Chương 26: Người thừa kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Người thừa kế
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Lại một lần nữa bước vào phòng vệ sinh nữ, Snape thở ra một hơi, cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng.

Salazar Slytherin thấy bọn họ bước vào thì cười nhẹ nói.

“Thật nhanh, các ngươi vừa mới đi, giờ lại trở lại rồi.”

Snape vẫn còn tâm tâm niệm niệm cái phòng độc dược đó, nên vẫn không mở miệng.

Harry thấy vậy nhịn không được trêu chọc một chút.

“Độc dược thì đã tìm được, nhưng có người tâm vẫn còn ở đó.”

Snape hung hăng mà lườm cậu một cái tóe lửa.

Salazar Slytherin nhìn bon họ nghiền ngẫm một lát, sau đó mới nói với Harry.

“Lấy độc dược ra, nghe theo ta chỉ đạo mà làm.”

Snape cũng không suy nghĩ chuyện khác nữa, mà tập trung nhìn vào động tác của Harry.

“Lấy độc dược vẩy lên bức họa của ta, sau đó niệm chú ngữ.” Salazar chuyển hướng nhìn về phía Snape.

“Chú ngữ có chút phức tạp, có thể sẽ tiêu hao một lượng lớn ma lực của người thi chú, cần hai ngày mới có thể khôi phục như bình thường, hai người các ngươi ai sẽ làm?”

“Ta.” Hai người trăm miệng một lời cùng nói.

Snape nhìn chằm chằm cái tiểu cự quái trước mặt, biểu tình không cho phép cự tuyệt. Harry không chút yếu thế mà trừng lại, một bộ dáng “ Mạng em là mạng, mạng anh thì không phải sao?”.

Salazar Slytherin có chút buồn cười mà nhìn hai người bọn họ.

“Chỉ tiêu hao ma lực mà thôi, không phải làm ma lực cạn kiệt, không cần phải lo sợ đến như vậy.” Ngài ấy chuyển hướng sang Snape nói.

“Ngươi làm đi, hai ngày này Harry còn phải làm bài tập.”

Snape: “...”

Harry: “...”

Cho nên nói, nhà giáo dục chính là nhà giáo dục, lúc nào cũng đem nhiệm vụ của học sinh đặt lên hàng đầu.

Không còn gì để bàn cãi, hai người thu lại cảm xúc, chuyên tâm mà ghi nhớ lời nói Salazar Slytherin.

Salazar bắt đầu dạy Snape chú ngữ, chú ngữ là ngôn ngữ Latin, thực dài, thực phiền phức, nghe âm điệu có cảm giác như là đang nghe kinh thánh.

Harry không biết tiếng Latin, nghe một chút liền muốn hôn mê, Snape yên lặng nhớ kỹ, sau khi học xong ngẩng đầu nhìn Harry nói.

“Một mình ta chắc sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu có chuyện ngoài ý muốn, nhớ rõ lấy lọ độc dược thứ 3 của kệ cuối cùng trong tủ độc dược ở hầm cho ta uống.”

Lọ độc dược kia, có thể trong thời gian ngắn khôi phục ma lực cùng thể lực cho người uống nó.

Harry mặc dù có chút lo lắng, nhưng mà Snape sẽ không làm chuyện mà bản thân không nắm chắc, cậu trịnh trọng gật đầu nói.

“Được.”

Snape lấy ra đũa phép, ra hiệu cho Harry vẩy độc dược.

Snape bắt đầu niệm chú ngữ, là một chú ngữ kỳ diệu, ma lực của hắn theo đũa phép tràn ra ngoài, mang theo một loại cảm giác ấm áp, nhưng ấm áp duy trì không được lâu lắm, độ ấm dần dần tăng cao, trên trán hắn toát ra mồ hôi tinh mịn.

Harry khẩn trương mà nhìn hắn.

Snape hít sâu một hơi, tiếp tục niệm chú, mồ hôi trên trán hắn càng lúc càng nhiều, dần dần nhỏ giọt. Harry nhìn thấy mà trong lòng run sợ.

