Chương 30: Sev là tốt nhất!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Sev là tốt nhất!!!
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Trở lại hầm Harry rốt cuộc không nhịn được nữa, dựa vào ghế sa lông của Snape mà cười điên cuồng. Nguyên bản Snape còn lo lắng Dumbledore gọi cậu có thể đã có chuyện gì xảy ra, hiện tại nhìn cậu như vậy, Snape không khỏi bi ai thay cho hiệu trưởng đại nhân a.

Harry - chết tiệt – Potter đáng lẽ ngay từ đầu nên vào Slytherin! Gryffindor tính cái gì, nhân tài không được trọng dụng!

Chờ cậu thật vất vả mà cười xong, Snape từ trên cao mà nhìn cậu.

“Cứu thế chủ vĩ đại có thể nói cho giáo sư độc dược hèn mọn của cậu, là hiệu trưởng kính yêu có phải rất hân hoan mang đồ ngọt ra chiêu đãi ngài? Cho nên hiện tại trừ bỏ cười ra ngài không thể làm biểu tình nào khác?”

Trong mắt Harry ngân ngấn nước mắt, hiển nhiên là hậu quả của trận cười lúc nãy.

“Cụ hỏi em chuyện của Herpo.”

“Sau đó thế nào?”

“Em nói là nhặt, nhìn thấy nó sắp bị đông chết.”

Snape: “...”

Xà quái sống hơn một ngàn năm, sắp đông chết? Snape không chút nghi ngờ, khi Slytherin các hạ mà nghe được Harry miêu tả về sủng vật của ngài như vậy, nhất định sẽ hối hận khi giao Herpo cho cậu.

“Được rồi.” Snape khôi phục lại nghiêm túc như thường.

“Nếu cứu thế chủ đã cười xong, chúng ta bàn đến chính sự.”

Harry thu lại tươi cười, không hiểu mà nhìn hắn.

Snape ngồi trên ghế của mình, rót một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng đưa ly sữa nóng cho Harry, mới tiếp tục nói.

“Hiện tại nhìn thấy Quirrell còn đau đầu không?”

Harry nghĩ nghĩ một chút, gật đầu.

“Như vậy liền phiền phức.” Snape nhíu mày.

“Nếu theo lời em nói, trước khi trở về thì trường sinh linh giá trên trán đã bị Voldemort tiêu diệt. ‘Lữ hành thời gian' là linh hồn trở về, lẽ ra em sẽ không mang theo trường sinh linh giá về mới phải.”

Nghe đến đây, Harry cũng nhíu mày.

“Nói vậy là ‘lữ hành thời gian’ có vấn đề?”

Snape hung hăng mà trừng mắt nhìn cậu.

“Ta làm độc dược sẽ xảy ra vấn đề sao?”

Harry rụt rụt đầu, Lão dơi già không thể chọc a.

“Ta xem qua vài quyển sách, phát hiện chỉ có một khả năng.” Snape giải thích.

“Cái trường sinh linh giá kia đã hòa làm một với linh hồn em.”

Những lời này trong nháy mắt làm sắc mặt Harry trắng bệch. Trường sinh linh giá của Voldemort đã hòa làm một với linh hồn cậu, có nghĩa là một ngày nào đó, cái trường sinh linh giá này sẽ ảnh hưởng đến linh hồn cậu.

Thậm chí, có phải một ngày nào đó thân thể này sẽ bị trường sinh linh giá điều khiển?

Snape nhìn sắc mặt cậu biến đổi, không có an ủi, mà tiếp tục trần thuật sự thật.

“Em biết không, từ khi trở về ta liền nghiên cứu độc dược để tiêu diệt chủ hồn trên người Quirrell. Đời trước, cho dù linh hồn Quirrell chết thì chủ hồn vẫn không chết, cho nên muốn giết chết chủ hồn là một việc không dễ dàng.”

Hiện tại hai người họ cần thẳng thắn tất cả vấn đề, sau đó nghĩ biện pháp giải quyết từng chuyện.

Harry lẳng lặng mà nghe, không có đánh gãy lời hắn.

“Ta tìm được một phối phương độc dược, nhưng là thế nào đều không thành công, buổi tối hôm trước em đi vào phòng ngủ mà ta vẫn không phát hiện, là bởi vì đang nghiên cứu độc dược đó.”

“Rất khó sao?” Harry hỏi.

“Rất khó khăn, hơn nữa còn thiếu dược liệu.” Sắc mặt Snape cũng không dễ nhìn.

“Để ta quay về gia tộc Prince tìm xem, liền tính tìm được, cũng có một vấn đề khác.”

“Chuyện gì?”

Snape thở dài nói.

“Ta còn phải làm độc dược cho Slytherin các hạ, sáng nay ta lấy lọ độc dược kia nghiên cứu một chút, cũng không dễ làm.”

Quả nhiên có rất nhiều chuyện phải làm.

Harry đau đầu mà đỡ trán, sau đó đột nhiên nhớ tới.

“Đúng rồi, bữa tối hôm nay, Slytherin các hạ có nói với em, hai ngày nữa đi với ngài ấy đến Gringotts, nói là muốn cho chúng ta cái gì đó.”

