Chương 218: Ta nào dám...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hp chi Hình Bóng 

Chương 218: Ta nào dám...

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Giữa tháng tám, lúc này bốn vị sáng lập đã rời khỏi nhà Black được một khoảng thời gian. Regulus phải đi làm, còn Harry thì lại rảnh rỗi cả kỳ nghỉ hè này. Sirius vẫn luôn tò mò chuyện của Harry, vì thế bữa tối hôm sau, tranh thủ thời gian nói chuyện phiếm, hắn lại lần nữa nhắc lại vấn đề này.

Mắt thấy đã không thể tiếp tục giấu diếm nữa, Harry không tiếng động thở dài, sau đó lấy chậu tưởng ký mà Lucius đã tặng cậu năm ngoái ra, lại dùng đũa phép nhẹ nhàng rút ra từng dòng ký ức.

Sirius không thể kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ của mình nữa, lập tức lôi kéo Remus cùng chui vào chậu tưởng ký. Harry bảo Dobby mang lên chút hồng trà cùng điểm tâm. Cậu biết rõ, chờ hai người bọn họ xem xong, thì có lẽ đêm nay sẽ lại là một đêm mất ngủ.

Regulus bị Narcissa tha đi tham dự vũ hội, nên y sẽ ở lại trang viên Malfoy, bởi vậy bọn họ cũng không cần lo lắng y sẽ đột ngột quay trở về.

Ước chừng một tiếng sau, Sirius cùng Remus mới bước ra từ chậu tưởng ký. Có lẽ là do đột nhiên phải tiếp thu nhiều tin tức đến vậy, nên chân Sirius có chút mềm, Remus đỡ hắn đến ngồi lên ghế salong, hắn lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ.

Tuy rằng từ lúc hắn rời khỏi Azkaban đến nay vẫn luôn gặp rất nhiều việc kinh hách, nhưng chưa có lần nào mãnh liệt như bây giờ. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, con đỡ đầu thoạt nhìn chỉ mới 14 tuổi này của mình, đã trải qua vô số chuyện làm người ta khó có thể tưởng tượng nổi đến vậy.

Ký ức mà Harry cho bọn họ xem, là toàn bộ ký ức đời trước cùng với một bộ phận ký ức của đời này. Về phần vì sao không có năm ba... Hãy nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của cậu với Snape đi, lỡ như kích thích đến cẩu đỡ đầu, thì lần sau cậu sẽ rất khó đi thăm người yêu nhà mình.

Tuy Remus biết những gì Harry đã trải qua, nhưng nghe thấy cùng nhìn thấy hoàn toàn là hai cảm thụ bất đồng. Đôi mắt xanh lam của y tràn đầy bi thương, y vẫn luôn nhớ rõ sự tuyệt vọng của Harry khi mất đi toàn bộ người thân rồi dẫn đến quyết định uống độc dược tự sát.

“Đều đã qua rồi.” Harry dùng phép thuật vô trượng trôi nổi hai ly hồng trà đến trước mặt hai người, “Bây giờ mọi thứ đều vô cùng tốt.” trong âm thanh của cậu mang theo chút phiền muộn.

Có những vết thương, đau đến thế nào thì cũng chỉ có tự bản thân mình biết.

Sirius trợn to mắt nhìn con đỡ đầu của mình, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết nên mở miệng từ đâu. Từ sau khi hắn trở về từ Azkaban, hắn đã phát hiện Harry khác hoàn toàn với những gì trong tưởng tượng của hắn. Con trai của James cùng Lily bị phân đến Slytherin thì cũng thôi đi, nhưng vì sao lại thân với Snivellus đến vậy? Rõ ràng năm đó Snivellus là đối thủ một mất một còn với nhóm Đạo tặc không phải sao?

Hơn nữa Harry cử chỉ tao nhã, gặp chuyện thong dong, tính cách so với James cùng Lily hoàn toàn là một trời một vực. Cho dù ở Slytherin, thì tính cách ổn trọng đến như vậy cũng không mấy bình thường, dù sao khi đó cậu chỉ mới 13 tuổi.

