Chương 203: Đều đã qua rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hp chi Hình Bóng

Chương 203: Đều đã qua rồi! 

Edit: Cung Nguyệt Ngư 

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Sắp xếp xong hết mọi chuyện, Harry cùng Snape đúng hẹn đến trang viên Slytherin. Salazar đang ngồi cạnh lò sưởi tao nhã uống hồng trà, nhìn thấy hai người bình yên vô sự trở về, y bảo gia tinh rót hai ly đồ uống và đem vài món bánh ngọt lên.

“Mệt rồi phải không?” y ra nhìn sự mệt mỏi trên mặt Harry.

Harry lắc đầu, “Đời trước đã đánh bại gã một lần, nhưng hy sinh quá lớn, cho nên lúc này mới có cảm giác không được chân thật.”

Slytherin bật cười.

Harry để Herpo trên cổ tay xuống, phân phó nói, {Đến nhà Riddle một chuyến, nhìn xem Nagini có ở đó không, nó chính là rắn sủng vật của Voldemort, nếu nó ở đó thì bắt nó mang về đây.} hôm nay cậu không nhìn thấy nó, đoán chừng là do đang ngủ đông nên Voldemort không mang nó ra.

Herpo lắc lắc cái đuôi, {Được.}

“Con cần gì cố chấp với con rắn kia như vậy?” Salazar hỏi.

Trong ánh mắt Harry vẫn toàn là sát khí, “Năm đó Severus chết trên tay nó, không cần biết có phải là do mệnh lệnh của Voldemort hay không, con đều sẽ không bỏ qua cho nó.”

Trong lòng Snape chấn động, anh cầm tay Harry, “Không cần thiết.” Lúc đó bản thân anh cũng không muốn trốn, nếu mà trốn thì con rắn kia sao có thể cắn được anh chứ.

Cảm xúc ấm áp làm Harry có chút cảm giác an toàn, cậu cúi đầu cười khổ, “Không giết nó làm em cứ thấy lo lắng.” Ai mà biết được, sau khi con rắn kia biết chủ nhân mình đã chết thì có đến tìm bọn họ hay không. Thay vì như vậy, không bằng sớm ra tay trước.

Snape đưa cho cậu một miếng bánh bích quy, “Peter lại trốn mất, em có phát hiện không?” Anh dời đề tài.

Harry gật đầu, “Biến thành con chuột, ngay sau khi Bellatrix té xỉu.” tuy rằng lúc đó cậu biểu hiện như không thèm để ý, trên thực tế cậu không dám thả lỏng cảnh giác, bởi vậy cậu cũng không tìm hắn.

“Vậy con chuẩn bị làm thế nào?” Slytherin hỏi.

Harry ăn xong bánh bích quy trên tay, “Chờ Herpo trở lại sau đó con sẽ để nó đi tìm hắn, nếu có thể tìm được thì giao cho bộ phép thuật.”

“Em không hận hắn sao?” Snape hỏi.

Harry lắc đầu, “Đời trước hắn đã cứu em một mạng, lúc em bị bắt đến trang viên Malfoy hắn đã lén thả em ra.” cho nên ngoại trừ cái chết của James và Lily thì hai người bọn họ không thiếu nợ gì nhau.

Salazar nghĩ nghĩ, “Lúc này phỏng chừng những thần sáng đó đã trở về, bên ngoài khả năng đã loạn rồi, cứu thế chủ như con định làm thế nào?”

Nhắc đến việc này làm Harry cảm thấy thật phiền, “Giúp con nói với Regulus một tiếng, để y giải quyết dùm con, con không muốn nhận phỏng vấn của truyền thông, cũng đừng làm bộ phép thuật tới tìm con.” Nếu như nói đời trước cậu giết Voldemort là vì sứ mệnh của cứu thế chủ, thì đời này, cậu làm tất cả mọi chuyện chỉ là vì báo thù mà thôi.

Salazar gật đầu, “Như vậy thì trong khoảng thời gian này con khoan hãy về trường, liền ở chỗ này của ta nghỉ ngơi đi, ta sẽ nói với Helga một tiếng. Severus, ngươi ở đây với Harry đi, còn lớp độc dược học thì cứ để Godric biến thành ngươi đi dạy thay.”

Snape: “...”

Harry có chút cạn lời, “Như vậy có ổn không?” Sư tổ dạy thay, phỏng chừng Snape chính là vị giáo sư duy nhất hưởng được vinh dự này trong suốt một nghìn năm qua.

Salazar khẽ nhếch khóe môi, “Yên tâm đi, Godric đã ngứa mắt với trình độ độc dược của đám tiểu sư tử đó lâu rồi, lần này vừa lúc có cơ hội cho hắn cảm nhận sâu sắc thêm một chút.”

Harry: “...” Cho nên chờ đến khi cậu trở về, thì sẽ nhìn thấy oán niệm của học sinh Gryffindor với Snape càng sâu sắc thêm không ít hả?

Snape trầm mặc, lại không phản đối.