Bức họa cũng theo đó mà biến hóa. Bức họa nguyên bản rõ ràng, giờ đã bắt đầu trở nên mơ hồ, sau đó xuất hiện tinh quang, phản chiếu lên bức tường từng dãy màu sắc, vô cùng mỹ lệ.
Snape niệm chú ngữ ước chừng 3 phút, ma lực cùng chú ngữ tác dụng lẫn nhau làm nhiệt độ cơ thể hắn càng lúc càng tăng cao, còn chừng 10 giây cuối cùng, hắn phải dùng ý chí cường đại để đánh bại cái nóng kinh khủng đó.

Ba phút đồng hồ, đối với Harry mà nói cứ như đã đi dạo quanh địa ngục một lần, ngay khi Snape niệm xong chú ngữ, sắc mặt hắn trắng bệch. Snape ngừng đọc chú ngữ, cậu nhanh chóng đi qua đỡ hắn.

Thân ảnh của Salazar Slytherin trên bức họa trên tường đã biến mất. Nhưng bên cạnh bọn họ cũng không có bóng người nào.
Harry có chút hoảng sợ mà nhìn xung quanh một lần, ngoại trừ cái bàn cùng với vách tường cái gì đều không có.

“Ta ở chỗ này.” Giọng nói thanh lãnh vang lên sau lưng Harry.
Harry quay đầu lại, cũng chỉ có không khí.

“Độc dược để một ngàn năm quả nhiên bị biến chất.” Âm thanh của Salazar Slytherin mang theo một chút bất đắc dĩ.

“Snape tiên sinh đã đọc đúng chú ngữ, ta đã có thể rời khỏi bức họa, nhưng độc dược đã để quá lâu, nên hiệu quả có chút vấn đề, ta không thể hiện ra thân thể mình.”

Harry: “...”

Vì cái gì đầu năm nay, ngay cả người sáng lập đều không đáng tin như vậy?

Harry không chút nào nghi ngờ, nếu như người khác mà xuất hiện tình huống này, Snape nhất định sẽ ném cho một cái Adava Kadarva. Nhưng chuyện này lại xuất hiện trên người của Salazar Slytherin, cho nên Snape đừng nói đến ném, phỏng chừng ngay cả suy nghĩ thôi cũng không dám có.

Trên thực tế, ma lực của Snape đã bị tiêu hao một lượng lớn, đừng nói là lời nguyền chết chóc, ngay cả chú trôi nổi đều phát không ra.

Harry nghe tiếng thở dốc của Snape quay sang hỏi Salazar Slytherin.

“Vậy phải làm gì bây giờ ?”

“Ta không có thực thể, nhưng vẫn có ma lực.” Slytherin giải thích.

“Ta vẫn tồn tại, chỉ là không có biện pháp làm người ta nhìn thấy, giống như khoác áo choàng tàng hình vậy, nếu không thể làm ra độc dược kia một lần nữa, chỉ còn một cách duy nhất.”

Ánh mắt Harry mang theo thắc mắc mà nhìn về hướng hắn.

“Một trong hai người các ngươi, trở thành người thừa kế của ta, liền có thể nhìn thấy ta.”

“Độc dược để ta nghiên cứu thử xem.” Snape kiên cường giữ tỉnh táo nói.

“Làm Harry trở thành người thừa kế của ngài đi.”

“Vì cái gì?”

Người hỏi là Harry, cậu không biết vì sao Snape lại lựa chọn như vậy, dù sao đối phương biết rõ ràng trong xương cốt cậu là một Gryffindor chân chính.
Snape nhìn cậu một cái cũng không có giải thích vì sao.
Slytherin cũng nhanh trả lời.

“Tốt.”

Đem đồ tốt nhất để cho ngươi mình yêu, Slytherin có thể hiểu được lựa chọn của Snape.

Harry đau đầu mà đỡ trán, cho nên nói, giao tiếp cùng với Slytherin là khó chịu nhất, ngôn ngữ mang theo ẩn ý gì đó là đáng ghét nhất.

Salazar Slytherin buồn cười khi nhìn thấy phản ứng của Harry. Cho dù cậu không biết dụng ý của đối phương, nhưng vẫn nghe theo lựa chọn của đối phương như cũ, đó là tín nhiệm trăm phần trăm mà không chút hoài nghi nào.

