Chương 28: Chiếm giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Chiếm giường
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Bọn họ cùng Salazar Slytherin tách ra ngay tại cửa phòng vệ sinh nữ, Harry thủy chung vẫn không dám hỏi Slytherin các hạ, vì sao lại đặt cửa phòng chứa ngay tại vị trí quỷ dị như vậy.

Người sáng lập Hogwarts có quyền độn thổ, nên nháy mắt không ai biết Slytherin các hạ đã đi đâu.

Snape khoác áo choàng tàng hình sau đó ôm Harry về hầm, một hồi gây sức ép như vậy trời đã sắp sáng.

Harry nằm trong ngực Snape ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay thật là dài.

Mới 24 tiếng trước cậu còn không biết Snape là lão dơi già đời trước, 24 tiếng sau bọn họ lấy thân phân người thừa kế Slytherin và gia chủ Prince lắc lư trong Hogwarts.

Thật là thế sự vô lường.
Cậu cọ cọ đầu vào ngực Snape, rất muốn cứ như vậy mà ngủ luôn.

Thật vất vả mà về đến hầm, Harry mơ mơ màng màng mà từ trên người Snape tuột xuống.
Snape cười như không cười nhìn cậu.

“Làm người thừa kế của Slytherin  chắc hẳn cũng có quyền độn thổ trong Hogwarts, mặt khác nếu không độn thổ được, thì với ma lực hiện tại thì cứu thế chủ vĩ đại cũng có thể thi triển một thần chú ‘xem nhẹ' sẽ không ai có thể phát hiện đi.”

Harry đỏ mặt, cậu mới không thèm nói là vì mình muốn được Snape ôm đâu!

Snape nhìn thấy bộ dạng nửa chết nửa sống của cậu, cũng không nhẫn tâm nói.

“ Trở về phòng ngủ đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”

Harry lắc đầu.

“Như vậy, cứu thế chủ vĩ đại...”

Không đợi đối phương nói xong, Harry không thèm quay đầu lại mà phóng như bay vào phòng ngủ của Snape, đắm chăn của giáo sư lên người liền giả chết.

Snape suýt chút nữa là tức chết.
Bất đắc dĩ mà tự mình đi tìm độc dược khôi phục ma lực, uống vào, sau đó Snape đi tắm rửa. Ma lực hiện tại còn không đến một phần ba bình thường, hai ngày tới phỏng chừng sẽ không làm được chuyện gì.

Snape vào phòng ngủ lần nữa, nằm lên giường đắp chăn, thì Harry đã ngủ say. Không hề có chút phòng bị nào, làm hắn không nhận ra tiểu cự quái đời trước luôn nhe răng trợn mắt với hắn.

Tóc đen lộn xộn, làn da trắng noãn, môi nhỏ hơi nhếch lên. Ai có thể nghĩ được, đứa bé 11 tuổi này đã trải qua chuyện náo động toàn giới phù thủy, đánh thắng Chúa tể hắc ám mà chỉ là cái tên thôi cũng không một phù thủy trưởng thành nào dám nhắc đến.

Slytherin các hạ nói rất đúng, vận mệnh đối với cậu không công bằng. Lẽ ra cái tuổi này là tuổi vô tư vô lự đọc sách đến trường, mà không phải suốt ngày phải đối mặt với nguy hiểm. Như vậy mà cũng có thể sống sót, thật đúng là mạng lớn.

Dường như cảm giác được Snape đang nhìn mình chăm chú, Harry không tự giác mà dán qua. Snape lấy chăn đem cậu bao kỹ lưỡng, cầm đũa phép tắt đèn. Ma lực của hắn hiện tại không đủ để làm một vô trương ma pháp.

Ngủ ngon, Harry.

Trong bóng đêm Snape nói thầm trong lòng.

Đến khi Harry thức dậy, đã là buổi chiều ngày hôm sau. Snape đang ngồi trên bàn làm việc xem xét thư được gửi tới từ trang viên Prince.

“Sev.” Harry cao hứng mà dán qua.

Snape đang xem thư, không ngẩng đầu mà nói.

“ Đi rửa mặt.”

