Chương 4: Snape bị ếm lời nguyền độc đoán a!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Snape bị ếm lời nguyền độc đoán a!!!
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Khai giảng ngày đầu tiên, Harry dậy rất sớm, cậu sợ ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng đẹp, là do mình quá tưởng niệm quá khứ mà sinh ra ảo giác, dẫn đến đêm tối qua ngủ không mấy an ổn.

Nhưng mà khi trời vừa tờ mờ sáng, cậu vừa mở mắt đã thấy được trần phòng ngủ đậm chất Slytherin, lúc này đây cậu mới xác nhận được hết thảy đều là thật mà không phải là ảo giác của mình, cậu thật sự trở về năm 11 tuổi.

Harry hít sâu một hơi, sau khi đánh răng rửa mặt thì bước ra khỏi phòng. Buổi sáng đầu tháng 9 không khí có chút man mát, làm cậu tỉnh táo lại, cậu cũng không thèm cho mình một thần chú 'giữ ấm', mà để cái lạnh làm cho đầu óc thanh tỉnh hơn một chút.

Trong hành lang lặng yên không một tiếng động, Hogwarts dường như vẫn còn đang chìm vào giấc ngủ. Harry có chút tham lam mà nhìn những bức họa hai bên tường. Làm cậu không khỏi nhớ lại cảnh tượng trường học sau đại chiến. Thành trì sụp đổ, những bức tường trước mắt cơ hồ đều đổ vỡ.

Harry thở dài. Hogwarts là chính nhà của hầu hết phù thủy Anh quốc.

Chậm rãi bước ra khỏi tòa thành, mặt trời sáng sớm dường như không mang theo chút ấm áp nào, Harry rùng mình một cái, sau đó cậu đi đến ngồi dưới gốc cây Ngô Đồng gần bờ hồ Đen.

Sáng hôm nay có tiết biến hình của giáo sư McGonagall, buổi chiều thì có tiết Lịch sử pháp thuật của giáo sư Binns, Lịch sử pháp thuật thì cậu có thể lừa gạt cho qua, còn môn biến hình thì...Ánh mắt Harry hơi lóe lên, cậu không thể biểu hiện quá xuất sắc, cậu chỉ là một hài tử lớn lên ở giới Muggle, là một cứu thế chủ đối với phép thuật dốt đặc cán mai.

Cậu không thể nói chuyện tương lai cho bất kì kẻ nào, bởi vì càng nhiều người biết hiệu ứng cánh bướm sẽ càng lớn. Cậu không hi vọng sự việc càng lúc càng rắc rối.

Tất cả mọi vấn đề cậu có thể giải quyết một mình.

Nghĩ thông suốt điểm này, lòng Harry dần dần bình tĩnh lại, cậu làm trống đầu óc mình, chăm chú nhìn về phía hồ nước, để mình được thả lỏng.

" Cứu thế chủ vĩ đại muốn bị đông chết ngay ngày khai giảng đầu tiên sao?"

Phía sau bỗng nhiên vang lên âm thanh quen thuộc trầm thấp như tơ lụa.

" Giáo sư!"

Harry không ngờ được rằng Snape cũng sẽ dậy sớm như vậy, cậu cúi đầu, cố gắng trưng ra bộ dạng e lệ ngượng ngùng.

Snape quăng cho Harry một chú 'giữ ấm' cường độ cao. Trong chốc lát làm cậu cảm thấy ấm áp hơn.

" Cứu thế chủ không ngủ được sao không chuẩn bị bài học ngày hôm nay? Hay cứu thế chủ cho rằng, chỉ cần dựa vào danh khí của mình thì có thể thuận lợi tốt nghiệp Hogwarts?"

"Xin lỗi, giáo sư."

Bây giờ Harry đã hiểu rõ được Snape chỉ là nói chuyện hơi khó nghe mà thôi. Nếu như bị cậu vạch trần thì lão dơi già chắc chắn sẽ tạc mao a.

Snape cầm lấy tay nhỏ của Harry, vẫn còn rất lạnh lẽo. Chú 'giữ ấm' chỉ có thể tạo cảm giác ấm áp, chứ không thể chống lại rét lạnh. Hắn hơi nhíu mày lại, sau đó đem áo choàng trên người mình khoác lên người Harry.

Harry: !!!!!!!!!!!!!!

Lần này Harry thực sự bị dọa sợ hãi, sau khi trở lại năm 1991 thì chuyện này làm cậu tiêu hóa không nổi a!!!

Đây là Snape sao?

Là cái lão dơi già bất công, hỗn đản miệng toàn lời ác độc? Có phải Snape bị lời nguyền độc đoán điều khiển hay không? Cậu có cần cầm đũa phép lên để chiến đấu không?

