Chương 219: Đi dạo Hẻm Xéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hp chi Hình Bóng 

Chương 219: Đi dạo Hẻm Xéo

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Khi trở lại nhà cũ Black, thì cũng chỉ còn một tuần nữa là đến ngày khai giảng của Harry. Thật may mắn khi con cú mèo đưa danh sách dụng cụ học tập bị Regulus thấy được, y đã nhận lấy thư, nếu không thì cú mèo không tìm thấy người, sẽ trực tiếp trở về trường học.

“Năm tư cần không ít sách đâu.” Regulus nhìn tấm da dê rậm rạp chữ viết trên tay Harry, y có lòng tốt nhắc nhở nói.

Harry nhún nhún vai, “Chương trình học quá nhiều, trường học còn phải tổ chức cuộc thi tam phép thuật, nên học kỳ sau cũng bị ép đến căng thẳng.”

Regulus gật đầu. “Đúng rồi, hai ngày trước nhà Weasley có gửi một phong thư tới đây.” y nhớ lại nói, “Bởi vì tìm không thấy em, nên con cú mèo yếu ớt kia đã bay về rồi.”

“Nhà Weasley?” Harry nghiêm túc mà hồi ức lại trong đầu một lần, mới nhớ lại hình như năm trước bà Molly có mời mình nghỉ hè này đến nhà bà làm khách, sau đó do có không ít chuyện đã xảy ra, nên cậu cũng quên mất chuyện này, “Em biết rồi, em sẽ viết thư giải thích.”

Bởi vì lần trước sợ bị quấy rầy, Harry đã phong bế trang viên Potter nên cú mèo không thể vào được, cho nên tất cả thư của cậu đều bị gửi đến nhà cũ Black. Đến thư của Hogwarts cũng nhờ có Regulus nhìn thấy mới được giữ lại, mà thư nhà Weasley là bởi vì “không tìm thấy người này” mà bị trả về.

Sau những ngày mưa dầm liên miên, rốt cuộc bầu trời cũng trở nên trong xanh. Harry sửa soạn một chút, chuẩn bị độn thổ đến Hẻm Xéo mua sắm đồ dùng học tập cho năm nay. Nguyên bản Sirius muốn đi cùng cậu, nhưng hai ngày trước Salazar có gửi thư đến, muốn cậu cùng đi Hẻm Xéo với y và Godric. Sirius nhớ đến hai vị sáng lập trong lòng nhịn không được có chút sợ hãi, vì thế chỉ đành để Harry đi một mình.

Harry rất rõ ràng dụng ý của Salazar, nếu như học kỳ sau sẽ phải công bố thân phận người thừa kế của cậu, thì lúc này cũng nên có chút ám chỉ.

Độn thổ đến quán Cái Vạc Lủng, quả nhiên Salazar và Godric đang ngồi ở một góc không mấy gây chú ý một bên uống rượu một bên chờ cậu. Trong quán rượu có rất nhiều người, hai người bọn họ lại tới đây từ sớm, bởi vậy không có bị chú ý đến. Nhưng khi Harry xuất hiện lại dấy lên một trận sóng lớn, mọi người trong quán rượu nguyên bản đang uống rượu trò chuyện vui vẻ, nhìn thấy Harry đột nhiên xuất hiện, bọn họ lập tức xông tới.

Đây chính là anh hùng của giới phép thuật, cứu thế chủ hai lần đánh bại Chúa tể hắc ám a…

Nhìn tình huống trước mắt làm Harry theo bản năng mà nhớ lại năm nhất đời trước, lần đầu tiên Hagrid dẫn cậu đến đây cũng là tình cảnh này.

Tất cả mọi người vây quanh cậu chật lưỡi suýt xoa, muốn bắt tay với với cậu, ngay đến cả ông chủ quán rượu cũng chạy tới, ông ta cẩn thận quan sát Harry, chính xác mà nói, là quan sát vết sẹo trên trán cậu.

“A, Merlin, là Harry Potter!”

“Có thể nhìn thấy ngài ở đây thật là vinh hạnh cho ta! Ta là Loker, Loker Kardy.”

“Ta được bắt tay với Harry Potter, Merlin a!”

Harry lễ phép chào tất cả mọi người, sau đó đi đến chỗ của Salazar cùng Godric, “Slytherin các hạ, Gryffindor các hạ.”

Salazar gật nhẹ đầu. Mắt thấy mọi người đều đang muốn nhào lên, Godric nhanh chóng mang theo bọn họ rời khỏi đây.

“Con thật nổi tiếng nha!” bước vào Hẻm Xéo, Godric cảm khái nói, “Lúc chúng ta đến đó bọn họ cũng không có nhiệt tình đến như vậy đâu.”

