Chương 29: Lừa gạt hiệu trưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Lừa gạt hiệu trưởng
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Ngư Ngư: lại hai chương ta cảm thấy càng lúc ta càng giỏi (*¯︶¯*)
_________

Harry mang theo Herpo đến sảnh đường ăn cơm, cũng dẫn đến một trận phong ba nhỏ.

Tuy rằng không ai biết hình dáng của xà quái, nhưng dù sao cũng là một con rắn.

Bởi vì là lễ giáng sinh, trên dãy bàn Slytherin cũng chỉ có một mình Harry, nhà khác cũng có học sinh lưu lại, nhất là Gryffindor, nhìn thấy Harry lấy xà làm sủng vật, tất cả đều xì xầm nói nhỏ.

Không người nào không biết sủng vật của “kẻ mà ai cũng biết là ai đấy” là một con rắn.

Cứu thế chủ vào nhà Slytherin, lấy xà quái làm sủng vật... Mọi người bắt đầu hoài nghi, cậu ta rốt cuộc là cứu thế chủ hay là một ‘Chúa tể hắc ám’ khác.

Ngược lại, Harry lại thấy không có việc gì. So với một đời bị bằng hữu hiểu lầm, thì những người xa lạ này không thể nào tổn thương được cậu.

Cậu cắt một miếng thịt bò đút cho Herpo. Herpo lắc lắc cái đuôi, ăn mười phần sung sướng.

Một người một xà đùa đến vui vẻ, ai cũng không biết là Slytherin các hạ đang ngồi ghế bên cạnh Harry.

{Nó rất thích con.} Slytherin các hạ nói xà ngữ, so với tiếng anh nhiều khẩu âm, thì xà ngữ khó bị chú ý hơn.

Harry hiểu được, dùng xà ngữ đáp lại.

{Herpo rất đáng yêu.}

Tuy rằng Herpo không nhìn thấy đối phương nhưng cũng biết người nói chuyện là chủ nhân nó.

{Sarah.} nó quơ quơ cái đuôi xem như chào hỏi.

Ý cười trong mắt Slytherin càng sâu.

Hai người một xà nói chuyện thật vui vẻ, đột nhiên Snape xuất hiện tại lễ đường.

Xà vương của hầm xuất hiện, không có một học sinh nào dám tỏ ra bất mãn với Slytherin. Không ai ngốc, không việc gì lại đưa đến miệng cho xà vương trừ điểm?

{Các học sinh đều không thích Severus.} Slytherin hỏi.

Harry gật đầu.

{Ân, hắn chính là thích làm mình nhìn như một giáo sư nghiêm khắc, khủng bố, lấy việc học sinh thấy hắn là nơm nớp lo sợ, làm niềm vui.}

Slytherin cười khẽ.

{Ác thú vị.}

Harry le lưỡi.

{Đến con còn hiểu lầm suốt 7 năm.}

{Đổi lại hiện tại con rất thích hắn.} Slytherin trêu chọc nói.

Harry đỏ mặt mà trả lời.
{Là bởi vì khi hiểu hắn, sẽ trăm phần trăm thích hắn, tin tưởng hắn.}

Herpo nhìn về phía Slytherin, trong đôi mắt tròn xoe kia có một tia khó hiểu.

{Hôm nay ta đi dạo một vòng Hogwarts.} Slytherin nhẹ giọng nói.

{Hogwarts hiện tại thế nào?}

{Không giống như trước kia.} Âm thanh của Slytherin có chút mờ ảo.

{Bề ngoài thì vẫn giống như trước đây.}

Nhưng đã sớm cảnh còn người mất.

Harry minh bạch ý tứ của ngài ấy. Một ngàn năm trước, những học sinh năm đó đã sớm biến mất theo thời gian. Hiện tại chỉ còn lại Salazar Slytherin cô độc một mình.

{ Con đã thử qua ký tên ma pháp chưa?} không có đắm chìm vào suy nghĩ của mình lâu, Slytherin chủ động nói sang chuyện khác.

Harry ngại ngùng mà cười.

{Con mới rời giường không bao lâu.}

{Cũng phải, bởi vì ta mà mấy ngày nay con không được ngủ ngon đi?}

Harry lại cắt một khối thịt bò cho Herpo, nhẹ nhàng gật đầu.

