi cho ta?"

Cậu không phải là không có suy đoán, nhưng chưa thấy bất luận sách vở ghi chép nào về độc dược có thể thay đổi thời gian, càng giống như sản phẩm luyện kim làm người ta có thể quay về quá khứ. Cho nên cậu cảm thấy mình trở về là do ngoài ý muốn.

Snape gật đầu, thu hồi giọng điệu trào phúng, nghiêm túc mà giải thích cho Harry.

" Lúc ngươi học năm thứ sáu, trong một lần ngẫu nhiên, ta biết được vị trí của trang viên Prince, vốn chỉ muốn thử vận khí, ai ngờ trang viên lại tiếp nhận ta."

Harry cẩn thận nghe.

Âm thanh của Snape khi không mang theo ngữ khí trào phúng, thật là dễ nghe, cứ như là một khối socola, vừa mềm mại, lại gợi cảm.

"Lúc nhỏ, mẹ ta đã nói với ta, trong trang viên có một mật thất, đem máu nhỏ lên bức họa Khổ ngải thảo là có thể đi vào, bên trong có độc dược tuyệt mật của gia tộc, bà không nói cho ta đó là cái gì, chỉ nói đã 300 năm nay không có người ngao chế thành công."

"Là cái mà ngươi cho ta sao?" Harry hỏi.

"Đúng vậy, độc dược đó gọi là 'Lữ hành thời gian', sau đó ta tìm khắp nơi trong trang viên, có rất nhiều bức họa Khổ ngải thảo, ta đều nhỏ máu lên thử, cuối cùng tìm được chỗ này. Có được phối phương 'Lữ hành thời gian' ta liền dùng 1 năm trời để ngao chế, cuối cùng cũng thành công. Độc dược này có tác dụng mang linh hồn ngươi trở về thời điểm mà ngươi nghĩ đến, trước khi thân thể rơi vào trạng thái chết."

Harry nhớ lại, lúc đó sau khi uống độc dược, cậu nghĩ đến năm 1991 lần đầu tiên cậu gặp được Snape trong sảnh đường ngày khai giảng, cho nên cậu trở về trước lúc cậu được phân loại.

"Còn ngươi, ngươi nghĩ gì?" Harry hỏi.

"Ngươi trở về vào thời điểm nào?"

"Tại lúc bị con rắn của Chúa tể hắc ám cắn bị thương..." Snape lấy giọng điệu như là đang nghiên cứu học thuật mà nói.

"Ta nghĩ đến lúc trước khi ngươi vào Hogwarts hai ngày, Dumbledore có nhờ ta chiếu cố ngươi, hắn muốn ta chăm sóc ngươi, bởi vì ngươi là con trai của Lily."

Harry rất là cảm động, nhưng không khỏi phun tào.
' Đời trước lão dơi già 'hận' cậu 'hận' đến mức nào mới có thể trước khi chết còn bâng khuâng đến cậu.'

"Ta lúc đó khi ngao chế độc dược này rất vội vàng, ngươi cũng biết, năm thứ 7 Hogwarts bị tử thần thực tử chiếm lĩnh, lúc đó ta làm hiệu trưởng." Chuyện cũ thật khó nói, nhất là nguyên nhân hắn được lên làm hiệu trưởng, nhưng hắn chỉ dừng một chút rồi tiếp tục giải thích.

"Tuy dưới danh nghĩa hiệu trưởng, nhưng Chúa tể hắc ám không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, hai anh em nhà Carrow được phái tới để giám thị ta. Cho nên tuy đã thành công ngao chế 'Lữ hành thời gian', nhưng không có cơ hội đến trang viên Prince, cho nên ta đối với tác dụng của nó cũng không biết gì cả . Lúc sau thật sự không còn cách nào khác mới đưa cho ngươi."

Harry nghe xong liền rõ ràng ý của Snape.

" Cho nên bây giờ ngươi trở về tìm tư liệu?"

"Đúng vậy." Snape gật đầu.

"Bất quá cũng sẽ không lâu, ngươi có thể đi tìm mấy bức hoạ mà trò chuyện, ta đi tìm một ít sách liền trở về. Mặt khác ta còn đang nghiên cứu độc dược có thể tiêu diệt chủ hồn trên người Quirrell, vừa lúc đang gặp phải bình cảnh, cũng cần tìm một ít sách."

"Được." Harry đang chuẩn bị ra cửa, Snape đột nhiên nhớ tới một việc.

" Còn có, quyển nhật ký Tom Riddle hiện tại đang ở chỗ ta, sau khi về trường học lấy nó cho sủng vật ngươi cắn đi."

"Ách, ngươi lấy được lúc nào?" Mệt cậu còn vì nhớ thương quyển nhật ký mà muốn cùng Draco giao hảo đâu.

Snape cười xuy một tiếng.

" Không đầu óc cự quái, hai ngày trước chúng ta đến trang viên Malfoy ta liền lấy nó về. Thuận tiện nói cho ngươi biết một tiếng, Malfoy lần này sẽ không gia nhập tử thần thực tử."

Nhắc đến chuyện này Harry nở nụ cười, cậu nói với Snape rằng.

" Lần quyết đấu cuối cùng với Voldemort, gia đình Malfoy đã thấy được sự suy tàn của Voldemort nên đã trốn đi."

Snape nhướng mày.

Harry cười đến suýt không thở được.

"Ngươi biết khi Voldemort không thấy bọn họ đã nổi điên như thế nào không? Cái mặt xà kia tức đến muốn sưng lên. Ta khẳng định đời này chỉ cần có đầy đủ lợi ích, họ sẽ không chút do dự mà thoát ly tử thần thực tử, họ có thể gia nhập hội phượng hoàng vì lợi ích to lớn hơn nữa. Bởi vì bọn họ là nhà đầu tư."

Snape gật đầu đồng ý, quả thật như vậy, gia tộc Malfoy luôn coi trọng lợi ích.

"Được rồi, ta không quấy rầy giáo sư độc dược tôn quý tìm sách nữa." Harry trêu chọc nói.

" Cứu thế chủ chốc lát nữa sẽ đến tìm ngài."

Nhìn cửa phòng đã bị Harry đóng lại, Snape chăm chú nhìn sách, sau đó khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười mà chính bản thân hắn cũng không phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net