Bước chân Harry lảo đảo, thiếu chút nữa là té nhào lên áo choàng đen của Snape.

"Đầu choáng váng?" Snape đỡ lấy cậu và hỏi.

Harry vội lắc đầu.

Snape không nói gì chỉ ôm lấy cậu rồi đi về phía hầm của giáo sư độc dược.

Harry: (o_o)

Lão dơi già này rốt cuộc muốn làm gì? Harry khóc không ra nước mắt. Cậu sai rồi, Cậu thực sự biết sai rồi, đời này cậu nhất định sẽ theo lão bà nói hươu nói vượn Trelawney chăm chỉ mà học bói toán, trước khi ra ngoài cậu nên bói một quẻ lá trà rồi hẵng ra cửa. o(╥﹏╥)o

Trong hầm đốt lò sưởi âm tường nên rất ấm áp, Harry cởi áo choàng trên người trả lại cho đối phương.

"Cảm ơn giáo sư!"

Snape liếc Harry một cái, sau đó đến tủ độc dược lấy một lọ độc dược đưa cho cậu: "Uống"

Harry có chút do dự mà nhận lấy nhưng không dám uống. Kinh nghiệm đời trước nhắc nhở cho cậu là: Xuất xứ từ tay lão dơi già, đảm bảo chất lượng còn hương vị...cũng có đảm bảo...từ trước đến nay chưa làm cậu thất vọng lần nào. Từ vị ốc sên, vị hủ thi, rồi vị đầm lầy,...chỉ có vị ngươi không nghĩ ra, không có vị mà Snape không làm được!

Snape nhìn Harry ngồi bất động nửa ngày, nổi giận! Khó có được một lần hắn chủ động quan tâm cái tiểu cự quái này, vậy mà tiểu cự quái còn không biết cảm ơn?

" Yên tâm, nếu muốn độc chết cứu thế chủ thì ta sẽ cố gắng chuẩn bị một khoảng thời gian." Snape lạnh lùng nói.

Sau đó, hắn đè Harry lại đem lọ độc dược đổ vào miệng cậu!

" Khụ.....khụ....."

Harry bất ngờ bị sặc, liều mạng ho khan, nghẹn đến đỏ bừng mặt. Nhưng mà vị của độc dược cũng không phải là cái vị kinh khủng mà cậu tưởng tượng, mà là....

Vị cam????

Má ơi!!! Harry cảm thấy đây không thể nào là sản phẩm xuất xứ từ tay lão dơi già, hắn nhất định là bị lời nguyền độc đoán!

" Uống xong thì ăn chút điểm tâm đi, trừ khi ngươi muốn cho mọi người biết, cứu thế chủ bị đói chết!"

Harry - ủy ủy khuất khuất - Potter nhanh chóng rời khỏi căn hầm đáng sợ, chạy đến đại sảnh đường.

Snape nhìn hình bóng Harry chạy xa, nắm chặt lọ độc dược trong tay.

Chỉ là một lọ dược dinh dưỡng mà thôi, hắn biết đời trước Harry ở nhà dì dượng thường không được ăn no nên mới nhỏ gầy đến vậy, xem ra sau này bình thường phải làm cho cậu một ít dược dinh dưỡng.

Harry cúi đầu bước vào đại sảnh đường chuẩn bị ăn điểm tâm.

Còn chưa đi đến chỗ ngồi, Harry đã bị một cậu trai tóc đỏ cản lại, ngẩng đầu nhìn lên, làm cậu không khỏi có chút đau đầu.

" Ha... Potter, ngươi thế mà lại tiến vào Slytherin tà ác!" Cậu bé tóc đỏ không để ý đến đây là nơi công cộng mà rống lên.

Harry không chút do dự mà trốn tránh trách nhiệm.

" Nón phân loại phân ta đi vào mà, ta cũng không có biện pháp a!"

" Gia tộc Potter từ trước đến nay đều là nhà Gryffindor!" Ron Weasley rống to hơn. " Ai cũng biết, Slytherin là lò đào tạo ra phù thủy hắc ám!"

Lúc này chỉ mới có 7 giờ, phần lớn học sinh đang dùng điểm tâm sáng. Harry quay đầu nhìn lại, thấy bàn Slytherin đã ngồi hơn phân nửa học sinh.

Harry cũng không hy vọng Ron đắc tội với người khác, nói như thế nào thì đời trước Ron chính là bạn thân nhất của cậu. Đời này tuy không vào nhà Gryffindor, thì cậu cũng không muốn hai người biến thành kẻ địch. Nhưng cái tên Ron miệng rộng này...

Quả nhiên vài giây sau, chuyện Harry lo nhất đã xảy ra.

Phía sau lưng cậu vang lên một âm thanh ngạo mạn mang theo ngữ điệu khinh bỉ.

