Chương 25: Chiếm tiện nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Chiếm tiện nghi
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Chờ Harry phản ứng lại được, thì đã lần thứ hai nằm trong lòng ngực giáo sư độc dược.

“Đi gặp Slytherin các hạ trước đã.” Snape nhẹ giọng ra lệnh.

Harry có chút kinh ngạc.

“Vì chuyện gì?”

Rõ ràng là còn hai cái mật thất nữa là xem xong rồi mà.

Trong âm thanh của Snape mang theo một tia run rẩy.

“Bởi vì ta không muốn chết trong hai cái mật thất kia.”

Tổng hợp đồ vật của năm mật thất lại, đều không có tính công kích, thật không biết là bọn họ vận khí tốt hay là vì nguyên nhân khác. Loại đồ vật như vĩnh hằng chi tinh lại tùy tiện để ở chỗ này, còn lại hai cái mật thất không biết sẽ có cái gì Snape không dám tưởng tượng.

Harry là người không biết sợ, hắn cũng không thể hồ đồ giống cậu.
Snape không thèm giải thích mà ôm cậu đến phòng vệ sinh nữ ở lầu hai.

Harry hiểu được ý của Snape, vì thế cũng không có phản đối, ngoan ngoãn mà mở lối vào phòng chứa dưới bồn rửa tay, hai người nắm tay nhau mà đi vào trong phòng chứa.

Đi thẳng một đường đến căn phòng có bức họa của Slytherin các hạ, Snape không nói gì nữa. Harry biết Snape là bị dọa rồi, tuy rằng vẫn còn lý trí, nhưng chấn động nội tâm khôi phục tuyệt đối là chậm hơn cả cậu.
Bức họa của Slytherin ở chỗ này, nhìn thấy Harry và Snape tiến vào thì thật cao hứng.

“Con xin lỗi.” Harry cúi đầu cung kính nói.

“Dưới tình huống ngài không cho phép đã đem việc này nói cho người khác biết.”

Nhìn thấy Harry lễ phép như vậy làm Snape suýt nữa là không thích ứng được, so với cái tiểu cự quái xúc động đời trước, thì đây quả thật là một Slytherin thuần túy.

Nghe thấy Harry giải thích, Salazar Slytherin không có chút bất mãn nào, mà còn cười rộ lên hỏi.

“Hắn chính là người giáo sư vì bảo vệ con đến mà chết, mà con đã kể cho ta sao?”

“Vâng.”

Ý cười của Salazar Slytherin càng sâu, ngài quay sang hỏi Snape.

“Như vậy, ngươi cùng Harry giống nhau, đều trở về từ năm 1998 đúng không?”

“Làm sao ngài lại biết?” Thốt ra không phải là Snape, mà là cái tiểu cự quái xúc động kế bên.

“Con sẽ không cùng một cái giáo sư chỉ mới quen biết hơn 3 tháng tiến vào đây, cho dù đời trước hắn đã từng bảo hộ con đi nữa, thì bây giờ con đối với hắn chỉ là một học sinh bình thường.”

Snape có chút ngoài ý muốn mà nhìn bức họa của Slytherin. Hắn chưa từng nghi ngờ thân phận của đối phương, có thể đặt một bức họa trong phòng chứa này, còn có thể làm Xà quái nhận Harry làm chủ nhân, đã chứng minh người này chính là Salazar Slytherin.

Nhưng điều mà hắn nghi hoặc là, vì sao Slytherin các hạ lại muốn Harry đi tìm bình độc dược kia. Hắn lúc đầu còn cho là đối phương đã quên mất, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lầu ba có đến 7 mật thất, trừ phòng ngủ của hắn ra, những vật phẩm trong đó không có cái nào là tầm thường, hắn không tin đối phương thật sự quên lầu 3 không chỉ có một mật thất.

“Còn ngươi thì sao? Severus Snape tiên sinh.” Salazar Slytherin mỉm cười hỏi.

“Ngươi không có chuyện gì thắc mắc sao?"

Liền tính trong lòng có bao nhiêu nghi hoặc, thì lễ phép cơ bản vẫn phải có, giống như Harry, hắn hơi cúi người nói.

“Có thể nhìn thấy ngài thật vinh hạnh.”

“Không cần khách khí như vậy.” Salazar Slytherin vẫn ôn hòa như trước.

“Lúc trước bốn người chúng ta cùng nhau thành lập Hogwarts là vì bảo vệ phù thủy nhỏ, bọn họ là tương lai, là hy vọng của giới phù thủy. Là một giáo sư của Hogwarts, ngươi đã làm rất tốt.”

Có thể được Xà tổ khích lệ, đối với bất cứ một Slytherin nào mà nói, đều là vinh quang cao nhất. Cho dù Snape vẫn luôn lạnh lùng, trong mắt cũng có một chút kiêu ngạo.

“Cảm ơn.”

“Tốt, tiếp tục nói, ngươi có phải là có chuyện muốn hỏi ta?”

“Hành lang lầu ba có đến 7 mật thất.” Trong lòng có quá nhiều nghi hoặc, Snape cũng không khách khí mà nói thẳng.

“Chúng ta đã đi 5 mật thất vẫn không tìm thấy độc dược mà ngài cần. Bốn mật thất đầu tiên là Harry tự mình đi tìm, hôm nay ta đi cùng em ấy, ngay trong mật thất của ngài, chúng ta nhìn thấy vĩnh hằng chi tinh.”

Harry yên lặng mà tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, cậu có cảm giác cuộc nơi chuyện hôm nay sẽ không quan hệ với cậu.