Vấn đề làm Harry lo lắng từ lúc trọng sinh đến nay đã được giải quyết triệt để, Voldemort đã chết, hiện tại bọn họ đã không còn băn khoăn gì nữa. Harry có thể chân chính trở về làm một đứa nhỏ 13 tuổi, tận tình hưởng thụ sinh hoạt vườn trường.

Snape ôn hòa xoa xoa mái tóc đen lộn xộn của Harry.

Đúng lúc này, Herpo cũng tê tê bò vào, trong miệng còn ngậm một con rắn dài khoảng 12 thước Anh.

{Các ngươi là ai?} Nagini giãy dụa hỏi. Nó đang ngủ ngon lành, lại đột nhiên bị một con rắn kéo đi. Đi theo Voldemort nhiều năm, nó vẫn luôn được bảo vệ nâng niu, có rất ít sinh vật dám khi dễ nó, bởi vậy sau khi tỉnh dậy nó đã đánh nhau với đối phương, lại phát hiện mình không phải là đối thủ của người ta.

Harry lười cùng một con rắn nói lời vô nghĩa, cậu vung tay lên, một ánh sáng đỏ bắn vào thân thể Nagini. Nhất thời, con rắn vì đau đớn mà run rẩy lên, liều mạng quay cuồng trên sàn nhà hoa lệ.

Lần thứ hai nhìn thấy con rắn làm mình căm thù đến tận xương tủy này, ánh mắt Harry bắt đầu đỏ lên, tay phải nắm chặt đũa phép, làm các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cậu đang cố gắng không để cảm xúc của mình mất khống chế.

Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Snape nhịn không được thở dài, đây là cái Crucio thứ mấy trong tối nay của Harry rồi?

Bỏ qua vấn đề ma lực, thì muốn thực hiện lời nguyền tra tấn thì trong lòng phải có đủ âm u cùng hận thù. Từ trước đến nay Harry vẫn luôn là ánh sáng, tràn ngập tình yêu, cho đến năm thứ bảy đời trước đều không thể thực hiện lời nguyền không thể tha thứ.

Nhưng mà hiện tại, rồi cuộc Voldemort đã tra tấn em ấy thành cái dạng gì rồi.

“Hai người các ngươi cứ ở chơi đi, ta về Hogwarts.” Salazar cũng không ngăn cản hành động của Harry, y nói với Snape, “Có chuyện gì thì cứ sai bảo gia tinh. Khi nào cần thì cứ gọi ta.”

Snape gật đầu. Chờ Salazar biến mất, anh lập tức cầm đũa phép, chặn lời nguyền mà Harry đang bắn ra, “Đủ rồi.” Anh thản nhiên nói.

Harry đem đũa phép thủy tinh tím trân quý của mình tùy ý ném qua một bên, sau đó nhào vào lòng ngực Snape khóc rống lên.

Snape biết trong lòng cậu khó chịu, cho nên anh chỉ yên lặng ôm cậu, cũng không tiếp tục mở miệng.

Nước mắt ấm áp xuyên thấu qua áo choàng phù thủy trên người Snape, thật giống với tình cảnh hai người họ nhận ra nhau vào hai năm trước.

Snape vỗ nhè nhẹ lên lưng Harry, sau đó kề sát tai cậu nhẹ giọng nói, “Đều đã qua rồi.”

Anh không chết, Sirius không chết, tên người sói kia vẫn sống, Dumbledore thì không biết đi chơi ở phương trời nào, Fred đang ôm George ngủ vù vù trong tháp Gryffindor, Moody Mắt Điên vẫn đang làm thần sáng trong bộ phép thuật,...

“Em mệt.” trong âm thanh của Harry mang theo sự mệt mỏi không nói nên lời.

Snape gật đầu, gây sức ép cả đêm, hiện tại trời cũng sắp sáng rồi, Harry nên nhanh chóng nghỉ ngơi.

{Herpo, giúp ta một chuyện nữa.} Trước khi bị Snape ôm vào phòng ngủ, Harry còn băn khoăn chuyện Peter.

Herpo dùng đầu thân mật cọ cọ tay cậu, {Chuyện gì vậy?}

Harry nhẹ nhàng sờ sờ lớp vảy trơn bóng của nó, {Vừa rồi ở nghĩa trang, Peter Pettigrew đã biến thành chuột chạy trốn, ngươi biết đặc thù của hắn, giúp ta bắt hắn mang về đây.}

{Được.}

{Nhưng mà chỉ cần tìm trong hai tuần thôi,} cậu liếc nhìn Nagini đã bị một Crucio của cậu tra tấn đến ngất xỉu, {Hai tuần sau, cho dù không tìm được hắn thì cũng phải trở về, biết không.} nếu Peter còn ở giới phù thủy thì tốt, nếu gã chạy trốn tới giới Muggle, thì hành động của Herpo sẽ chịu hạn chế lớn. Dù sao một con rắn lại có cái mào đỏ tươi như vậy rất hiếm thấy, nếu làm không tốt, thì rất có thể nó sẽ bị đám Muggle bắt lại nhốt vào trong vườn bách thú.

Herpo tê tê bò đi.

Harry gọi gia tinh của trang viên Slytherin đến, phân phó bọn nó canh chừng Nagini, sau đó bị Snape ôm lên giường đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net