{Thật là có chút ngủ không ngon, bất quá không phải bởi vì ngài, hai ngày nay có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, làm con bị áp lực về tinh thần.}

{Thời điểm này sao các học sinh lại thảo luận “Slytherin tà ác” là chuyện gì?} Slytherin chưa bao giờ nghĩ rằng tên mình lại bị ghép với cái định nghĩa này.

Harry không có nghe thấy đối phương tức giận, mới mở miệng giải thích.

{Bởi vì trước đây Voldemort có nuôi một con rắn, nên khi họ thấy ta mang Herpo ra ăn cơm mới sợ hãi như vậy.}

{Hiệu trưởng hiện tại không thích Slytherin phải không?} Slytherin đưa mắt nhìn  Dumbledore đang ngồi giữa dãy bàn giáo sư, hỏi.

Harry gật đầu.

{Năm đó Voldemort là học sinh nhà Slytherin, cho nên hiện tại đa số phù thủy đều có thành kiến với Slytherin, hiệu trưởng Dumbledore là người tốt, nhưng cụ nhìn mọi việc quá cố chấp, làm rất chuyên trở nên thật đáng tiếc.}

Lời giải thích của Harry tương đối hàm súc. Kỳ thực đối với chuyện của Snape chỗ nào là ‘đáng tiếc' căn bản là không thể chấp nhận được! Thuyết phục giáo sư giết mình, làm hắn bị người khác hiểu lầm, nếu không phải cậu biết chân tướng mang ra công bố, thì có lẽ những gì mà giáo sư trả giá sẽ bị xem như là tử thần thực tử lấy lòng Chúa tể hắc ám.

Đó cũng là lý do mà sau khi cậu trở về cũng không có thẳng thắn với hiệu trưởng, bởi vì cậu thực sự không biết, nếu biết được mọi chuyện, hiệu trưởng sẽ lợi dụng Snape như thế nào. Nếu là như vậy, còn không bằng một mình cậu tự nghĩ biện pháp, yên lặng không tiếng động mà giải quyết xong Voldemort.

Slytherin nghe ra được lời cậu nói có ẩn tình, nhưng lại không cố hỏi. Chuyện đời trước của Harry, ít nhiều hắn cũng biết tới, lại nói Harry dù sao cũng đã trưởng thành rồi, nên làm cái gì chính cậu rất rõ ràng.

{Ngài đã ăn chưa?} Harry hỏi.
Slytherin gật đầu.

{Gia tinh có thể nhìn thấy ta, ta đã gọi bọn nó chuẩn bị cho ta rồi.}

Harry không chút nghi ngờ, Slytherin có đặc quyền của nhà sáng lập, nhưng cái cậu lo lắng là đối phương không có cơ thể, rất nhiều chuyện không biết có thuận lợi hay không.

{Phương diện ma lực của Severus thế nào rồi?} Slytherin hỏi.

{Đã tốt rồi, bởi vì hắn là bậc thầy độc dược nên độc dược khôi phục của chính hắn làm hiệu quả rất tốt.}

Slytherin cười nhạt.

{Nói với hắn, hai ngày này có rảnh cùng con đi Gringotts, nếu là người thừa kế của ta, thì đồ vật của ta hiện tại là của con.}

Harry nhớ tới những bảo bối trong mật thất, hai mắt tỏa sáng.

{Vâng.}

Slytherin bật cười, tạm biệt Herpo liền xoay người rời đi.
Một mình Harry, đút cho Herpo xong, bắt đầu khoan thai ăn cơm. Ăn xong, cậu chuẩn bị đi ra lễ đường đã bị Dumbledore gọi lại.
Harry bất đắc lợi mà thở dài, hiệu trưởng đã bắt đầu hoài nghi mình, cùng với ý nghĩa, những điểm tâm ngọt đến quá đáng trong phòng hiệu trưởng, hôm nay cậu trốn không thoát.
(/ToT)/~~~

Quả nhiên, vừa vào phòng hiệu trưởng, Dumbledore đã rót cho cậu một chén trà nóng.

Harry nhìn chất lỏng quỷ dị màu vàng trắng trong cốc, thiếu chút nữa nhịn không được đem đổ bỏ. Mật là nhất định có, còn thứ màu trắng kia là cái gì? Sữa?

Dumbledore thân thiết nói.

“Nếm thử đi Harry.”

Harry nhắm mắt lại, thấy chết không sờn mà uống chất lỏng quái dị kia.

Kháo, Mật với sữa là kiểu chơi quỷ dị gì chứ?