Harry ủy ủy khuất khuất mà đi rữa mặt. Sáng hôm qua cậu khóc thật thương tâm nên không có suy nghĩ chuyện khác, hôm nay cậu thật chờ mong phòng tắm của xà vương trông như thế nào a!

A~~~

Quả nhiên so với cậu tưởng tượng còn hoa lệ hơn rất nhiều.
Snape không phải là một người thích xa hoa, nhưng phòng tắm mỗi một cái thiết kế đều thể hiện được phẩm vị tao nhã của hắn.
Bồn tắm thật lớn, khăn tắm được sắp xếp chỉnh tề, tủ để đồ dùng tắm tinh xảo, nơi này của Snape thật trang nhã, một chút đều không giống tính cách âm trầm hằng ngày của hắn!

Bàn chải đánh răng vẫn là bộ cậu dùng sáng hôm qua, lúc đó cậu quá thương tâm, nên không có để ý là Snape chuẩn bị một bộ mới cho cậu, hôm nay nghĩ lại, mới cảm thấy người nam nhân này thật săn sóc.

Harry cọ cọ mà rửa mặt, thuận tiện sử dụng bồn tắm lớn của giáo sư mà ngăm mình một hồi.

Ở bên ngoài, Snape đã chờ đến sắp mất kiên nhẫn. Thấy cậu đi ra, liền lấy quần áo được gia tinh chuẩn bị ném đi qua, Harry nhanh nhẹn bắt được, sau đó trốn trong phòng ngủ mặc quần áo.

“Well,...” Snape nhìn Harry mặc một thân quần áo mới nhịn không được nhướng mày.

“ Cho hỏi ngài cứu thế chủ vĩ đại vì sao lại hạ mình ở trong phòng tắm của giáo sư độc dược hèn mọn này lâu như vậy...”

“ Là bởi vì phòng tắm của giáo sư độc dược quá thoải mái đến mức làm cho cậu ta không muốn ra ngoài!.” Harry nhanh chóng tiếp lời hắn.

Snape hung hăng mà trừng mắt nhìn cậu.

“ Sắp đến buổi trà chiều.”

Harry sử dụng thần chú ‘thời gian hiện ra', quả nhiên, sắp đền 4 giờ chiều. Bởi vì hôm qua ma lực tiêu hao quá độ, nên Snape cũng không có làm việc, cho nên mặc kệ Harry ở trong hầm lười biếng, nếu không cậu đã sớm bị đá ra ngoài.

Harry ngại ngùng mà le lưỡi, uống hồng trà với điểm tâm mà Snape đã chuẩn bị cho cậu.

“Ma lực của anh thế nào rồi?” Harry hỏi. Dù biết đối phương là bậc thầy độc dược, thì cậu cũng không khỏi lo lắng, vì tối hôm qua sắc mặt của Snape nhìn thật sự không tốt chút nào.

Snape hơi nhíu mày, sau đó nhắm mắt lại cảm thụ ma lực trong cơ thể.

“Tốt hơn rồi. Đã khôi phục hai phần ba so với bình thường.”

Harry an tâm. Theo tốc độ hồi phục này, tối nay hoặc sáng mai là Snape có thể khôi phục hoàn toàn.

Vừa ăn xong điểm tâm, Snape liền ném quyển nhật ký của Tom Riddle cho cậu. Mục đích quá rõ ràng.

Không cần quản mấy việc lộn xộn đó nữa, tiêu diệt Voldemort mới là nhiệm vụ quan trọng. Về điểm này, cả hai người đều không quên.

Lại một lần nữa nhìn thấy trường sinh linh giá, làm Harry nhin không được rùng mình một cái.

“Làm sao vậy?” Snape hỏi.

Harry lắc lắc đầu.

“Không có việc gì.”

Chỉ là, bóng ma tâm lý của cậu quá lớn, nhìn thấy cái này, theo bản năng làm cậu nhớ đến năm đó Tom Riddle điều khiển xà quái tấn công cậu, còn Ginny bị lấy đi sinh mệnh lực lạnh băng mà nằm dưới đất...

Trong mắt Harry chợt lóe lên chút bi thương, không có qua khỏi ánh mắt của Snape, hắn nhẹ nhàng mà cầm tay cậu.

“Harry.”

“Ân?”

