Chương 40: Có phải anh nói thích em?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Có phải anh nói thích em?
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Sáng sớm, Harry mở đôi mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ, nhìn cảnh tượng bốn phía làm cậu cả kinh, theo bản năng mà ngồi dậy.

Đây là căn phòng mà cậu chưa từng gặp qua, cả phòng ngủ trừ bỏ giường ngủ chỉ còn lại một tủ quần áo, có vẻ như là trống rỗng.

Cậu đang ở đâu?

Harry liều mạng nhớ lại sự việc trước đó, lại phát hiện đầu đau đến muốn nứt ra, căn bản là không thể tự hỏi được.

Vừa lúc này Snape đẩy cửa vào.
Anh đã nhìn thời gian, còn cách giờ Harry lên lớp 1 tiếng, vốn là chuẩn bị vào gọi cậu dậy, xem ra hiện tại đối phương đã tự tỉnh.

“Giáo...giáo sư?” Harry trợn mắt há mồm mà nhìn đối phương, nhất thời ngây ngốc. Cậu căn bản là không nghĩ ra được, vì sao đối phương cũng ở đây.

Snape cau mày cầm lọ độc dược giải rượu đưa cho Harry.

Harry nhận lấy không chút nghĩ ngợi mà uống xuống, lập tức đau đầu giảm đi nhiều. Lúc này cậu mới mơ mơ hồ hồ mà nhớ lại tất cả sự việc tối qua.

“Em...uống rượu?” Cậu cố gắn nhớ nữa ngày, phát hiện ký ức cuối cùng của mình là khi uống xong một ly rượu đỏ mơ mơ màng màng, sau đó....Cậu liền không nhớ rõ, hình như chính mình nhào vào lòng Snape.

Ách...Không phải đâu? Harry có chút hoảng sợ.

Snape nhìn cậu, không nói lời nào, sắc mặt thì đã đen đến mức có thể tích ra mực. Rõ ràng anh không nên tin tưởng đầu óc của cái tiểu cự quái này, chỉ uống ba ly rượu đỏ liền say, còn làm hại anh suốt đêm ngao chế độc dược giải rượu cho cậu. Loại đồ chơi này trước đây anh không cần dùng tới, cho nên bây giờ phải làm.

“Thực xin lỗi.” Tuy rằng không nhớ rõ chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn biểu tình của Snape, Harry lập tức xin lỗi.

“Em uống rượu có chút say, nên không biết mình đã làm cái gì.”

Không giải thích còn đỡ, giải thích xong, sắc mặt Snape càng không tốt. Cái gì mà là không biết mình đã làm chuyện gì? Chẳng lẽ cậu uống rượu liền tùy tiện mà thổ lộ, kỳ thật căn bản cậu không thích anh sao?

“Vậy chờ vĩ đại cứu thế chủ các hạ nhớ lại rồi nói sau. Thuận tiện nhắc nhở cứu thế chủ các hạ một chút, cậu còn không đến một tiếng nữa sẽ vào học.” Snape nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Chỉ còn lại một mình Harry, yên lặng cúi đầu, muốn liều mạng mà nhớ lại, tối hôm qua rốt cuộc cậu đã làm chuyện gì để giáo sư tức giận đến như vậy.

Không cúi đầu còn tốt, vừa cúi đầu đã làm Harry chấn kinh rồi.
Lão dơi già thế mà lại thay áo ngủ cho cậu, còn là cả bộ nữa chứ!

Vừa nghĩ đến tối hôm qua bị Snape lột sạch, sau đó lại mặc áo ngủ cho cậu, mặt Harry đỏ lên cứ như là bị nướng vậy.

Chờ cậu rửa mặt, thay xong quần áo, Snape đã đứng trước lò sưởi chờ cậu.

Nhìn thấy sắc mặt của Snape vẫn khó coi như vậy, Harry rụt rụt đầu. Snape không thèm để ý đến cậu, ném một nắm bột Floo về hầm, Harry cũng ngoan ngoãn làm theo. Snape hoàn toàn không có ý tứ muốn tha lỗi cho cậu, sắp đến thời gian vào lớp, Harry đành phải đến sảnh đường ăn chút gì đó rồi đến thẳng phòng học.

Buổi sáng hôm nay là tiết bùa chú của giáo sư Flitwick, Slytherin các hạ vẫn như trước đây ngồi kiểm tra dạy học. Thấy Harry bước vào với thần sắc không đúng lắm, cũng không có cùng cậu nói chuyện.

Môn Bùa chú đối với Harry mà nói tự nhiên là không khó, cậu một bên nghe giáo sư Flitwick giảng như thế nào để thực hiện bùa chú ‘thanh thủy như tuyền', một bên cố gắng mà nhớ lại xem tối hôm qua cậu đã làm gì khiến cho Snape mất hứng như vậy.

Cậu bổ nhào vào ngực của Snape sau đó thì sao? Harry nhìn thân hình thấp bé của giáo sư Flitwick mà sững sờ.

Cậu hình như oán hận Snape đời trước luôn khi dễ mình?

Hình như cậu còn hỏi đối phương có phải thích mẹ mình hay không?