Salazar liếc xéo hắn một cái, “Cũng không biết là ai sợ bị người ta bao vây nên thừa dịp lúc ít người nhất kéo ta đến đây hả.”

Harry cũng phụ họa nói, “ Ngài có thể trở về quán Cái Vạc Lủng thử xem, ta tin tưởng mọi người sẽ rất hoan nghênh.”

'Choang…' Tiếng trái tim thủy tinh của Godric vỡ vụn.

Lúc này thời gian vẫn còn sớm, rất nhiều cửa hàng của Hẻm Xéo chỉ mới vừa mở cửa, bởi vậy toàn bộ Hẻm Xéo đều trống rỗng. Harry đi đến Tiệm sách Phú Quý Và Cơ Hàn mua hết tất cả sách giáo khoa cần cho năm học tới, sau đó đi đến Tiệm Bút lông và Văn phòng phẩm. Mua xong hết tất cả mọi thứ thì cũng đã sắp đến giữa trưa, người đến Hẻm Xéo cũng dần đông hơn.

“Là Harry!” là một học sinh Hufflepuff năm tư đang hét to.

Harry không khỏi cảm thấy đau đầu.

“Người bên cạnh cậu ấy…” gia trưởng của vị học sinh này mở to hai mắt nhìn, “Merlin ơi, là Slytherin các hạ cùng với Gryffindor các hạ thì phải?” Bốn vị nhà sáng lập từng xuất hiện một lần trong trận chung kết Quidditch World Cup, bởi vậy lúc này muốn không nhận ra bọn họ cũng khó.

Nghe thấy tiếng hô như vậy, mọi người lập tức nhiệt tình nhào tới. Harry nhìn về phía Salazar xin giúp đỡ. Lúc này cậu mới ý thức được nếu như có Snape ở đây thì tốt rồi, ít nhất sẽ không có ai luẩn quẩn trong lòng mà nhào về phía lão dơi già âm trầm khủng bố.

“Thật vui khi được gặp tất cả mọi người.” Salazar nho nhã lễ độ mà nói với mọi người, “Chúng ta dẫn Harry đi mua đồ dùng học tập, nếu không có chuyện gì, thì hãy nhường đường cho chúng ta. ”

Lúc trận chung kết Quidditch World Cup chỉ nhìn thấy ở xa xa, không có được tiếp cận như hôm nay. Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy rõ dung mạo của hai vị sáng lập, đều bị chấn động nói không nên lời.

Thật sự là… quá dễ nhìn.

Slytherin các hạ thanh lãnh nhã nhặn, Gryffindor các hạ anh tuấn nhưng không mất phần ấm áp, hai người đứng cạnh bên nhau, đúng là đẹp đôi đến vô cùng.

Mắt thấy bọn họ không có ý định nhường đường, Salazar nhịn không được hơi nhíu mày, “Học kỳ sau bốn chúng ta sẽ ở lại Hogwarts, mọi người lại tò mò đến như vậy, có phải là… Học kỳ sau muốn quay về trường học lại phải không?” Nói đến mức này, đã xem như nửa uy hiếp.

Các học sinh biết điều mà điểu thú tứ tán, có người nào mà không biết, hai vị trước mặt này là nhà sáng lập, đắc tội bọn họ, rất có thể gặp phải nguy cơ bị đuổi học.

Kể từ đó, cả ngày hôm nay không còn một ai dám vây quanh bọn họ. Đúng lúc này, ai cũng không chú ý đến, có một con bọ cánh cứng bay đến bám vào góc áo của Harry.

Mua xong tất cả mọi thứ, hai vị sáng lập dẫn Harry đến một nhà hàng để ăn trưa. Nắng đầu thu không còn chói chang như mùa hè nữa, nó xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu lên người lộ rõ vẻ ấm áp.

Harry ngồi ngay ngắn trên ghế có chút nhàm chán chờ đồ ăn được đưa lên, ánh mắt của hắn vô ý mà nhìn lên tay áo.

Một con bọ cánh cứng màu đen đang bò tới bò lui trên tay áo cậu.

Harry uống xong một ly nước nho ướp lạnh, “Thú hóa nhỏ nhất mà ngài đã từng nhìn thấy là con gì vậy?” cậu nhìn về phía Salazar.

Salazar có chút nghi hoặc, “Làm sao vậy?”

Harry chớp chớp mắt, “Con cho rằng thú hóa nhỏ nhất chính là loài chuột giống Peter.”

“Cho nên?” Godric cũng thắc mắc.

“Có hóa thú loại côn trùng không ạ?” cậu hỏi.

Salazar nhíu mày, “Có phải con phát hiện cái gì không?” Harry sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi vấn đề này.

Harry giơ tay lên ném ra một thần chú hóa đá, sau đó trôi nổi một con bọ cánh cứng đen lên trên bàn, “Ngài nhìn xem.”