Lão dơi già gọi tên cậu, cảm giác này thật sự vô cùng quỷ dị.

“Không cần sợ hãi.” Snape nhẹ giọng nói.

“Ta sẽ không để chuyện quá khứ phát sinh lần nữa.”

Trong nháy mắt, cảm xúc của cậu như vỡ đê mà ra. Cậu không khóc, chỉ cố gắng nắm chặt tay Snape, như tìm được chỗ dựa duy nhất.

Tay Harry chưa bao giờ lạnh như vậy. Snape nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng mà an ủi.

Dần dần Harry ngừng run rẩy, cậu hít sâu một hơi, phục hồi lại tinh thần, mới tê tê gọi Herpo trên vòng tay.

{Harry.}

Loài rắn bình thường, thì thời gian này phải ngủ đông, nhưng Herpo là xà quái, mùa đông muốn ngủ thì ngủ, không ngủ cũng sẽ không chết.

{Cắn quyển nhật ký đó đi Herpo.}

{Cái quyển nhật ký kia có một mảng linh hồn?} Herpo bất mãn nói.

{Thật bẩn.}

Harry không nhịn được cười.
{Chỉ cần cắn thôi, không cần ngươi nuốt nó.}

{Tối nay có thể cho ta ăn thịt bò bít tết không?} Herpo ủy khuất nói.

{Đã lâu rồi ta chưa được ăn.}

Harry dở khóc dở cười nói.

{Được rồi, chuẩn bị ba phần cho ngươi luôn được không?} cậu hứa hẹn.

Herpo lúc này mới vui vui vẻ vẻ mà cắn quyển nhật ký.

Quyển nhật ký truyền ra tiếng hét thảm, sau đó thì yên lặng. Sau khi làm xong, cậu nhìn về phía Snape, thì thấy ánh mắt đối phương bắn ra lục quang khi nhìn về phía Herpo.

Harry: “...”

Giáo sư, đây là sủng vật của Slytherin các hạ a, ngài đừng có mà nhớ thương, rồi ngày nào đó đem nó tách ra làm nguyên liệu độc dược a.

Bị ánh mắt mang theo oán niệm của Harry nhìn chăm chú hồi lâu, rốt cuộc Snape cũng hồi phục lại tinh thần, hắn hơi ho khan một tiếng, sau đó nghiêm túc mà nói.

“Tốt.”

“Ân.” Harry gật đầu.

“Chút nữa em sẽ mang Herpo đến đại sảnh ăn cơm, nó nói muốn ăn bò bít tết.”

Snape cảm thấy thật hết chỗ nói rồi, mới châm chọc một câu.

“Em có cần hỏi nó xem, ăn xong có muốn thêm đồ ngọt luôn không?”

Ai ngờ, Herpo đột nhiên lao tới nhìn Snape mà liên tục gật đầu.

{Được a được a...}

Harry: “...”

Snape: “...”

Harry nghi hoặc hỏi.

{Làm sao mà ngươi nghe hiểu được?} cậu nhớ rõ Herpo không hiểu tiếng người.

{Trước kia có một gia hỏa mắt lam tóc vàng sau khi nói với ta mấy từ này, liền cho ta một đống đồ ăn ngon} Herpo đối với chuyện quá khứ nhớ mãi không quên.

Mắt lam tóc vàng? Harry nhớ lại ký ức của Salazar.

{Là Godric Gryffindor đúng không?}

{Hình như là vậy.} Herpo miễn cưỡng mà ghé vào cổ tay Harry nói.

{Hình như Sarah gọi hắn như vậy.}

Quả nhiên!

Harry bừng tỉnh đại ngộ, thì ra giao tình của Slytherin với Gryffindor cũng không cạn, chí ít cung không giống như trong sách nói là hai người quan hệ rất kém.

Snape ngồi một bên chờ nghe cậu phiên dịch lại.

Harry tận lực lời ít ý nhiều mà nói.

“Trước đây Gryffindor các hạ hay lấy đồ ngọt ra đùa với Herpo, nên  nó mới hiểu được mấy chữ này.”

Snape: “...”

Đường đường là sủng vật của Slytherin các hạ, có cần không có cốt khí như vậy không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net