Nếu như nói, tuổi thật của cậu không phải là 14, mà đã là 21 tuổi. Ở đời trước, cậu đã trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, đối mặt với lời nguyền chết chóc của Voldemort, vì tiêu diệt trường sinh linh giá của Voldemort mà vô số lần rơi vào hiểm cảnh. Mở to mắt nhìn toàn bộ thân nhân bao gồm cha đỡ đầu là hắn, cứ từng người từng người rời bỏ cậu mà đi. Cuối cùng, chiến tranh cũng giành được thắng lợi, nhưng cũng chỉ còn lại một mình cậu.

Như vậy, thì những biểu hiện của cậu không có gì lại cả.

“Ta thật xin lỗi.” đôi mắt xám của Sirius đỏ lên, âm thanh của hắn có chút nghẹn ngào, “Thực xin lỗi, ta đã không chăm sóc tốt cho con.” Trước đây hắn cứ một lòng chuộc tội vì cái chết của James và Lily, mặc kệ chính mình bị bắt vào Azkaban, lại không ngờ rằng vì vậy mà biến Harry thành cô nhi, ở nhà dì dượng chịu nhiều tra tấn.

Sau này, khi chính mình vượt ngục chỉ mới cho Harry được chút ấm áp. Nhưng mà phần ấm áp này không duy trì được bao lâu, chỉ gần hai năm, chính mình liền rơi vào màn che của bộ thần bí. Từ nay về sau, cuộc đời Harry đã không còn ánh mặt trời nữa.

“Chú không có sai.” Harry hít sâu một hơi, “Năm đó là do ta lỗ mãng.” nếu năm đó cậu chịu theo Snape học Bế quan bí thuật cho thật tốt, thì sao có thể để Voldemort mê hoặc, làm hại Sirius vì cứu chính mình mà chết?

“Hiệu trưởng Dumbledore, Moody mắt điên, đứa bé song sinh nhà Weasley…” Sirius nhớ tới những người đã chết vì chiến tranh trong ký ức của Harry, “Remus còn có..Snivellus?”

Harry gật đầu.

“Snivellus …” đồng tử của Sirius đột nhiên phóng đại, đột nhiên hắn ý thức được cái gì đó, “Con có thể trở về quá khứ là bởi vì độc dược Snape cho?” hắn khó có thể tin hỏi, “Cho nên, hắn giống con, cũng trở về từ thế giới kia?”

Harry ngầm thừa nhận.

Sirius rốt cuộc cũng hiểu rõ vì cái gì mà Harry lại thân thiết với đối thủ một mất một còn của ba mình đến như vậy. Hai con người đã từng cùng nhau trải qua một sự việc thì sẽ càng dễ dàng thân thiết với nhau hơn.

Nhưng mà, vấn đề là, nếu là quan hệ sư sinh thì không quá khó hiểu, nhưng dựa theo ký ức của Harry, hai người bọn họ…

Sirius quả thật không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.

Nếu đời trước Harry không có tình cảm với Snape, thì cậu sẽ không gọi tên Snivellus trước khi chết.

Mà tên Snivellus cũng giống vậy. “Lữ hành thời gian” yêu cầu hai người uống nó cùng nhau nghĩ về người kia ở cùng một khoảng thời gian. Nếu như vậy, trước khi Snape chết vì bị con rắn của Voldemort cắn thì người hắn nhớ đến chắc chắn là Harry!

Hai con người nguyên bản nhìn nhau không vừa mắt cư nhiên lại tương thân tương ái?! Merlin trên cao, nhất định là do hắn bị nhốt ở Azkaban quá lâu đến nỗi không theo kịp thời đại!

“Con…Snivellus…” Sirius xoa xoa cái đầu đang trướng đau, “Thật ra là do ta suy nghĩ nhiều?”

Nhắc tới chuyện này, biểu tình Harry có chút vi diệu, “Đúng vậy.” cậu gật đầu thừa nhận.