“Ngon không Harry? Có muốn một cốc nữa không?” Dumbledore thấy Harry uống nhanh như vậy cao hứng hỏi.

Harry nhanh chóng lắc đầu.

“Không, hiệu trưởng, buổi tối ta ăn hơi nhiều, đồ uống của ngài rất mỹ vị, đáng tiếc ta không uống nổi nữa.”

Nghe cậu khích lệ, Dumbledore vô cùng cao hứng, rốt cuộc cũng có người thích đồ ngọt giống cụ, sau đó cụ lấy ra một đống kẹo chanh mật, socola ếch nhái cho Harry.

Harry cạn lời.

“Hiệu trưởng, con thật sự ăn không được nữa, có thể cho con mang về sao?”

“Tốt.” Lão ong mật thật sảng khoái nói.

“Khai giảng đã lâu như vậy, cũng không có cùng con trò chuyện, thật sự đáng tiếc. Gần đây nghe nói con nuôi một con rắn làm sủng vật?” Cụ bất động thanh sắc mà hỏi.

Cái này Harry thật không giống như trong tưởng tượng của cụ. Từ lúc phân loại, gia tộc Potter với gia tộc Wealey là gia tộc thuần huyết nhà Gryffindor hiếm có. Harry tiến vào Slytherin thật sự là ngoài ý muốn của cụ, nhưng cũng không phải không chấp nhận được, dù sao năm đó gia tộc Black cũng ra một Gryffindor.

Sau này, khi lên lớp, biểu hiện của Harry cũng không có đặc biệt biểu hiện gì, nhiều nhất là cùng thiếu gia nhà Malfoy có qua lại, điều này cũng thật bình thường, tại Slytherin không giao hảo với con của tử thần thực tử là không có khả năng.

Nhưng mà từ việc Gương ảo ảnh, Dumbledore đã thấy không bình thường. Ngày hôm đó, Harry giống như là chạy trốn mà chạy khỏi gian phòng đó, hiển nhiên là đã thấy chuyện gì làm cậu kinh ngạc. Nguyên bản Dumbledore suy đoán, một đứa trẻ mất đi cha mẹ sẽ khác vọng tình thân, nhưng mà rốt cuộc cậu muốn cái gì mà chính bản thân cũng không muốn tiếp thu?

Dumbledore cảm thấy sự tình đã thoát khỏi sự khống chế của cụ, cho nên cụ thăm dò Harry một chút.

Nghe cụ nói, Harry nhịn không được phun tào trong lòng: Cái gì mà nghe nói ta nuôi, trước đêm nay, trừ bỏ severus thì có ai biết cậu nuôi sủng vật? Nhìn thấy thì cứ nói là nhìn thấy đi.

“A” trên khuông mặt Harry hiện lên chút bất an nên có của đứa trẻ 11 tuổi.

“Hai hôm nay tuyết rơi, con thấy Herpo bị đông cứng ở cửa ký túc xá, thấy nó đáng thương nên con đã nuôi nó.”

Dumbledore: “...” Chỉ là, vì yêu động vật?

“Trường học không cho nuôi sao?” Harry chớp chớp đôi mắt xanh, vô tội hỏi.

“Con không biết a, hay là chờ thời tiết ấm hơn con liền thả nó đi, hiện tại thì nó rất đáng thương.”

Nếu Snape có ở đây, sẽ hung hăng mà kinh bỉ diễn xuất của cái tiểu hỗn đản này.

Dumbledore bị nghẹ suýt không thở được. Chuyện này làm cụ phải nói như thế nào? Đầu tiên, trường học không có cấm nuôi sủng vật là rắn, Harry lớn lên ở Muggle cũng không biết sủng vật của Voldemort cũng là rắn, biết nên nói thế nào? Voldemort nuôi rắn thì người khác không thể nuôi rắn, chẳng lẽ Voldemort có con thì người khác cũng không được có con? Đây là lý lẽ kiểu gì?

Dumbledore rối rắm nữa ngày, rốt cuộc cung suy nghĩ được biện pháp.

“ Không có gì, con có thể nuôi nó, nhưng phải đảm bảo trước khi khai giảng nó sẽ không cắn các bạn học, được không?”

Harry cao hứng mà gật đầu.

“Vâng, cảm ơn hiệu trưởng.”

Dumbledore vẻ mặt phức tạp mà đưa Harry ra cửa, sau đó hoài nghi có phải chính mình nghĩ nhiều rồi không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net