Snape gật đầu.

“Ta biết rồi, đem nay em ngủ sớm một chút có chuyện gì ngày mai lại nói, hiện tại ma lực của ta không đủ, không thể làm chuyện gì được.”

“Em không ngủ được.” Harry đáng thương hề hề mà nói, cậu vừa thức dậy vào buổi chiều.

Snape hận không thể bóp chết cậu.

“Như vậy liền làm bài tập. Trình độ năm thứ bảy, làm bài tập năm nhất, thật là ủy khuất cho cứu thế chủ các hạ a.”

Trước khi xà vương nổi giận, Harry đã chạy ra khỏi hầm, rồi cầm bài tập trở lại.

Sự bình tĩnh của Snape đã bị da mặt dày của cứu thế chủ phá hỏng, nhịn không được gào thét.

“Tiểu hỗn đản chỗ này của ta không phải thư viện.”

Harry nhào vào lòng ngực Snape lấy lòng nói.

“Phòng ngủ chỉ có một mình em, rất buồn!”

Snape hung tợn nói.

“Có phải lần sau em cũng muốn dùng lý do này để chuyển luôn giường vào hầm của ta hay không?”

Harry: “...”

Giáo sư, Anh không cảm thấy những lời này nghe thế nào cũng sẽ làm người khác hiểu lầm hay sao? Lại nói cậu đến hầm ở còn cần mang theo giường làm gì? Harry kìm không nổi mà đưa ánh mắt nhìn về phía phòng ngủ của xà vương.

Hai người, một người đọc sách, một người làm bài tập, không khí rất hài hòa.

“Ta nói, sau khi khai giảng em không thể đến hầm thường xuyên như vậy được.” Snape buông sách xuống, đưa mắt về phía tiểu cự quái đang đau khổ nhìn tấm da dê trước mặt mà căn dặn.

“Dumbledore không phải tên ngốc, em có thể lừa cụ một lần không đảm bảo có thể lừa lần thứ hai.”

Harry buông tấm da dê xuống thở dài.

“Anh chính là viện trưởng của em, em dính anh cũng rất bình thường mà.”

Snape nhíu mày.

“Trước đây em cũng quấn lấy giáo sư McGonagall như thế này? Hay là em cảm thấy...ta không nghiêm khắc bằng Minerva, hay là ta so với bà ấy được hoan nghênh?”

Harry: “...” Được rồi, là cậu sai.

“Sev.” Harry do dự thật lâu nói.

“Còn Sirius phải làm thế nào?”

Cậu hiểu rất rõ ân oán của Snape với ‘nhóm đạo tặc', nhưng Sirius là cha đỡ đầu, là thân nhân duy nhất của cậu cậu không thể để chú ấy cứ phải chịu oan ức trong Azkaban chịu đựng bọn giám ngục đó.

Nhưng đời này Ron có địch ý rất sâu với cậu, cậu thật sự không có biện pháp bắt con chuột Peter, nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể thương lượng cùng Snape.

Quả nhiên, Snape theo thói quen nụ cười giả hiện lên môi.

“Con cẩu ngu xuẩn kia...”

“Chú ấy là cha đỡ đầu của em...” Harry đáng thương hề hề mà cầu xin.

“Hơn nữa anh cũng biết Sirius vô tội mà.”

Snape nhìn vào đôi mắt ngọc lục bảo của Harry chốc lát liền không chống đỡ nỗi, trước đây cậu còn đeo cái kính giống y hệt tên Potter chết tiệt kia, hắn còn có thể xem nhẹ, bây giờ thì tốt rồi, đến nhìn thẳng cũng không thể.

Snape đau khổ mà nghĩ, chính mình lúc trước có bao nhiêu lẫn quẫn trong lòng mới có thể tặng cậu độc dược chữa cận thị làm quà giáng sinh chứ! Bây giờ thì hay rồi, ánh mắt này liền biến thành điểm yếu của hắn.

“Được, được.” Snape quay đầu đi không nhìn ánh mắt kia.

“Ta nghĩ biện pháp cho em là được chứ gì.”

Đạt được mục đích, Harry tương đối vui vẻ, cậu không chút do dự mà nhào qua hôn lên hai gò má của Snape.

“Em biết là Sev tốt nhất mà!”

Nơi bị đôi môi ấm áp chạm lên cứ như đang cháy lên, trên mặt Snape chỉ hơi chút đỏ đến mức khó có thể nhận ra, hắn mất tự nhiên mà ho một tiếng, sau đó tiếp tục tạt nước lạnh cho tiểu cự quái kia.

“Em vẫn là xuy xét xem, phải giải thích cho con cẩu đần đó việc em là một Slytherin đi là vừa.”

Mặt Harry nhất thời sụp xuống. Cậu không quên, đời trước Sirius ghét nhất là Slytherin.

“Cho em một cái gợi ý tham khảo.” Snape xấu xa mà gợi ý.

“Em trai của hắn Regulus Black.”

“R.A.B?” Harry thốt lên.

Lần này kinh ngạc lại là Snape.

“Em biết cậu ta?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net