Chương 206: Lời tiên tri của Trelawney

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hp chi Hình Bóng

Chương 206: Lời tiên tri của Trelawney

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Những ngày bình tĩnh như vậy duy trì được khoảng hai tháng. Có một ngày, giáo sư Trelawney lại đưa ra một lời tiên đoán, Hogwarts lại một lần nữa nổi lên sóng gió.

Harry bởi vì không kiên nhẫn nghe bà tiên đoán học sinh tử vong cùng với việc gặp ai cũng nói người ta sẽ xui xẻo, cho nên đời này cậu không chọn lớp tiên tri của bà. Nên khi sự việc xảy ra thì cậu cũng không có tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe qua lời kể của Blaise vừa kết thúc lớp tiên tri.

Ngày hôm đó là lớp tiên tri của học sinh năm ba, bởi vì là môn tự chọn nên lớp học cũng không có quá nhiều người. Vẫn giống hệt như ngày thường, lớp học của bà vẫn rất nặng nề, trong lò sưởi phát ra mùi làm người ta phát ngán, cho nên rất nhiều học sinh đều thấy buồn ngủ.

Lúc đó bà đang giảng giải cho học sinh cách nhìn tinh tượng đoán tương lai, đa số học sinh đều dùng ánh mắt tan rã mà nhìn chằm chằm vào mô hình tinh tượng trên tay bà, căn bản là một chữ cũng nghe không lọt.

Giáo sư Trelawney mang một cặp kính to cổ quái, bà xuyên thấu qua cặp kính đó nhìn tất cả học sinh.

"Các ngươi...nhìn thấy cái gì?" Cùng với lời nói của bà, thì cái áo choàng trong suốt mỏng manh được đính nhiều viên pha lê đang lập lòe sáng lên.

Các học sinh đều nhìn mặt nhau, quỹ đạo của các hành tình đều rất bình thường, cái này thì có thể nhìn ra cái gì tin tức gì chứ?

Hermione là người thứ nhất giơ tay, "Trò nghĩ, sao kim đang tiến đến gần mặt trời, sao kim tượng trương cho tình yêu và sắc đẹp cho nên..."

Cô còn chưa nói hết lời, thì đã bị giáo sư Trelawney cắt ngang, "Ngươi rất nông cạn, đứa nhỏ, ngươi căn bản không nhìn thấy chân tướng!"

Hermione còn chưa nói gì, thì Ron cách cô không xa đã nhẹ giọng cười, "Bộ ngươi không có tổng kết được kinh nghiệm của lớp tiên tri hay sao?" Cậu ta thấp giọng nói, "Chỉ cần nói tương lai mình càng xui xẻo thì mới nhận được sự tán đồng của giáo sư Trelawney." Tình yêu cùng sắc đẹp? Trừ khi Trelawney không phải là tên lừa gạt, nếu không thì sao có thể đồng ý với cách nói này chứ.

Hermione thở phì phò mà ngồi xuống.

Giáo sư Trelawney bỏ mô hình tinh tượng trên tay xuống, "Ngay buổi học đầu tiên ta đã có nói với các ngươi rồi." Âm thành của bà khàn khàn ra vẻ thần bí, "Tiên tri là môn nghệ thuật cao thâm nhất trong phép thuật, nó cần các ngươi nhìn thấu, nếu các ngươi không có năng lực nhìn thấy rõ vấn đề, thì ta bất lực." Nói xong bà nhìn thoáng qua Hermione vẫn đang còn tức giận, "Giống như tiểu thư Granger vừa rồi đã nhìn thấy, sao kim đang đến gần mặt trời, các ngươi biết nó tượng trưng cho điều gì không?"

Không ai mở miệng, các học sinh đều kinh ngạc nhìn bà.

Trelawney nhìn chằm chằm mô hình tinh tượng bên cạnh mình, "Sao kim ...mặt trời... Một đoạn tình yêu không muốn ai biết sắp sửa công khai, đủ để rung động toàn bộ giới phép thuật..."