Ngài mới nói.

“Harry có thể làm người thừa kế của ta, nhưng có một vấn đề, ta là một phù thủy hắc ám thuần túy, mà Potter là huyết thống bạch phù thủy.”

“Ý ngài là?”

“Snape tiên sinh, mời vươn tay ngươi ra.”

Snape vươn tay mình về phía không khí, sau đó hắn cảm nhận được, có một bàn tay ấm áp cầm lấy tay hắn, sau đó có một luồn ma lực thăm dò khắp cơ thể hắn.

“Ngươi là người gia tộc Prince?” Slytherin thu hồi ma lực lại hỏi.

“Làm sao ngài biết?” Harry kinh ngạc hỏi.

Tuy là cậu kể cho Salazar Slytherin chuyện đời trước, nhưng cũng không có nhắc gì tới “Hoàng tử lai” cả.

Âm thanh vô cùng thanh lãnh của Salazar Slytherin truyền đến từ trước mặt họ.

“Ma lực của hắn phần lớn là thiên về thuộc tính hắc ám, dưới tình huống bình thường thì bậc thầy độc dược thường là bạch phù thủy, năm đó Godric là bậc thầy độc dược bạch thuộc tính.”

Harry: “...”

Snape: “...”

Vì thế, nếu để cho Gryffindor các hạ mà biết được tình hình hiện tại của Gryffindor, có phải sẽ tức đến mức muốn hủy sư viện luôn không? Hai người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.

“Làm sao vậy?”

Bọn họ không nhìn thấy Slytherin, nhưng mà Slytherin lại nhìn thấy rõ biểu tình của hai người họ.

Harry do dự không biết có nên nói chân tướng cho đối phương hay không, thì bị Snape đưa tay ngăn lại.

Snape lắc đầu.

“Không có việc gì, Ngài nói tiếp đi.”

Thấy bọn họ không có ý muốn giải thích, Salazar Slytherin cũng không miễn cưỡng bọn họ mà nói tiếp.

“Năm đó có thể sánh ngang với danh xưng bậc thầy độc dược bạch thuộc tính của Godric, chính là bậc thầy độc dược hắc thuộc tính đến từ gia tộc Prince.”

Ánh mắt Snape bất giác ảm đạm một chút.

“Mẹ của ta là người gia tộc Prince, bây giờ ta là gia chủ của gia tộc Prince.”

“Gia chủ?” Slytherin nghĩ nghĩ hỏi tiếp.

“Người cuối cùng?”

Harry yên lặng trốn vào một góc mà an ủi trái tim bị tổn thương của chính mình.

Người của Slytherin có cần phải ai cũng đều có năng lực suy đoán cường hãn như vậy không! Nhớ đến lần đó, thời điểm năm thứ nhất, lúc ngăn chặn Quirrell cùng với Voldemort lấy hòn đá phù thủy, cửa ải cuối cùng là câu đố về độc dược của Snape quả thật là làm não của cậu lẫn Ron đều chết máy, nếu không có Hermione thì bọn họ có ở đó nghĩ một ngày một đêm cũng không thể nào tìm được chính xác lọ độc dược nào là để qua ngọn lửa đó.

Tại thời điểm Harry còn đang đắm chìm trong ký ức của mình, thì Snape cùng Slytherin đã trò chuyện xong.

“Tốt.” Slytherin nhìn về hướng Harry hỏi.

“Ý con thì sao?”

Vẻ mặt Harry mờ mịt.

Snape hung hăng mà trừng mắt nhìn cậu một cái: tiểu hỗn đản em lại thất thần.

Harry vô tội mà chớp chớp mắt.
Salazar Slytherin cười khẽ rồi giải thích.

“Con làm người thừa kế của ta, nhưng mà ta chỉ có thể dạy phép thuật cho Snape, vì thuộc tính ma lực của ta và con bất đồng, nếu dạy cho con sẽ làm ma lực của con bị hỗn loạn.”

Harry đưa mắt nhìn Snape hỏi ý kiến, thấy hắn bất động thanh sắc mà vuốt vuốt cằm, mới gần đầu với Slytherin các hạ.

“Vâng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net