Chương 34: Snape yêu!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34: Snape yêu!!!
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Happy New Year
Lì xì của NhVnThngQuan
__________

Trở về hầm ở Hogwarts, Snape đem những suy đoán của mình về linh hồn của Harry cho Salazar.

Salazar Slytherin bắn ra một bùa chú, Harry lập tức ngất xỉu trên ghế sa lông, không thể trách cậu phản ứng chậm mà là do Slytherin các hạ quá nhanh.

“Kiểm tra dò xét linh hồn sẽ rất khó chịu.”

Salazar Slytherin giải thích cho Snape.

“Mặt khác, trong tình trạng hôn mê thì linh hồn sẽ ổn định, sẽ dễ dàng kiểm tra hơn.”

Snape gật đầu.

Salazar Slytherin lấy ra đũa phép của mình, bắt đầu vẫy vẫy trên cơ thể Harry.

Đây là lần đầu tiên Snape thấy Slytherin các hạ lấy đũa phép của mình ra. Thân đũa phép rất dài, hình như còn dài hơn cây đũa phép cơm nguội của Dumbledore, toàn thân đen nhánh, không biết làm bằng gỗ gì.
(Ngư ngư: Chỉ không nhìn thấy người thôi nhưng đũa phép là vật thật nên có thể thấy được)

Gần 5 phút sau Slytherin các hạ dừng lại.

“Ngươi suy đoán không sai, một phần linh hồn của người kia đã dung hợp vào linh hồn của Harry.”

Nói xong ngài bưng lên ly rượu đỏ mà Snape đã chuẩn bị mà uống một ngụm, Snape không nhìn thấy đối phương nhưng nhìn vào cử động của đũa phép và ly rượu có thể đoán được hành động của đối phương.
Salazar Slytherin buông ly rượu xuống nói.

“Bất quá, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, nếu ngươi lo lắng có thể làm một lọ độc dược ‘tinh lọc linh hồn’ cho Harry. Phương thức chế tác có trong sách nằm trong mật thất lầu ba, nếu có rảnh bảo Harry dẫn ngươi đi xem, là ngôn ngữ latin.”

Nghe vậy Snape lại đau đầu, lại là độc dược về phương diện linh hồn.

“Làm sao vậy?” Thấy đối phương nhăn mày, Slytherin chủ động hỏi.

Snape lắc đầu.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy công việc gần đây quá nhiều.”

Vừa muốn chế độc dược xử lý chủ hồn trên người Quirrell, còn có độc dược khôi phục thân thể cho Slytherin các hạ, hiện tại nhiều ra thêm độc dược ‘tinh lọc linh hồn’ cho Harry, hắn vô cùng hoài nghi nửa năm tới hắn sẽ còn có ngày để nghĩ ngơi sao?
Slytherin bậc cười.

“Cứ làm theo trình tự, từ từ rồi sẽ xong, chuyện nào không cần gấp, có thể để qua một bên.”

Suy nghĩ của Snape xoay chuyển một hồi liền hiểu được ý của đối phương. Có Slytherin các hạ ở chỗ này, còn cần phải lo lắng đến Voldemort sao?

Snape như trúc được gánh nặng mà thở một hơi.

“Cảm ơn các hạ đã nhắc nhở.”

Sau khi Harry tỉnh lại, Salazar Slytherin đã đi mất, Snape đang ngồi viết viết gì đó trên tấm da dê.

Cậu đem đầu đặt lên vai Snape, cọ cọ nhẹ nói.

“Sev em đói bụng.”

Bởi vì đã qua giờ dùng bữa tối, lễ đường đã không còn đồ ăn, Harry chỉ có thể ở đây cọ cọ cơm của Snape.

Snape đầu đều không ngẩng lên xem liền nói.

“Học sinh phổ thông không có quyền hạn gọi gia tinh của Hogwarts, nhưng người thừa kế đại nhân lại có.”

Harry ngượng ngùng mà le lưỡi, cậu cứ hay quên mình là người thừa kế Slytherin.

Xác định Snape vẫn chưa ăn cơm tối, Harry bảo gia tinh mang ba phần ăn đến hầm.

Sở dĩ có ba phần là bởi vì một phần của Herpo. Vì thế, Snape một bên ăn tối một bên nhìn Harry đút cho xà quái ăn.