Sirius đã không còn lời nào để nói. Harry lại yêu một người đồng tính lớn hơn bản thân 20 tuổi, lẽ ra hắn nên phản đối, nhưng sau khi biết những gì hai người đã cùng nhau trải qua, hắn cảm thấy hiện tại mình nói cái gì cũng đều trở nên vô cùng thừa thãi.

Huống chi trong trí nhớ của Harry thì bốn vị các hạ cũng biết quan hệ của hai người họ. Đều tỏ vẻ duy trì ủng hộ, hắn còn có thể phản đối được hay sao?

Sirius đập đầu xuống bàn trà.

“Như vậy, lúc trước con trốn ở trang viên Potter hay là trang viên Prince?” Remus hỏi. Harry đã là gia chủ gia tộc Potter, cậu có quyền phong bế trang viên, khó trách khoảng thời gian đó đến cú mèo cũng tìm không thấy cậu.

Harry nhìn thoáng quá Sirius vẫn còn hoảng loạn sau đó cười nhẹ trả lời, “Sau khi đánh bại Voldemort thì con cùng Severus ở trang viên Slytherin, còn khoảng thời gian gần đây thì ở trang viên Potter.”

Trang viên Slytherin …trang viên Slytherin…

Đầu Sirius lại ong ong hết cả lên.

“Đúng.” nụ cười của Harry mang theo chút trêu chọc, “James nói rất nhớ chú, bảo con lần sau trở về dù có thế nào cũng nhất định phải dẫn hai người về cùng. Hai người có muốn đi không?”

“James?” khuôn mặt nguyên bản trắng bệch của Sirius cũng có lại chút màu sắc, hắn chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ còn cơ hội gặp lại bạn tốt, “Khi nào chúng ta có thể đến đó?” hắn kích động hỏi.

Remus cũng có chút hưng phấn, nhưng không quá rõ ràng như Sirius, “Tất nhiên là chúng ta muốn đi rồi.”

Harry gật đầu, “Hôm nay cũng đã quá trễ rồi. Nếu hai người muốn đi thì trước hãy ổn định lại cảm xúc một chút rồi đi sẽ tốt hơn.” nếu không thì với trạng thái hiện tại của Sirius, chắc sẽ dọa sợ nguyên phòng bức họa luôn quá.

Lúc đầu cậu định đến giáng sinh sẽ dẫn Sirius theo, nhưng hiện tại nhìn Remus cũng tỏ vẻ mong chờ đến vậy, thì cậu cũng không nỡ để bọn họ đợi quá lâu.

“Vậy ngày mai thì sao?” đôi mắt xám của Sirius nhìn chằm chằm con đỡ đầu mình không nháy mắt đến một cái, cứ như sợ đối phương không đồng ý.

“Tốt.” Harry sảng khoái đáp ứng.

Nhận được câu trả lời hài lòng, Sirius đứng lên chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, rồi lại do dự mà ngồi trở lại, “Không được.”

“Ân?” Remus khó hiểu mà nhìn hắn, “Có chuyện gì không ổn sao?”

Sirius lắc đầu, “Chuyện Harry bị Snivellus quải chạy, ta thế nào cũng phải đi nói cho James biết a?” người nào mà không biết, năm đó James có bao nhiêu ghét tên tình địch này.

Harry nhịn không được cười, “Yên tâm đi, ba ba đã sớm biết rồi.” Cậu chỉ rút ra những sự kiện quan trọng trong năm nay, bởi vậy một số chi tiết, Sirius cùng Remus cũng không biết rõ.

Remus: “…”

So với sự cạn lời của y, thì Sirius lại trực tiếp hơn nhiều, “Ta thật sự rất có lỗi với James a!” hắn ôm lấy nệm lưng của ghế salong kêu rên, “Harry đã bị Snivellus bắt cóc!”

Harry đau đầu đỡ trán. Cậu liếc nhìn Remus đang muốn mở miệng trấn an Sirius, quyết định 'họa đông dẫn thủy', “James cũng không quá để ý đến chuyện của con với Severus. Nhưng con nghĩ, không phải chuyện chú nên để ý là Remus đã từng kết hôn hay sao?” cậu cười như không cười nói.

Remus quay đầu trừng cậu: Vì sao phải nhắc nhỡ Sirius chuyện này chứ?!