Tất cả học sinh: "..."

Tình yêu không phải đều là chuyện rất riêng tư hay sao? Rốt cuộc thì tình yêu của ai mà có thể khiến toàn bộ giới phép thuật rung động chứ?

Các học sinh đều hai mặt nhìn nhau.

Trelawney lại để cho mấy học sinh nữa tiến đến nhìn mô hình tinh tượng, sau đó nói cho bọn họ biết hướng đi của sao hỏa cùng sao mộc ám chỉ về cái gì trong tương lai.

Một tiết học loạn thất bát tao cuối cùng cũng kết thúc, giáo sư Trelawney ngồi dựa vào chiếc ghế bành, ra hiệu học sinh có thể tan học.

Các học sinh đều sôi nổi đứng dậy, đem sách vở bò vào trong túi sau đó đi ra khỏi phòng học. Không khí trong phòng hơi nặng nề, tất cả mọi người đều muốn ra ngoài sớm một chút để hít thở không khí trong lành.

Đột nhiên, ngay lúc nhóm học sinh đầu tiên dọn xong sách vở muốn đi ra ngoài, thì phía sau truyền tới một âm thanh chói tai mà bọn họ chưa từng nghe thấy, "Thần thoại ngàn năm trước người sáng lập..."

Các học sinh nghe vậy đều sửng sốt, toàn bộ dừng tất cả động tác trên tay, sau đó nhìn Trelawney đang ngồi trên ghế bành. Ánh mắt bà tan rã, miệng hơi cong lên.

"Thần thoại ngàn năm trước người sáng lập...trở về nơi ban đầu bọn họ đã gặp mặt nhau. Năm Lịch Thời Thiên tòa thành sẽ nghênh đón người đã tạo ra nó, bọn họ đã trở về, sư tử khoác da rắn đi lại trong tòa thành, lại không một ai biết được, thân phận của hắn và những người khác sẽ đồng thời bị phơi bày... "

Các học sinh đứng ngây tại chỗ, lẳng lặng mà nghe.

"Một con sư tử con ẩn núp trong bầy xà trở thành người thừa kế xà tổ...còn có, người thiên nhãn bị che đậy a, ai mà có thể phát hiện, ngài trở về, đã sớm công bố tên cho tất cả mọi người..."

Đầu giáo sư Trelawney rủ xuống trước ngực, phát ra những âm thanh lộc cộc lộc cộc. Sau đó, bà đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Thực xin lỗi, bọn nhỏ." Bà hốt hoảng nói, "Trời đang dẫn nóng lên, các ngươi cũng biết...ta hay ngủ gật mà..."

Trong học lúc này hoàn toàn yên tĩnh. Các học sinh đều sợ ngây người, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học, chia sẻ tin tức mới mẻ này cho các bạn của mình.

Tại phòng sinh hoạt chung Slytherin, sau khi nghe xong Blaise kể lại, Harry nhịn không được mỉm cười nói, "Tất cả mọi người đang thảo luận chuyện này?"

Blaise gật đầu. Tuy rằng giáo sư Trelawney luôn khùng khùng điên điên, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng, lần này bà thật sự đã đưa ra một lời tiên đoán chân chính.

Về phần nội dung lời tiên đoán... Nếu liên lụy đến sư tổ, xà tổ, như vậy, chắc là có quan hệ tới bốn vị sáng lập? Có mấy tiểu động vật to gan suy đoán như vậy.

Ai cũng biết, Hogwarts là do bốn người cùng nhau thành lập vào ngàn năm trước, nhưng làm sao có người sống được đến ngàn tuổi chứ? Hơn nữa, người đã sớm trở về lại là ai?

Sau khi tiết tiên tri kết thúc, học sinh Ravenclaw đã đem lời tiên tri một chữ cũng không thiếu mà viết lại, còn thường xuyên nhìn nó đau khổ suy đoán.