“Chút nữa em sẽ đến phòng yêu cầu.”

Harry thấy Herpo đã ăn no, quay sang nói với Snape.

“Đi tìm vương miện Ravenlaw, nó cũng là một trường sinh linh giá.”

Snape rốt cuộc cũng hiểu được , vì sao Harry lại đút bữa tối cho Herpo, bởi vì ___ chút nữa còn có việc nhờ đến người ta.

“Cần ta đi cùng em không?” Snape hỏi.

Harry lắc đầu.

“Không cần.”

Chỗ kia cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào, lại nói, nếu cậu cứ cùng Snape dạ du hoài, vạn nhất bị lão hồ ly Dumbledore bắt gặp thì sẽ phiền phức.

Snape đem chuyện Slytherin các hạ căn dặn nói cho Harry. Nhắc tới cái mật thất kia, vẻ mặt Harry có chút cổ quái.

“Sách trong mật thất kia...”

“Làm sao?”

Nhất thời Harry không thể tìm được ngôn ngữ để miêu tả chính xác cảm nhận của mình lúc này.

“Không có gì, dù sao thì anh thấy cũng đừng hoảng sợ là được.”

Thật không biết vẻ mặt của giáo sư sẽ thế nào khi nhìn thấy sách viết bằng nhân ngư ngữ, tinh linh ngữ, hay xà ngữ nhỉ? Harry đầy ý xấu mà tưởng tượng.

Snape nhướng mày.

“Mặt khác, Slytherin các hạ có nói, nếu em không muốn bị người khác biết mình là người thừa kế Slytherin, thì có thể che dấu tên ở trong phạm vi của Hogwarts.”

“Vậy là tốt rồi!” Mang theo cái tên này đi ra ngoài, thể nào cũng làm người ta sợ hết hồn, Harry đột nhiên nhớ tới.

“Đúng rồi, còn hiệu trưởng bên kia phải xử lý thế nào? Chẳng lẽ phải luôn lừa gạt như vậy mãi?”
Snape nhíu mày, từ mặt này mà nói, hai người bọn họ quả thật rất ăn ý.

Thời gian hai người trở về cũng chỉ kém có hai ngày, chứng minh hai người bọn họ trừ bỏ việc không phải là cùng một người ra, thì cơ hồ mọi suy tính đều giống nhau. Còn có, việc xử lý trường sinh linh giá, bọn họ đều muốn yên lặng không tiếng động mà giải quyết, không cần phiền đến người khác.

“Tạm thời như vậy đi.” Snape nghĩ nghĩ.

“Nếu muốn cùng Dumbledore giải thích thì có rất chuyện phiền phức, như chuyện của Slytherin các hạ, ngài ấy muốn lộ diện hay không là một chuyện không nhỏ.”

Harry bất đắc dĩ mà nhún vai.

“Dù thế nào thì nghĩ hè này cũng phải nghĩ biện pháp, em không muốn trở về chỗ của Dusley.”

Nghĩ đến chuyện Harry phải chịu mười năm ngược đãi ở nhà dì dượng, Snape cũng không muốn Harry trở về chỗ đó.

“Ta biết, vậy em tính toán làm thế nào?”

“Ở chỗ của anh hoặc là...” Harry tính toán một chút nói.

“Em muốn về trang viên Potter xem thử.”

Kỳ thực, nghiêm khắc mà nói, Harry không thể xem là người thừa kế gia tộc Potter chân chính, từ lúc Lão Potter chết cậu không có làm chứng thực huyết thống, đời trước Harry cung không thể nào tìm thấy trang viên Potter.

Snape có thể đi vào trang viên Prince, vì trang viên Prince ở trạng thái mở, bởi vậy, hắn có thể tìm đồ, sau đó mới chứng thực huyết thống. Còn trang viên Potter từ lúc Voldemort phát động chiến tranh thì đã bị phong bế, Harry không có trải qua chứng thực huyết thống, đến tìm còn không thấy, miễn bàn đến chuyện muốn bước vào.

Snape cũng hiểu được, vô luận thế nào, Harry cũng là thành viên cuối cùng của gia tộc Potter.

Harry ăn cơm xong, rất tự nhiên mà gọi gia tinh đến dọn dẹp, chờ cậu bận rộn xong, Snape giả cười đem quyển độc dược lúc sáng chưa học xong, ném cho cậu.

