Chương 208: Sư tổ lộ tẩy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hp chi Hình Bóng

Chương 208: Sư tổ lộ tẩy

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Chớp mắt lại qua một cái cuối tuần, hôm nay là ngày học sinh năm ba Slytherin và Gryffindor học tiết Sinh vật huyền bí. Hiện tại đã sắp đến gần ngày thi, lớp học của Sirius tự nhiên không thể tiếp tục dạy thực hành như trước nữa, mà chuyển dần sang dạy lý thuyết.

Từ sau ngày Lễ phục sinh đến hôm nay, Sirius cũng không tiếp tục dẫn học sinh đến rừng Cấm. Mà tiết học hôm nay hắn cũng định để học sinh ở trong phòng ôn tập kiến thức, nhưng mới lên lớp được mười phút, đột nhiên hắn nhớ tới một loại côn trùng trong sách mà gần đây hắn thấy chúng nó xuất hiện ở bìa rừng Cấm, vì thế hắn liền hỏi học sinh, có muốn đến rừng Cấm nhìn loài sinh vật này không.

Dưới tình huống các học sinh đều bị sách vỡ tra tấn đến đầu óc mơ hồ tự nhiên rất vui vẻ đồng ý với đề nghị của Sirius. Đương nhiên, học sinh năm tốt Hermione Granger là ngoại lệ, sắp tới gần kì thi, cô nàng càng hy vọng các giáo sư sẽ nói nhiều tri thức trong sách hơn nữa, như vậy đến khi thi mới có thể lấy được điểm cao. Nhưng hiển nhiên người đông thế mạnh, cho dù cô nàng có không muốn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể đi cùng mọi người ra ngoài.

Hiện tại đã là đầu hạ, hoa nở muôn nơi, ánh mặt trời chói mắt chiếu thẳng vào làm cho khu rừng trở nên bừng bừng sức sống.

Các học sinh nhìn theo miêu tả trong sách, bắt đầu lật từ cái rễ cây lên tìm kiếm. Tán cây mùa hạ không xum xuê như giữa hạ nên không thể che hết ánh nắng gay gắt, bởi vậy không đến nửa giờ, thì các học sinh đã mồ hôi đầy đầu.

Nhưng mà nó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ. Harry cho mình một bùa mát mẻ, sau đó tựa vào một cái cây nghỉ ngơi. Ở cùng với cậu còn có Hermione, Draco, Blaise, Pansy. Nhìn thấy rõ ràng vừa đủ hai cặp, mà bản thân cậu lại thành người cô đơn.

Sau giờ trưa gió nhè nhẹ thổi qua tán cây, tạo ra âm thanh xào xạc.

Không biết tại sao, Herpo trên cổ tay Harry độ nhiên nhúc nhích một cái, nhưng rất mau liền yên tĩnh lại. Nếu không phải lúc này cậu đang thanh thản nghỉ ngơi, thì căn bản cậu không thể cảm giác được.

{Có chuyện gì sao?} cậu hỏi.

Các học sinh khác đều đang bận tìm côn trùng, nên không ai chú ý đến cuộc đối thoại của bọn họ.

Herpo lắc lắc đầu, {Hình như là mùi đồ ăn.}

Đồ ăn? Harry khẽ nhíu mày, có đồ ăn làm Herpo trở nên hưng phấn như vậy...

Nhện tám mắt?!

Nhất thời sắc mặt Harry liền biến đổi. Nhện tám mắt không phải ở sâu trong rừng Cấm sao? Vì sao Herpo lại ngửi thấy mùi của chúng nó?

Không lẽ chúng nó chạy ra ngoài?

Không phải chứ?!

Nhện tám mắt tình tình hung tàn, thân mang kịch độc, nếu như bọn chúng chạy ra ngoài, thì học sinh sẽ gặp nguy hiểm!

Harry không dám chậm trễ, đứng dậy muốn đi tìm Sirius, để hắn nhanh chóng dẫn học sinh trở về thành.