Salazar cùng Godric cúi đầu, cẩn thận nhìn con bọ cánh cứng kỳ quái này.

“Ta nên khen ngợi Merlin đã cho ả một lá bài tốt sao?” Godric cười lạnh “Hóa thú loại côn trùng thật là hiếm thấy.”

Harry nhướng mày,

“Con biết ả ta sao?” Salazar hỏi.

Harry gật đầu “ Là phóng viên Rita Skeeter của tờ <Nhật báo tiên tri>, vì hấp dẫn độc giả mà thích viết những điều vô căn cứ, xuyên tạc lời nói của người khác, làm ả ta có được ‘tin tức độc nhất’.” Đời trước vặn vẹo lời nói của cậu trong lúc phỏng vấn cúp tam phép thuật thì cũng thôi đi, đối phương còn dám ác ý phỏng đoán Dumbledore mở cửa sau cho cậu, còn nói cái chết của Dumbledore có liên quan đến cậu nên cậu mới ‘vội vàng bỏ trốn’. Cho dù hiện tại mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, nhưng bản chất của Rita Skeeter cũng không thay đổi.

“Nghe qua là thấy không phải hạng người tốt gì?” Godric hỏi.

Harry nhún nhún vai, “Tin tức ả đưa ra đều có căn cứ xác thật, nhưng tin viết ra thì có 9 phần là giả, còn về một phần còn lại đã sớm bị lời nói dối che phủ…”

Khi nói chuyện, thì bữa trưa của bọn họ cũng được bưng đến.

Ông chủ nhà hàng khi nhìn thấy Sư tổ và Xà tổ ghé thăm quán ăn của mình, nên đã chuẩn bị một phần thịt bò siêu to khổng lồ. Harry nhìn tảng thịt bò đủ hai người ăn trên dĩa của mình, có chút cạn lời.

“Ăn nhiều một chút đi.” Godric cười nói, “Buổi chiều còn muốn đi thử quần áo, còn phải gây sức ép không ít đâu.”

Nhắc tới quần áo, Harry chợt nhớ bởi vì cuộc thi tam phép thuật, lễ giáng sinh năm nay sẽ có vũ hội. Nói cách khác, nếu cậu chỉ đặt may đồng phục thì không đủ, còn phải chuẩn bị lễ phục nữa.

Vất vả ăn hết tảng thịt bò trước mặt, Harry đã no đến mức xém chút nữa là không đứng dậy nổi, “Các ngài đã nghĩ được nên giải quyết ả như thế nào chưa?” cậu chỉ chỉ con bọ cánh cứng trên bàn ăn.

“Nói thế nào thì cũng là phóng viên của <Nhật báo tiên tri>” Salazar nói “Đừng làm quá trớn.”

“Vậy cho ả một thần chú lãng quên được không.” Godric nhìn về phía Harry, “ Làm cho ả quên thần chú hóa thú như thế nào, ả liền không có biện pháp đạt được ‘tin tức độc nhất’. Về phần bóp méo sự thật thì kệ đi…” Trên thế giới này có mấy cái phóng viên có thể đưa ra tin tức chân thật chứ?

Harry cẩn thận nghĩ thấy cũng có đạo lý, gật đầu đồng ý.

Nếu không phải đang bị hóa đá, thì Rita Skeeter nhất định sẽ van xin bọn họ buông tha cho mình. Ả nguyên bản muốn bám lên người cứu thế chủ lấy chút thông tin làm tin tức độc nhất, không biết tên Potter này làm cách nào mà nhìn ra một con bọ cánh cứng bình thường có vấn đề. Thân là phóng viên của tờ <Nhật báo tiên tri>, nếu đúng như lời bọn họ nói làm mình không thể biến thân nữa, như vậy thì sau này muốn đạt được tin tức sẽ càng khó khăn hơn.

Ả cố gắng giãy dụa, lại phát hiện ma lực của đối phương mạnh mẽ đến mức làm mình không cách nào tránh thoát được.

Godric vung tay lên, sau đó trôi nỗi con bọ cánh cứng đến một góc phòng, “Bốn giờ sau ả sẽ tự biến trở về, còn chuyện sau đó thì không cần lo lắng.”

Harry cảm thấy mỹ mãn mà cùng Salazar và Godric bước ra khỏi nhà hàng.

Giải quyết cây gai trong mắt, làm Harry vui vẻ hơn rất nhiều. Đời trước ở trong lòng cậu thì độ chán ghét của Rita Skeeter cũng không kém mấy so với Umbridge, hiện giờ hai kẻ chán ghét này đều đã bị giải quyết, nhất thời cậu cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên tươi đẹp hơn.

“Chúng ta đi đặt quần áo đi?” Harry nhìn về phía hai vị sáng lập, nụ cười trên mặt căn bản không thể kiềm chế được.