" Thế nào? Gryffindor nghĩ Slytherin đều là tà ác, Gryffindor thì cao thượng chắc? Ta phải nhắc nhở tên Weasley nghèo kiết hủ lậu nhà ngươi rằng, Harry vào Slytherin chí ít cậu ấy sẽ không phải cứu tế bạn của mình"

Harry quay đầu lại, không ngoài dự đoán cậu thấy được Draco và cái cằm được nâng lên một góc 45 độ. Bên cạnh cậu là Blaise Zabini bạn thân từ nhỏ đến lớn và giờ kiêm luôn chức bạn cùng phòng của Draco.

" Ngươi...." Ron bắt đầu tạc mao.

" Tài sản của nhà các ngươi là dựa vào viêc làm chó cho 'kẻ mà ai cũng biết là ai đấy' mà có được. Rất đáng hãnh diện sao?"

So với Ron lỗ mãng, xúc động thì Draco có vẻ phong độ hơn nhiều, cậu ta vẫn dùng cái âm thanh chầm chậm, ngạo mạn đến ngữ điệu châm chọc cũng không biến hóa một chút nào mà nói.

" Weasley, ta đề nghị ngươi không có chứng cớ thì đừng có vu khống người khác, ba ba ta $#@#... Ba ba ta @#*$%#..."

Harry phì cười, lúc nào Draco nói chuyện cũng không quên được "Ba ba ta...".

"Chúng ta đi ăn sáng thôi Draco." Harry đứng ra ngăn lại cuộc đối chọi gay gắt giữa Draco và Ron lại, cậu không muốn hai người này quậy cho ngày đầu khai giảng gà chó không yên.

Draco rất nghe lời không có tiếp tục lên tiếng, lôi kéo Zabini quyết đoán đi về chỗ ngồi của mình.

" Mới sáng sớm mà ngươi đã đi đâu thế?" Draco hỏi.

Draco đến tìm mình? Harry có một chút kinh ngạc, dù sao nhất thời cậu cũng không thích ứng được việc đối thủ bảy năm của mình trở thành bạn bè.

" Mới vào học có chút hưng phấn nên không ngủ được." cậu giải thích.

" Mình ra ngoài đi dạo."

" Ta quên nói với ngươi hôm nay là cuộc chiến thủ tịch." Draco nói một cách cao ngạo, phảng phất cái người lúc nãy đứng chờ 15 phút trước cửa phòng Harry không phải là cậu ta.

Thủ tịch chiến? Đó là cái gì?

Harry -Sư tử khoác da xà- Potter mờ mịt.

Draco thiếu chút nữa là nhịn không được phải trợn trắng mắt, may mắn là giáo dục quý tộc đã ngăn cậu lại. Cứu thế chủ lớn lên ở Muggle giới thật là phiền chết, cái gì cũng phải giải thích cho hắn.

" Thủ tịch chiến là truyền thống kéo dài hơn một ngàn năm của Slytherin." Draco vẫn cứ dùng cái giọng điệu chầm chậm mà nói tiếp.

" Mỗi một năm học có một thủ tịch năm, toàn bộ học viện có một thủ tịch nhà, từ năm thứ 3 trở lên mới có thể tham gia cuộc chiến thủ tịch nhà, thủ tịch nhà phải phụ trách chỉ huy, chỉ dạy toàn bộ học sinh trong nhà."

"So với huynh trưởng thì có gì khác nhau?" Harry khiêm tốn lĩnh giáo.

" Huynh trưởng là do nhà trường sắp xếp, còn thủ tịch Slytherin là do học sinh tự chọn ra, có khi một người có thể làm cả hai chức vụ này, nhưng không phải ai cũng làm được." Draco tiếp tục nói.

" Có thể nói rằng, thủ tịch nhà chính là lãnh tụ về tinh thần của Slytherin."

Nga~~~~ thì ra Slytherin còn có thứ như vậy. Harry nhớ lại đời trước, thủ tịch nhà Slytherin chính là Draco sao? Trách không được có nhiều người nghe lời cậu ta như vậy, đây có thể coi là vinh quang của Draco mà không phải ai cũng có thể làm được.

" Thủ tịch chiến thi đấu thế nào?"

" So phép thuật." Draco cười ra tiếng.

" Nó không giống như phân nhà chỉ cần đội một cái mũ ngốc lên là có thể lên làm thủ tịch năm."

Được rồi nếu như vậy thì sẽ không cùng cậu có quan hệ gì cả. Harry cắt một khối thịt bò bít tết bỏ vào miệng, vừa muốn nói, cậu có năng lực bắt được thủ tịch năm, thậm chí là thủ tịch nhà đều không thành vấn đề. Vấn đề là làm thế nào giải thích một người lớn lên ở Muggle giới lại có thể thắng được học sinh năm 7?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net