Chương 35: Vương miện biến mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Vương miện biến mất
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Sắc mặt Harry trắng bệch, dù có cố gắng áp chế nhưng vẫn không kiềm được run rẩy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu trở về năm 1991, sự việc đã thoát khỏi nhận thức của cậu.

Snape đứng dậy lấy một lọ an thần cho Harry.

“Bình tĩnh lại, từ từ rồi nói.”

Harry nhận lấy lọ độc dược uống một ngụm to, hít sâu mấy lần mới nói.

“Em đi đến phòng yêu cầu, tìm căn phòng để đồ vật, em tìm theo trí nhớ của mình thì không tìm thấy vương miện Ravenlaw, em tưởng mình nhớ lầm. Sau đó, em lật tung cả căn phòng một lần nữa, xác định vương miện không có trong đó.”

Độc dược của Snape hiệu quả rất tốt, qua mấy câu nói, nhịp tim của Harry đã dần bình thường trở lại.

Snape bình tĩnh hơn nhiều so với Harry. Tuy rằng chuyện này đối với anh cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không đến nỗi không biết làm sao như Harry. Nếu anh đoán không sai, thì đời trước đến năm thứ bảy Harry mới tìm được trường sinh linh giá này, cũng giải thích được năm đó ngay lúc gian nan như vậy mà Harry còn cố gắng trở về Hogwarts. Ngay lúc đó anh không thể không tập trung học sinh lại, bắt bọn họ giao Harry ra.

Chính là hiện tại, tiểu cự quái này còn sáu năm học nữa, nhưng tại sao vương miện Ravenclaw lại biến mất?

Snape nghĩ nghĩ nói.

“Đầu tiên, chúng ta không thể xác định được, lich sử có thay đổi trước khi chúng ta trở về hay không.”

Trước đây anh đã nghĩ đến vấn đề này rồi, tra hết tất cả các tư liệu của Prince có liên quan đến ‘Lữ hành thời gian' đều không có ghi chép càng tỉ mỉ, hơn nữa bọn họ còn gặp được rất nhiều chuyện khiêu chiến nhận thức trước đây của bọn họ, nên vấn đề này bất đắc dĩ phải gác lại.

“Sẽ thay đổi sao?” Harry hỏi.

Snape lắc đầu.

“Ta cũng không biết. Nếu thay đổi, em có cảm thấy từ lúc khai giảng đến nay có chuyện nào không thích hợp hay không?” Theo lý thuyết thời gian mới bắt đầu phân nhánh từ lúc bọn họ trong sinh trở về.

Harry cúi đầu đau khổ hồi tưởng lại.

“Em không biết, em đối với học sinh của Slytherin không biết nhiều lắm, trừ bỏ Draco, Blaise với Hermione ra cơ hồ em không có tiếp xúc cùng ai. Nếu tính từ khai giảng đến bây giờ, chỉ có duy nhất Kayden Lestrange vì cái gì lại công kích bằng Crucio đối với em.”

Harry đem độc dược an thần một hơi uống hết, tiếp tục nói.

“Nếu em là người hầu trung thành của Voldemort, em sẽ có khuynh hướng dùng những chú ngữ nguy hiểm hơn đối với cứu thế chủ, hơn nữa sáng hôm sau khi nhìn thấy hắn thì trán của em đau một chút.”

Snape bị suy đoán của chính mình làm hoảng sợ. Lúc đó anh chỉ lo chú ý chủ hồn trên người Quirrell, nên chưa bao giờ để ý đến chuyện này. Hiện tại cẩn thận suy đoán, đây quả thật là một chuyện kỳ quái.

“Lúc đó là em cố ý bị đánh trúng phải không?” Nhắc tới việc này Snape liền cau mày nói.

“Bằng phản ứng của em, không có khả năng không tránh được cái Crucio kia.”

Harry ngượng ngùng mà cúi đầu.

“Còn không phải sợ anh nghi ngờ sao.”

Nếu sớm biết đối phương cũng giống cậu thì mấy tháng đó cậu cần gì phải cực khổ như vậy.

Snape hận không thể lấy ly rượu đập cậu.

“Liền tính không biết đó là ta, thì em cũng biết đó là Crucio mà còn dám đứng đó? Cứu thế chủ các hạ vĩ đại cảm thấy không làm chuyện gì sẽ thấy thật xin lỗi thanh danh của cứu thế chủ của mình phải không? Nếu như nói trong đầu cứu thế chủ chứa đầy cỏ lác, ta đều cảm thấy thực xin lỗi cỏ lác! Kia rõ ràng chứa dịch con sên.”

Harry ngoan ngoãn mà bị giáo huấn, một chữ vũng không dám nói. Snape nhớ lại mấy tháng bị tiểu hỗn đản này lừa, quả thật muốn bóp chết cậu.

Snape châm chọc ước chừng 10 phút, Harry hết nói nổi mà nghĩ, lửa giận của xà vương trong hầm quả thật người thường không thể nào chịu nổi, chính mình bị phun sáu năm mới dần quen.

Harry thấy Snape giáo huấn xong, đặc biệt chân chó mà rót một ly nước ấm đưa qua.

“Giáo sư, anh nghĩ một chút, uống chút nước rồi lại nói tiếp.”