Salazar cũng hài lòng khi nhìn thấy cậu vui vẻ. Khoảng thời gian trước bởi vì chuyện của Voldemort, mà làm cho Harry luôn có chút buồn bực không vui, hiện tại thấy cậu hồi phục lại, đương nhiên y cũng thấy vui lây.

“Đi tiệm may thôi.” Godric nói, “Học kỳ tới sẽ có cuộc thi tam phép thuật, con là người thừa kế của Salazar, lại là thủ tịch nhà Slytherin, tất nhiên quần áo phải tinh xảo khéo léo một chút.”

Salazar cũng đồng ý với ý kiến này của hắn. Vì thế ba người đến tiệm may Bất Phàm. 

Người đến Hẻm Xéo càng lúc càng nhiều, phần lớn đều là phụ huynh dẫn con mình đến mua đồ dùng học tập, có lẽ nghe thấy lời cảnh cáo của Slytherin, bởi vậy bọn họ chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không dám lại gần vây xem. Có mấy người gan lớn nhỏ giọng bàn luận với nhau về việc cứu thế chủ có quan hệ gì với hai vị kia.

Nếu không phải là người thân thiết, thì sao bọn họ lại dẫn Harry Potter đi mua sắm chứ?

Tiệm may Bất Phàm cao cấp hơn cả tiệm của bà Malkin giá cả cũng cao hơn nhiều, đương nhiên, giá cả cùng chất lượng luôn tỉ lệ thuận với nhau. Mặc dù thừa kế toàn bộ gia sản của gia tộc Slytherin và gia tộc Potter, nhưng Harry vẫn chưa bao giờ dám bước vào trong đây mua quần áo.

Lúc này, trong tiệm cũng có không ít quý tộc dẫn con mình đến mua quần áo, hiển nhiên bọn họ cũng biết được tin tức về cuộc thi tam phép thuật sẽ được tổ chức ở học kỳ sau.

Ông chủ tiệm may nhận ra người vừa bước vào, lập tức tự mình đến chào đón, “Xin chào ngài, xin hỏi các ngài có yêu cầu gì?”

Salazar nói yêu cầu về lễ phục của Harry cho ông chủ, sau đó y và Godric ngồi xuống ghế chờ đợi. Ông chủ mang theo Harry vào phòng thử quần áo, lấy ra từng bộ lễ phục để cậu chọn lựa.

Cuối cùng ba người cùng đồng ý chọn bộ lễ phục màu xanh thẫm bên trên còn có những hoa văn màu đen và bạc, bộ lễ phục chiết eo, làm lộ ra dáng người thon dài xuất sắc của Harry.

“Rất hoàn mỹ!” ông chủ tiệm tán thưởng nói, “Bộ lễ phục này giống như sinh ra là để dành cho cậu vậy.”

Godric vừa lòng gật đầu, sau đó đứng lên trả tiền. Có lẽ nhờ cứu thế chủ và hai vị sáng lập ghé thăm, mà bộ lễ phục hoa lệ này lại rẻ hơn những bộ thành phẩm khác trong tiệm.

Harry cất kỹ quần áo, sau đó khách khí biểu đạt lòng biết ơn đối với ông chủ tiệm.

Sau khi đưa bọn họ ra khỏi tiệm, ông chủ tiệm vẫn còn kích động đến mức hét to không ngừng, làm cho mấy vị khách đang đứng thanh toán gần đó sắp điếc cả tai luôn.

Chậm rãi rời khỏi tiệm quần áo, Harry đi theo sau hai vị sáng lập. Người trong Hẻm Xéo cùng lúc càng đông, đối mặt với những ánh mắt tò mò hoặc cực kỳ hâm một của mọi người, làm cho cậu muốn cho mình một thần chú xem nhẹ.

Đương nhiên, cũng chỉ có thể nghỉ thầm trong lòng mà thôi. Thân là cứu thế chủ giới phép thuật, từ đời trước đến bây giờ cậu không biết đã bị những ánh mắt thế này nhìn biết bao nhiêu lần rồi, tuy rằng vẫn khó có thể thích ứng như trước, nhưng cậu vẫn có thể chịu được.

Không để cậu suy nghĩ miên mang quá lâu, thì một giọng phụ nữ vang lên từ phía sau lưng ngắt ngang suy nghĩ của cậu, “Ah, Harry, ta không nghĩ là mình sẽ gặp được con ở đây.”

Harry nhìn theo hướng phát ra âm thanh, “Xin chào, Phu nhân Weasley.”

Molly Weasley nghiêng người hành lễ chào Salazar cùng Godric, Ginny đứng bên cạnh bà cũng khẩn trương mà nhìn hai người, cô cũng học theo mẹ mình cúi người chào hỏi Sư tổ cùng Xà tổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net