Nhưng mà không đợi đến lúc cậu tìm được giáo sư Black, thì một nam nhân tóc vàng mắt xanh ôm một con Bạch Kỳ Mã non bị thương đi về phía bọn họ, phía sau còn có một Bạch Kỳ Mã trưởng thành đi theo sau hắn.

Cảnh tượng này quả thật còn rung động hơn cả việc bị nhện tám mắt bao vây.

Harry: “..” Không phải chứ?!

Ngài...ngài...ngài...ngài...sao mà lại không ẩn thân liền chạy ra đây hả?!

Nhìn thấy Harry cùng nhóm bạn học của cậu, hắn không khỏi dừng bước. Vừa rồi góc độ mà hắn đi qua là một góc chết, nên hắn căn bản không nhìn thấy còn có người ở đây.

Về phần âm thanh...Bạch Kỳ Mã trưởng thành vẫn đang lo lắng kêu “khôi khôi”, cho nên hắn không để ý có tiếng người ở gần đây.

Một người đàn ông xa lạ xuất hiện làm học sinh dừng hết tất cả mọi việc trên tay, kinh ngạc mà nhìn người đang đi tới. Đại khái Sirius cũng cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng đi tới.

“Ngươi là ai?” hắn theo bản năng rút ra đũa phép, ném một thần chú hóa đá qua.

Người lạ xuất hiện ở Hogwarts không phải là chuyện nhỏ, rất có khả năng là kẻ xâm lấn. Sirius là giáo sư, tự nhiên muốn đặt sự an toàn của học sinh lên đầu.

Godric nhanh chóng tránh thoát thần chú.

Hắn vốn là đã xác định các học sinh đều ở trong lớp, ngoài sân cũng không có ai nên hắn mới ra ngoài tìm tài liệu độc dược ở rừng cấm, ai biết được đi sâu vào trong rừng thì thấy một Bạch Kỳ Mã non bị con gì đó cắn bị thương. Hắn kiểm tra vết thương của nó một chút, phát hiện cần phải đưa nó về thành trị liệu. Sỡ dĩ mà hắn không độn thổ là vị Bạch Kỳ Mã mẹ đang lo lắng muốn đi cùng, nếu như ôm con nó biến mất ngay trước mặt nó sẽ kích thích địch ý của nó.

Hơn nữa trước đó hắn còn nhờ Salazar hỏi mấy tiểu thạch xà, rõ ràng tất cả học sinh trong thành đều đã đến lớp học, trong rừng cấm lẽ ra không có ai mới đúng, vì cái gì giáo sư Black sẽ đột nhiên mang theo học sinh đến rừng cấm?

Harry sợ đến mức mặt mũi trắng  bệch, cậu bước một bước lớn đến trước mặt Gryffindor các hạ, quát lớn Sirius, “Mau hạ đũa phép xuống!” Bởi vì lo lắng, nên âm thanh của cậu còn có chút rung rẩy.

Tuy rằng Sirius không hiểu, nhưng nhìn thấy đối phương không có ý định công kích, nên cũng hạ đũa phép xuống.

Herpo trên cổ tay Harry đột nhiên nhảy xuống, bò lên mình Bạch Kỳ Mã mẹ, gặm con nhện tám mắt đang bám trên thân ngựa.

Harry không kịp giải thích với Sirius, nhanh chóng hành lễ chào Gryffindor các hạ, “Ngài không sao chứ?” Cậu hỏi.

Nhìn thái độ cung kính của thủ tịch Slytherin làm tất cả đều sợ ngây người. Bình thường thì Harry cũng lễ phép với tất cả mọi người, nhưng đó chẳng qua là khách khí mặt ngoài thôi hoàn toàn khác với sự tôn trọng phát ra từ nội tâm.

Godric ôn hòa nhìn cậu rồi liếc Sirius một cái, “Giúp ta trấn an con Bạch Kỳ Mã này, ta đi trước.” Hắn nói với Harry.