Không đến bữa tối, lời tiên đoán của Trelawney đã lan truyền khắp Hogwarts.

Sau khi lớp buổi chiều kết thúc, Harry lấy cớ thân thể không thoải mái, nên không đến sảnh đường, mà độn thổ đến phòng của Salazar. Cậu vừa đến thì thấy Godric và Rowena cũng đang ở đó.

Harry hành lễ chào ba người, sau đó mới ngồi xuống ghế, "Chuyện xế chiều hôm này mọi người chắc cũng đã nghe rồi?" cậu hỏi.

Godric cười nói, "Rowena nghi ngờ năng lực của vị giáo sư này lâu lắm rồi. Xem ra thì vị giáo sư này vẫn có thể đưa ra lời tiên đoán chân chính." Chỉ là tần suất thấp đến dọa người. Ít nhất thì bọn họ cũng đã trở về một năm rồi, thì đây là người duy nhất tiên đoán ra được.

Salazar gọi gia tinh đến chuẩn bị bữa tối cho bọn họ. Ưng tổ buông ly hồng trà trên tay xuống, "Cho dù bà ngẫu nhiên có thể đưa ra lời tiên đoán, những phương thức dạy học thì lại có vấn đề." có giáo sư nào mà suốt ngày bắt học sinh xem lá trà đoán vận xui đâu chứ?

Harry bật cười, sau đó nói sang chuyện khác, "Các học sinh đều đang suy đoán xem có phải mọi người đã trở lại hay không, mọi người định làm thế nào, có muốn công khai thân phận không?"

Godric liếc nhìn mặt của hai người kia một cái, "Công khai cũng không cần thiết. Trước kia là vì chuyện của Voldemort, chúng ta không muốn đứng ra ngoài sáng giải quyết vấn đề, nếu đã giải quyết rồi..." như vậy thì cũng không cần công khai làm gì.

"Lời tiên đoán của Trelawney, cộng thêm thái độ lần trước của ngươi với học sinh, có lẽ không bao lâu nữa bọn nó sẽ đoán được giáo sư độc dược thời gian trước không phải là Severus." Salazar nói.

Lúc này gia tinh đã mang bữa tối nóng hổi lên bàn ăn. Salazar ra hiệu mọi người ngồi xuống dùng bữa trước.

Rowena không thèm quan tâm mà cắt cá nướng, "Ta cảm thấy, so với việc lo cho bọn ta, thì con hẳn là càng nên lo lắng cho mình cùng Severus hơn." Cô quay đầu liếc nhìn Harry một cái.

"Con?" Harry có chút mê mang.

"Trong lời tiên đoán đầu tiên," Rowena nhắc nhở nói, "Tình yêu đủ làm rung động giới phép thuật, Không phải con cùng Severus thì còn có ai?"

Nếu như chuyện này công khai vào mấy tháng trước, có khả năng phạm vi ảnh hưởng sẽ không lớn, nhiều nhất là ảnh hưởng đến người thân cùng bạn bè thôi. Nhưng hiện tại bất đồng, Harry vừa đánh bại Chúa tể hắc ám, là cứu thế chủ danh chính ngôn thuận, bởi vậy mọi cử động của cậu đều được toàn bộ giới phép thuật chú ý.

Harry nhịn không được nhíu mày.

Cậu không để ý ánh mắt của người ngoài, nhưng Snape lại không thể, huống chi Regulus đã từng nhắc nhở cậu, cửa của Sirius không dễ qua. Hiện tại hai người bọn họ không còn giống như trước kia, gặp nhau là giương cung bạt kiếm nữa, nhưng Sirius sẽ không thể nào đồng ý để con đỡ đầu của mình ở cùng một chỗ với đối thủ thời học sinh của mình.

Nếu như theo lời tiên đoán của Trelawney, tình yêu sẽ công khai, như vậy sẽ là cơ hội nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net