Harry: “...”

Cậu rốt cuộc có bao nhiêu lẫn quẫn trong lòng mới có thể thích giáo sư độc dược của mình chứ!!! (/ToT)/~~~

Thật vất vả mà học thuộc xong 30 trang sách độc dược của "Hoàng tử lai”.  Nhìn thời gian, đã gần đến 9 giờ, cậu nên đi tìm cái vương miện đó.

Mặc dù phòng yêu cầu ở trong Hogwarts, chỗ dùng để chứa đồ, nhưng không ai biết trong đó có vật phẩm nguy hiểm nào mà bọn họ không biết hay không?

“Tiểu hỗn đản, nếu trước 1 giờ mà em dám chưa chịu quay về...”

Harry vươn tay lắc lắc cái nhẫn Salazar Slytherin các hạ mới cho hồi sáng trước mặt của Snape nói.

“Em sẽ gọi anh.”

Lúc này Snape mới yên lòng.
Snape nhìn Harry khoác áo choàng tàng hình, Snape muốn dời mắt để xem sách nhưng căn bản là không thể nào tập trung được.

Bắt đầu từ khi nào mà tiểu cự quái đó đã chiếm lĩnh toàn bộ cuộc sống của anh? Anh có chút chán nản buông sách xuống, nghĩ thầm, bây giờ nhìn vào đôi mắt như ngọc lục bảo đó, bản thân mình không tài nào mà nghĩ đến Lily nữa rồi.

Từ thời điểm nào, mà anh nhìn Harry, chỉ thấy Harry? Không phải thông qua cậu thấy Lily, cũng không phải là lão Potter chết tiệt, mà là một tồn tại duy nhất. Đời trước, Harry lại gây rắc rối khắp nơi, anh nhìn cậu lớn lên, giúp cậu thu dọn rắc rối, thẳng đến khi Harry dần dần trưởng thành.

Lúc đó hiểu lầm giữa hai người bọn họ rất sâu, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày hiểu lầm sẽ bị hóa giải. Khi chúa tể hắc ám quật khởi, anh không thể lần thứ hai trở lại bên người chúa tể hắc ám, dưới yêu cầu của Dumbledore anh không thể không giết chết lão nhân mà mình tôn kính nhất, cho nên hiểu lầm giữa anh và Harry càng không có khả năng gỡ bỏ.

Trong chớp mắt, khi bị Nagini cắn bị thương, anh cảm thấy không cam lòng. Anh có thể mặc kệ người khác có nhìn thấy anh trả giá hay không, nhưng anh không muốn Harry hiểu lầm mình cả đời, cho nên anh để cậu mang đi ký ức của chính mình.

Sau này, anh trọng sinh, Harry cũng trọng sinh. Biết được chính mình là nam nhân mà cậu ghét bảy năm trời, thế nhưng Harry lại nhào vào trong ngực anh mà khóc lớn. Một khắc kia, anh biết, Harry cũng rất luyến tiếc mình. Anh cảm thấy rất cao hứng.

Đời này, Harry không lại lỗ mãng, làm việc càng thêm cẩn thận, tuy ngẫu nhiên sẽ phát tác chút tính tình của Gryffindor, nhưng cũng sẽ không để bản thân gặp phải nguy hiểm.

Hiện tại, ngẫu nhiên anh sẽ nhìn thấy trên cơ thể 11 tuổi kia sẽ có sự kiên định mà ở tuổi 18 mới có, đứa bé này ngày càng trưởng thành, nhưng cũng ngày càng ỷ lại vào chính mình, anh rốt cuộc cũng hiểu được, đó là yêu.

Anh yêu phải đứa bé mà mình bảo hộ từ nhỏ đến lớn, mà đối phương cũng yêu phải một người nam nhân lớn hơn cậu 20 tuổi là mình.

Lily a, thực sự xin lỗi cậu...

Snape buông xuống ly rượu đã bị mình cầm đến nóng lên, thở dài một hơi.

Anh vẫn đang cảm khái, thì cửa hầm đột nhiên mở ra, không thấy bóng người, nhưng cửa hầm rất nhanh bị đóng lại.

Harry quăng áo choàng tàng hình qua một bên, hoảng hốt mà nói với Snape.

“Giáo sư, không tìm thấy vương miện của Ravenclaw!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net