Snape: “...”

Gào thét xong, Snape tự động chuyển về vấn đề chính.

“Như vậy em cảm thấy, mục đích dùng Crucio của gã là gì?”

Crucio là một trong ba lời nguyền không thể tha thứ, hơn nữa không gây chết người, dưới tình huống biết rõ chuyện này mà đối phương vẫn kiêm trì sử dụng, như vậy mục đích duy nhất của gã là...

Nghĩ sâu một chút, Harry đổ mồ hôi lạnh. Sắc mặt Snape trở nên rất khó coi, hiển nhiên anh cũng nghĩ đến điều này.

Ngay thời điểm học sinh đến học tại Hogwarts, sẽ không được xin phép hoặc tạm nghĩ trừ khi có nguyên nhân đặc biệt, mà đối phương hiển nhiên muốn rời khỏi mắt bọn họ là để đến Azkaban.

“Có phải là chúng ta nghĩ sai rồi không, có thể không phải gã?”

Harry không dám nghĩ thêm nữa.

Snape nhíu mày.

“Không phải gã? Là Quirrell sao?” Anh lắc lắc đầu.

“Không có khả năng, ta luôn để mắt đến gã, không thấy gã có hành động khả nghi nào khác.”

Đời này Harry không có tham gia vào đội Quidditch, đến thi đấu cũng không có đến xem, cho nên Quirrell không có cơ hội biểu diễn màng “Cái chổi mất khống chế” một lần nữa.

Cho nên mục tiêu hiện tại của bọn họ phải đặt trên người của Lestrange?

Harry nhìn lên trần nhà mà ưu thương, cảm giác mọi chuyện mất đi khống chế thật đúng là___ rầu chết người.

Snape ho khan một chút hỏi.

“Nếu vương miện đã bị Lestrange lấy đi, thì hiện tại gã đang ở xa tầm mắt của chúng ta...”

Harry sâu sắc mà tiếp lời.

“Như vậy, rất có thể, học kì sau chúng ta sẽ nhìn thấy Voldemort trở về bằng thân thể của Lestrange.”

Thật là một suy nghĩ làm người ta không rét mà run a.

Aizzz...

Harry bị biến cố bất thì lình này làm tâm phiền ý loạn, cậu cầm lấy đũa phép tùy tay phát ra một lời nguyền ‘Chia năm xẻ bảy’ đánh vào cái lọ độc dược rỗng, cái lọ vỡ nát, trong không gian yên tĩnh của hầm có vẻ phá lệ kinh người.

Snape biết tâm tình cậu không tốt nên cũng không nói gì, bình tĩnh mà quăng ra một bùa ‘Phục hồi như cũ’ lên lọ độc dược.

Nhưng mà, hoàn toàn ngoài dự kiến, những mảnh vỡ của lọ độc dược vẫn nằm im trên đất, mà không hề có chút động tĩnh nào.
Harry cùng Snape điều bị tình huống này làm kinh sợ.

Harry nhìn nhìn đũa phép của mình lại nhìn nhìn Snape.

“Ma lực của anh đã khôi phục toàn bộ chưa?” cậu theo bản năng hỏi.

Snape đờ đẫn mà gật đầu, trước khi đi Gringgots anh đã xác định ma lực của mình đã hồi phục như lúc bình thường.

Harry thử chú ngữ ‘Phục hồi như cũ’ lên đống mảnh vỡ, lập tức mảnh nhỏ biến thành lọ độc dược.

Hai người không khỏi hai mắt nhìn nhau.

Nguyên bản, ma lực của Snape ở trên Harry rất nhiều, anh luôn nghĩ rằng, cho dù Slytherin các hạ rót cho Harry một chút ma lực, bản thân mình cũng sẽ không kém hơn cậu quá nhiều. Nhưng xem ra, hiện tại chỉ một bùa ‘Chia năm xẻ bảy' của Harry anh cũng không cách nào phục hồi như cũ được, rõ ràng thực lực của hai người không cùng nằm chung một cảnh giới, thậm chí hiện tại Dumbledore cũng sẽ không mạnh hơn Harry.

“Slytherin các hạ...” Harry thì thào.

Snape trấn an mà xoa xoa đầu Harry.

“Có ma lực như vậy, em còn sợ không đánh lại Chúa tể hắc ám sao?”

An ủi của anh vừa vặn đánh trúng sự lo lắng của Harry, cậu thở phào nhẹ nhõm như trúc được gánh nặng.

“May mắn năm đó đầu óc của Tom Riddle quá đơn giản.” Harry nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cảm khái một câu.

Snape khó hiểu mà nhìn cậu.
Harry thuật lại cho hắn nghe về quá trình nhận chủ Herpo cùng với những gì Herpo đã nói với cậu. Tom Riddle không biết Herpo còn khế ước với Salazar Slytherin, nếu không gã sẽ vào mật thất nhận thức Slytherin các hạ đầu tiên, sẽ rất khó đảm bảo gã sẽ không giống cậu bây giờ.

Nghe cậu nói vậy Snape hung hăng mà gõ đầu cậu một cái, sau đó nói.

“Em cho rằng Slytherin các hạ sẽ ngốc giống như em sao?”

Harry: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net