Harry cười đến đặc biệt vô tội.

“Đúng rồi!” Sirius lập tức thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn Remus, “Ngươi vậy mà lại kết hôn với con gái của Andromeda?”

Remus thấy mình quá oan uổng, “Ngay cả Nymphadora Tonks lớn lên như thế nào ta còn không biết nữa!” y cường điệu nói.

Sirius tiếp tục nắm lấy không bỏ, “Ngươi cư nhiên có nhớ rõ tên của con bé?!” hắn gào thét nói.

Remus: “…”

Harry cười đến run cả người.

Remus nói với Harry hôm nay cũng đã muộn khuyên cậu nên về nghỉ ngơi sớm, sau đó tha Sirius vẫn còn đang tranh cãi ầm ĩ về phòng.

Theo kế hoạch thì lẽ ra sáng hôm nay bọn họ sẽ đến trang viên Potter lại bởi vì Sirius eo mỏi chân run không xuống giường được mà chết non. Chờ hắn triệt để khôi phục lại thì cũng đã là ba ngày sau.

Trong ba ngày này, mỗi là Harry đi ngang qua phòng của Sirius cùng Remus đều nghe tiếng người nào đó kêu rên. Regulus sau khi từ trang viên Malfoy trở về, thấy tình trạng này thì cũng thấy mộng bức, y hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được anh trai nhiệt tình sáng sủa của y rốt cuộc đã bị Harry cùng Remus tra tấn thế nào mà lại thành ra thế này.

Đối với chuyện này Harry thực vô tôi mà nhún vai tỏ vẻ mình không liên quan. Cậu chỉ phụ trách tra tấn về tinh thần, còn cẩu thể của Sirius bất an không hề có quan hệ với cậu.

Regulus cạn lời sau khi nghe xong lời giải thích của cậu, sau đó cũng mặc kệ mà chạy đi làm. Y hướng về Merlin thề chính mình sẽ không bao giờ để ý tới mấy người e ngại thiên hạ bất loạn nữa.

Chờ Sirius có thể xuống giường, lại nháo muốn đến trang viên Potter. Harry xác định Remus không phản đối, vì thế đợi bọn họ thay quần áo xong cùng cậu độn thổ đến đó.

Một tháng trước, trước khi rời khỏi trang viên cậu còn hứa với nhóm tổ tiên là mình sẽ thường xuyên trở về thăm bọn họ, tuy rằng đồng ý là sẽ trở về thường xuyên, nhưng không ngờ tần suất lại cao đến như vậy.

Harry bảo gia tinh ra đón mình chuẩn bị cơm trưa sau đó liền mang Sirius cùng Remus đến phòng bức họa. Các bức họa vẫn còn đang cãi nhau ầm ĩ nhìn thấy Harry cùng hai vị khách tiến vào lập tức quay sang chào hỏi. Harry mỉm cười gật đầu sau đó giới thiệu thân phận của hai người họ với các bức họa.

Nhìn thấy rõ người tới, ở góc bức tường, James cùng Lily trong bức họa đột nhiên kêu lên, “Là hai người?!”

Tuy rằng lần trước Harry có nói chờ đến thời điểm thích hợp sẽ dẫn Sirius cùng Remus đến thăm bọn họ, nhưng không ai có thể nghĩ là sẽ nhanh đến vậy.

Charlus cùng Dorea bên cạnh cũng vui vẻ hỏi “Sirius là con sao?”

Năm đó, từ sau khi Sirius bị trục xuất khỏi gia tộc Black, thì mỗi kỳ nghĩ hắn đều đến nhà James làm khách. Khi đó người nhà Potter rất ít khi ở tại trang viên, bọn họ thường ở thung lũng Godric. Trước khi Dorea gả vào nhà Potter thì bà cũng họ Black, bởi vậy bà rất thích đứa bạn này của James.

Sirius nhìn về phía bạn tốt cùng với những gia trưởng đã từng chăm sóc mình, nhịn không được mà đỏ hốc mắt. Thấy tình cảnh này, Harry thức thời xoay người rời đi, để cho nhóm đạo tặc có thể tâm sự với nhau.