Nếu lại tiếp tục bị vây xem như vậy thì không chừng sẽ xảy ra nhiễu loạn.

Harry gật đầu, “Ngài yên tâm đi.”

Godric nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.

Qua một lúc lâu, mới dần dần có người phục hồi lại tinh thần. Người xa lạ vừa rồi biến mất quá nhanh rất quỷ dị, thế cho nên có người cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Nhưng mà con Bạch Kỳ Mã trưởng thành còn ở đó, chứng thật sự việc vừa rồi là chân thật.

Học sinh năm ba, phần lớn đều chưa tiếp xúc với phép thuật ‘độn thổ’ này, cho nên bọn họ không ý thức được việc này có ý nghĩa như thế nào.

Rất nhanh Bạch Kỳ mã đã thu hút được sự chú ý của học sinh, nó xinh đẹp lại thánh khiết, dưới ánh nắng mùa hạ, có sự thần thánh không thể xâm phạm.

Các học sinh không dám lên tiếng, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Harry Potter đang nhỏ giọng nói chuyện với Bạch Kỳ Mã.

Đại khái do Bạch Kỳ Mã quá xinh đẹp, nên ánh mắt của các học sinh đều dần dần bị nó hấp dẫn. Mấy cái nữ sinh bị cặp mắt to manh đến run rẩy, hoàn toàn quên chuyện người đàn ông xa lạ vừa xuất hiện lúc nảy.

Bên kia, Sirius nhìn Harry đang vuốt lông cho Bạch Kỳ Mã, lại nhìn nhìn sang chỗ người lạ mặt kai biến mất, nhịn không được lẩm bẩm, “Độn thổ?”

Không phải nói, ở Hogwarts ngoài trừ người sáng lập ra, thì không ai có thể độn thổ sao?

Ngoại trừ...

Người sáng lập?

Sirius ngơ ngác mà nhìn con đỡ đầu của mình, hoàn toàn không thể nào hình dung tâm tình hiện tại của mình.

Học sinh vừa khôi phục lại từ trong khiếp sợ thì nhìn thấy một con rắn có cái màu đỏ tươi nằm úp sấp trên lưng Bạch Kỳ Mã, mọi người đều đang đoán đó có phải là sủng vật của cứu thế chủ không, sau đó có học sinh nói con rắn này Harry đã nuôi lâu lắm rồi, bọn họ đã thấy nó hồi năm nhất lận.

Đáng ăn mừng chính là, mấy chuyện loạn thất bát tao này cuối cùng cũng dời được sự chú ý của đám học sinh.

Harry không tiếng động mà thở dài, chỉ sợ thân phận của bốn vị sáng lập không giữ bí mật được nữa. Ít nhất Sirius sẽ tìm mọi cách để làm rõ thân phận của Sư tổ.

Ngay lúc Harry trấn an tốt cảm xúc của Bạch Kỳ Mã, xác định nó sẽ không tiếp tục lo lắng, thì chuông tan học cũng vang lên. Sirius phất phất tay, ra hiệu cho học sinh tan học.

Harry nhìn theo bóng Bạch Kỳ Mã biến mất trong rừng, sau đó đi lên phía trước, vỗ vỗ vai Sirius, “Không có việc gì.” Cậu nhỏ giọng nói.

Sirius đờ đẫn mà nhìn về phía cậu, “Vị vừa rồi, là ai?”

Harry: “...” Con nói cho chú biết cũng không sao, bất quá chú xác định là chú muốn biết đáp án chưa?

Âm thanh của Sirius như không có ngữ điệu, hiển nhiên hắn đã tuyệt vọng, “Con nói đi, ta chịu được. Ngài ấy là Salazar Slytherin hay là Godric Gryffindor?”

Harry căng thẳng trong lòng, thần kinh thô như Sirius đều đoán được thân phận của vị vừa rồi. “Là Gryffindor các hạ.” Cậu thấp giọng nói.

“Bọn họ đã trở lại?”

Harry yên lặng gật đầu một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net