Kháo, không thể nào? Harry vô ngữ, nếu đó không phải chỉ là mơ, thì mặt mũi cậu ném hết rồi, chính là, nếu là sự thật, vậy lúc đó lão dơi già trả lời cậu như thế nào?

“Không, Ta thích chính là em.”câu trả lời của Snape ẩn ẩn vang vọng bên tai cậu.

... ... ...

“Ầm ầm” nột tiếng, thế giới quan của cứu thế chủ hoàn toàn sụp đổ.

Lão dơi già nói thích cậu
Lão dơi già nói thích cậu
Lão dơi già nói thích cậu
Lão dơi già nói thích cậu
Lão dơi già nói thích cậu
Lão dơi già nói thích cậu...
Trong đầu Harry đều tràn đầy những từ này.

Đời này, tuy rằng cậu biết lão dơi già rất sủng cậu, cũng rất thích cậu, nhưng cho đến bây giờ cậu cũng không nghĩ là đối phương sẽ nói thẳng ra a! Ai mà có thể nghĩ rằng một người âm trầm như lão dơi già lại có thể nói ra những lời như ‘Ta thích em' như vậy chứ?

Rất khinh khủng có được không?

Chuyện này có thể sánh ngang trình độ khủng bố của Voldemort cắt linh hồn, cùng với Gilderoy Lockhart tranh giành “Nụ cười quyến rũ nhất”.

Harry ghé lên bàn, ngốc thực triệt để.

Giáo sư Flitwick đến chỗ Harry, đến lượt cậu thi triển bùa ‘thanh thủy như tuyền’ , Harry vẫn còn ở trong khiếp sợ chưa tỉnh lại, cậu cầm đũa phép ném ra bùa chú.

“Ào ào” một tiếng cả gian phòng học bị Harry biến thành phòng tắm, không có một chỗ nào không ướt, trên người học sinh đều toàn là nước. Tất cả học sinh đều ngây người, lăng lăng mà nhìn cứu thế chủ vừa mới phục hồi lại tinh thần.

Harry: “...” Chết tiệt, cậu quên khống chế ma lực của mình.

“Con rất xin lỗi.” Vừa phục hồi lại tinh thần Harry liền nói với giáo sư Flitwick .

“Con không biết tại sao lại như vậy nữa” Vẻ mặt cậu bối rối, mờ mịt.

Giáo sư Flitwick quả thật bị vẻ mặt này của cậu dọa.
“Nhanh đi bệnh thất tìm bà Pomfrey, ma lực của trò mất khống chế!”

Harry: “...”

Không đến một giờ, tin tức cứu thế chủ ma lực bị mất khống chế đã lan tỏa toàn bộ Hogwarts. Snape không rõ chân tướng, cầm một lọ độc dược đi đến bệnh thất tìm cái tiểu cự quái luôn gây phiền toái cho anh.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cứu thế chủ vĩ đại lại muốn làm cho người khác chú ý phải không?" Snape nhìn Harry đang nằm trên giường bệnh thất, không khỏi cau mày nói.

Nhìn thấy Snape tiến vào, mặt Harry đỏ lên ngay tức khắc, cậu đem đầu chôn vào trong chăn, làm bộ không phát hiện đối phương.

Bà Pomfrey không khỏi nhíu mày.

“Có nói thế nào thì trò Potter cũng không chịu uống thuốc, Severus ngươi làm viện trưởng của trò ấy, ngươi đến làm đi.” Nói xong nữ vương bệnh thất đi đến sảnh đường ăn cơm.

Xác định xung quanh không có ai, Snape nắm cái chăn trên đầu Harry – đà điểu – Slytherin Potter kéo xuống.

“Em bị làm sao? Tại sao ma lực lại mất khống chế?” Anh hỏi.

Slytherin các hạ rót ma lực cho Harry, bọn họ không biết là có tác dụng phụ hay không, cho nên mới làm ma lực mất khống chế.

“Em không có bị gì cả.” Harry đem đầu chôn vào trong ngực Snape sống chết gì đều không dám nhìn ánh mắt của đối phương.

“Chỉ là em quên khống chế ma lực của mình.”

Snape: “...”

Xác định cái tiểu hỗn đản này không có xảy ra chuyện gì, Snape buông lọ độc dược trên tay xuống nói.

“Như vậy, Ngài cứu thế chủ vĩ đại có thể nói cho giáo sư độc dược hèn mọn của ngài biết, vì sao ngài lại quên khống chế ma lực khổng lồ của mình hay không?”

“Em nhớ đến chuyện tối hôm qua.” Harry đem mặt chôn càng sâu.

“Tối hôm qua...có phải em hỏi anh là anh thích mẹ em hay không?”

Snape nhướng mày không trả lời.

“Có phải anh trả lời em, trả lời em là...” Âm thanh của Harry càng ngày càng nhỏ, hiển nhiên là không thể nói lời nào được nữa.

Snape đứng dây, không chút do dự mà ra khỏi bệnh thất, sau đó bỏ lại một câu.

“Tiểu hỗn đản, em đừng nghĩ sẽ nghe ta nói lại lần thứ hai.”

Đáng tiếc anh đi không đủ nhanh, vẫn làm Harry thấy được lỗ tai hồng hồng của anh.

Harry nằm trong chăn mà cười một mình, cười đến vô cùng ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net