Bên trong hoa viên, đài phun nước bị phù phép biến ảo đủ mọi hình thái, lấp lóe tinh quang dưới ánh mặt trời . Harry ngồi lên băng ghế dài, theo bản năng mà nhớ tới người yêu nhà mình.

Có thể có được kết cục này, thật sự là không thể tốt hơn được nữa.

Harry vừa lòng mà giơ lên khóe môi.

Trong phòng, vài vị bạn thân từ thời học sinh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt họ đều khó che giấu nỗi sự đau thương. Lúc James cùng Lily qua đời, thì Harry cũng chỉ mới 1 tuổi. Chính là độ tuổi thanh xuân.

“Người có từng oán ta không?” cổ họng Sirius như đang mắc một cành mận gai, đau đến khó tả. “Nếu không phải ta lâm thời đề nghị đổi người giữ bí mật thành Peter, thì Voldemort cũng sẽ không tìm được các ngươi.”

Hắn cùng Snape rất giống nhau, mặt ngoài thì tỏ vẻ như không có gì, nhưng lại vì cái chết của bạn thân mà áy náy tột cùng.

James nhìn Sirius, vì chuộc tội, mà cậu trai sáng sủa hoạt bát năm nào chôn mất thời thanh xuân đẹp nhất của mình ở Azkaban nơi mà không có lấy một tia nắng. “Tất cả chúng ta đều không ngờ được là Peter sẽ phản bội, không phải sao?” Giọng nói của James mang theo sự hoài niệm sâu sắc, “Chuyện này không có liên quan đến ngươi, người sai là Peter.”

Gryffindor luôn lấy dũng khí làm đầu là hóa thân của chính nghĩa, ai có thể ngờ được rằng chính bạn tốt của mình lại là người đem bí mật của mình nói cho kẻ địch?

Khi đó, bốn người bọn họ thân thiết đến cỡ nào, cùng nhau học tập, cùng nhau đùa dai. Ai có thể tưởng tượng đến, khoảng thời gian vui vẻ chỉ ngắn ngủi lướt qua đời họ như là bọt biển vậy, nhanh đến không kịp trở tay.

Người luôn trọng ổn bình tĩnh như Remus lúc này hốc mắt cũng ướt át, “Ta rất nhớ ngươi James.” so với Sirius cùng James, thì tính tình của y có chút nội liễm, nhưng giờ phút này y cũng không thể khống chế cảm xúc của bản thân mình.

Năm đó, nhóm Đạo tặc vì muốn chăm sóc y lúc biến thân mà đã mạo hiểm học thú hóa, một lang, một cẩu, một hươu, một chuột nằm cạnh nhau trong lều Hét đêm trăng tròn. Ngoại trừ tên phản bội Peter, nếu không phải Harry trọng sinh, thì chỉ sợ ba người bọn họ sẽ giống như đời trước của Harry, mãi mãi không có ngày gặp lại nhau…

James miễn cưỡng nở nụ cười, “Lần trước nghe Harry nói hai người ở cùng một chỗ, ta còn chưa kịp chúc mừng đâu.” Sirius cùng Remus là những người bạn thân nhất thời đi học của hắn, nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, trong tim hắn cũng cảm thấy rất an ủi.

Lily cũng phụ họa nói, “Trước kia chỉ cảm thấy qua hệ của hai người rất tốt, không nghĩ đến lại là tình yêu nha.”

Nụ cười của cô sáng lạng ấm áp, làm xua tan bớt sự đau thương khi gặp lại cố nhân.

Nhắc tới tình yêu, James theo bản năng mà nhớ tới con trai mình, sau đó thu lại cảm xúc quay sang chất vấn Sirius: “Harry cùng Snivellus rốt cuộc là sao vậy hả?” Chính mình biến thành bức họa thì không tính, nói thế nào thì đối phương cũng đã dạy ở Hogwarts một năm, vậy mà cũng không ngăn chặn được Snivellus dòm ngó Harry?