“Vì thế?” Salazar Slytherin hỏi.

“Vĩnh hằng chi tinh là tính vật của huyết tộc, đã không xuất hiện cả ngàn năm trong thế giới con người rồi.” Snape tiếp tục nói.

“Cho dù là một ngàn năm trước thì năm tín vật của Huyết tộc cũng không phải tầm thường đi? Ngài cứ tùy tiện mà đặt nó trong mật thất, ta không thể không tò mò, những đồ vật lung tung trong mật thất, rốt cuộc là cái gì.”

Salazar Slytherin chớp chớp mắt không nói chuyện.

“Mặt khác ta muốn hỏi ngài một câu. Ngài thật sự không nhớ rõ lầu ba có 7 mật thất sao? Nếu nhớ rõ, vì cái gì không nói cho Harry?”

Đối mặt với ngữ khí gần như chất vấn của Snape, Salazar Slytherin tốt tính mà bảo trì tươi cười.

“Ta có chút thưởng thức ngươi, Snape tiên sinh, từ môt viên vĩnh hằng chi tinh đã đoán được nhiều chuyện như vậy, năng lực phân tích của ngươi thật làm người ta sợ hãi than.” Ngài tiếp tục nói.

“Đầu tiên, giống như ngươi nói, mật thất đặt vĩnh hằng chi tinh, đồ vật bên trong đều không đơn giản, nhưng mà, thỉnh tin tưởng, bên trong 7 mật thất này không có bất cứ đồ vật nào có thể gây thương tổn cho Harry. Ta bảo cậu ấy đi tìm lọ độc dược mà không nói cho cậu ấy có 7 mật thất, là bởi vì, Harry là một đứa nhỏ thú vị, cậu ấy có sự dũng cảm mà Godric tán thưởng, cũng có sự cẩn thận mà ta thích. Quả thật, làm cậu ấy trở nên như vậy là do vận mệnh bất công, nhưng không thể không thừa nhận, Harry như vậy rất tốt. Cho nên, ta thực yên tâm để Harry đi xem mấy cái mật thất đó, có thể làm lòng hiếu kỳ của cậu ấy được thỏa mãn, về phương diện khác, với sự cẩn thận của mình, Harry sẽ không để mình gặp phải nguy hiểm.”

Ánh mắt Snape trở nên phức tạp khi nghe lời giải thích này, không thể không thừa nhận, trong lĩnh vực giáo dục trẻ con Slytherin là một vị giáo sư tốt.

Ngài ấy có thể chính xác mà nắm được đặc điểm của mỗi đứa nhỏ, tại một số thời điểm, bất động thanh sắc mà chỉ đạo cho đứa nhỏ đó, làm cho bọn nhỏ ở trong tình huống không cần ép buộc mà vẫn học được kiến thức mới.

“Cho nên ngươi có thể yên tâm để Harry đi tìm độc dược mà ta cần, Snape tiên sinh”

Snape mang theo xin lỗi cung kính đáp.

“Ta thật xin lỗi, các hạ, ta thật sự không muốn hoài nghi ý đồ của ngài...”

“Ta biết.” Salazar Slytherin hơi hơi vuốt cầm nói.

“Ngươi rất quan tâm Harry, vẫn luôn là như vậy.”

Bất luận đời trước hay đời này. Ngài bổ xung ở trong lòng, nhưng cũng không có nói ra miệng.

Đi ra khỏi phòng chứa, khoác lên áo choàng tàng hình, lại một lần nữa ôm Harry đến hành lang lầu ba.

Sau âm thanh tê tê của Harry, cửa mật thất mở ra.

Cả một căn phòng toàn là sản phẩm độc dược.

Cho đến khi thật lâu về sau, Harry đều tinh tường mà nhớ rõ, Sau khi Snape tiến vào gian mật thất này, trong đôi mắt đen kia dường như lóa lên ánh sáng xanh.

Harry ôm đầu dựa vào góc tường, phun tào đến không còn phun nổi nữa, đối với cái giáo sư đang chăm chú mà nhìn màu sắc độc dược để đoán dược tính, biểu tình cứ như đang lạc vào thiên đường. Ánh mặt cậu nhìn xung quanh một lần, lọ độc dược hồng sắc mà Slytherin các hạ yêu cầu ở ngay chính giữa cái bàn. Cậu đi qua lấy lọ độc dược bỏ vài trong túi áo.

“Giáo sư, chúng ta đi thôi!” Harry kéo kéo góc áo Snape nói.

Không phản ứng.

“Severus...”

Snape đi về phía một cái bàn khác, hoàn toàn không để ý đến Harry.

“...”

Dù sao lực chú ý của Snape cũng không dành cho cậu, Harry nhân cơ hội này chiếm tiện nghi.

“Sev...!”

Snape quay đầu lại hung hăng mà trừng cậu.

Harry khóc không ra nước mắt, vì cái gì, lại nghe được chuyện này chứ?

“Tiểu hỗn đản không tôn trọng giáo sư...”

Uy hiếp của Snape còn chưa nói xong đã bị Harry đánh gãy...

“Giáo sư, anh nhanh chóng trừ 50 điểm nhà Slytherin đi, em cầu anh, Sev...”

Trước mắt thấy nhiều độc dược như vậy mà không thể nghiên cứu, đã vậy cái tiểu cự quáy mắt xanh này còn luôn đùa giỡn hắn, tâm tình trở nên tương đối không tốt!

Vì thế hắn xách cái tiểu cự quái này bỏ vào ngực, sau đó Snape đến đầu cũng không thèm quay lại mà đi ra khỏi mật thất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net