Remus còn chưa kịp giải thích, nước mắt Sirius liền rơi như mưa, “Ta rất là xin lỗi ngươi a James…” Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ như vậy, thì bản thân mình sẽ không vì chuộc tội mà ở Azkaban 11 năm đợi đến khi được thả ra thì mọi chuyện đã không kịp cứu chữa nữa rồi. “Harry không chịu nghe ta…”

Remus săn sóc lấy ra một cái khăn tay đưa cho hắn lau nước mắt.

“Hơn nữa bốn vị sáng lập đều ủng hộ Harry cùng Snivellus ở cùng một chỗ, ta nào có cơ hội phản đối.” Sirius tiếp tục khóc rống, “Snivellus còn cướp đi quyền giám hộ của Harry, ta muốn nhìn thấy Harry nhiều một chút cũng phải được hắn cho phép…”

Remus có chút đau đầu, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì rất có thể Sirius sẽ ngồi đây khóc với James cả ngày. Biểu tình của Lily trở nên thực vi diệu, cô chưa bao giờ nghĩ Sirius hiện tại cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi mà lại vì chuyện của Harry mà khóc thành như vậy.

May mắn James nhanh chóng đánh gãy hắn khóc lóc kể lể, “Thật sự không thể ngăn Harry ở cùng một chỗ với Snivellus sao?” hắn cau mày nói. Vừa nghĩ đến việc con trai mình phải kết hôn với một tên lớn hơn cậu 20 tuổi, James liền tức không chịu được.

“Không thể a!” Sirius nức nở nói, “Remus còn phải nhờ Snivellus chế Lang dược để duy trì trạng thái bây giờ, ta làm sao dám…” đắc tội Snivellus?

James thiếu chút nữa phun một búng máu. Nếu không phải hắn đã biến thành một bức họa, thì hắn nhất định sẽ dần cho con cẩu này một trận tơi bời.

Remus nhanh chóng lên tiếng, “Được rồi James,” y ôn hoà khuyên nhũ, “Severus đối xử với Harry rất tốt, ngươi đừng lo lắng quá.”

James nhịn không được mà gào thét, “Hắn lớn hơn Harry đến 20 tuổi, hắn chỗ nào xứng với Harry hả?!”

Remus nhún nhún vai, “Nếu không thì, lần sau ngươi nói với hắn đi?”

James nguyên bản còn đang giương nanh múa vuốt lập tức héo, “Ta nào dám…” âm thanh của hắn cũng nhỏ dần xuống. Hiện tại người chống lưng cho Harry chính là bốn vị kia a, ai dám đắt tội?

Remus nhìn Sirius chớp chớp mắt. Nhìn thấy không, đã giải quyết?!

Thấy gia tinh không có đến mời bọn họ dùng bữa trưa, ba người nhóm Đạo tặc lại lần nữa hàn huyên. Bầu không khí bây giờ đã dịu hơn lúc vừa rồi rất nhiều. Sirius nói cho James nghe những chuyện thú vị của Harry lúc đi học. James vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với chuyện con trai không tham gia vào đội bóng Quidditch, nhưng suy xét đến việc không có ai dạy con trai mình chơi môn thể thao thú vị này, hắn cũng đành phải phẫn nộ mà câm miệng.

Ba vị bạn tốt hàn huyên với nhau cả ngày, giữa trưa Harry có đến mời bọn họ ra ăn cơm. Hai người không thể tập trung ăn nên mang theo cả con cá nướng đến chỗ James vừa ăn vừa nói chuyện.

Mắt thấy bọn họ không định trở về nhà Black cũ. Harry phái thần bảo hộ báo cho Regulus một tiếng, để y không cần chờ bọn họ dùng bữa tối. 

Sự thật chứng minh rằng, cậu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Thẳng đến 10 ngày sau, Regulus cũng đều không cần đợi bọn họ. Bởi vì Sirius cùng Remus ở lại trang viên Potter cho đến một tuần trước khi Hogwarts khai giảng. 

Tuy nói rằng bạn tốt lâu năm không gặp sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng mà đã nói liên tục mười ngày thì thật sự là… rất hiếm thấy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net