Chương 43: Luôn có anh bên cạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Luôn có anh bên cạnh
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Thời gian còn lại, Harry cùng Snape quả thật không có thấy qua xà tổ đại nhân. Harry vội vàng ôn tập cho kỳ thi, Snape thì đã vất vả hơn nửa năm rốt cuộc cũng có thể nghỉ xả hơi, không có gì làm, lại đi ngược ngược nhóm tiểu động vật ở Hogwarts.

Harry nhìn bài tập mà Snape giao cho, mắt lệ uông uông mà chạy tới hầm lên án.

"Em muốn nói cho Slytherin các hạ, anh ngược đãi học sinh."

Snape nhướng mày.
" Người thừa kế các hạ có gì bất mãn với giáo sự độc dược của ngài sao?"

Harry ủy khuất mà bĩu môi, cậu có thể gật đầu sao? Đương nhiên là không thể.

"Sev..." Harry oán niệm mà nhìn giáo sư nhà mình.
"Bài tập thật sự quá nhiều!"

Snape suýt chút nữa là bẻ gãy cây bút lông ngỗng trên tay. Những học sinh khác oán giận bài tập nhiều thì cũng thôi đi, cái tiểu cự quái chết tiệt này đã học bảy năm ở Hogwarts rồi mà còn không làm xong bài tập sao?

Ngay lúc xà vương đại nhân chuẩn bị dùng nọc độc muốn phun về phía cứu thế chủ, Harry ủy khuất nói.

"Em không có tốt nghiệp a, em chỉ học đến năm thứ sáu."

Snape: "..." Nếu anh vẫn còn là hiệu trưởng, chắc chắn anh sẽ ném cái tiểu cự quái này ra khỏi Hogwarts! Không biết người thừa kế Slytherin có thể bị ném ra không a.

Trước khi Snape bắt đầu gào thét, Harry nhanh chân chạy ra khỏi hầm, không khí áp lực trong hầm thật khủng bố. Cậu không chút nghi ngờ nào, nếu mình còn ở đó thêm một chút nữa thì sẽ không còn mạng để tham gia kỳ thi.

Đương nhiên, không cần biết nhóm tiểu động vật như thế nào oán giận, có bao nhiêu không tình nguyện, thì kỳ thi cuối năm học cũng đến.

Trong khoảng thời gian này cậu cũng với Hermione, Draco, Blaise càng thường xuyên mà ngâm mình trong thư viện để ôn tập, mấy thứ này đối với người đã học qua một lần như Harry thì không khó, nhưng cậu không thể thi thành tích quá xuất sắc được.

Dù sao cũng không thể làm người ta chú ý, có phải không?

Trừ bỏ môn độc dược, thì những môn khác đề thi vẫn giống hệt đời trước. Giáo sư Flitwick muốn bọn họ làm cho quả thơm nhảy điệu Clacke, giáo sư McGonagall bắt bọn họ biến con chuột thành hộp diêm, lần này giáo sư Snape không cho bọn họ chế sinh tử thủy nữa mà đổi thành độc dược an thần.

Vài ngày sau, tất cả các môn thi đều kết thúc. Đem bài thi môn lịch sử pháp thuật nộp lên, sau đó Harry liền trực tiếp đi về hầm.

"Tối hôm nay em muốn đi lên mật thất ở lầu 4." Cậu nói cho Snape đang chấm bài thi.

Snape gật đầu.
"Ta đã biết."

Lúc này, máu Gryffindor trong người của Harry chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Voldemort cùng Quirrell, về mặt khác, nếu cậu còn không để ý đến thì không biết bên phía Dumbledore sẽ làm ra chuyện gì, không quản là nghi ngờ đối với Harry, hay là sẽ tìm biện pháp khác, đối với chuyện tương lai đều bất lợi.

Snape buông bài thi trong tay xuống, nói với Harry.

"Có chuyện gì lập tức dùng nhẫn gọi ta, không thể để một mình chống đỡ."

Harry ra vẻ ưu thương mà thở dài.
"Đời trước như thế nào anh không nói với em mấy lời này, anh lúc đó chỉ cố mà hung dữ với em, bảo em coi chừng một chút, còn muốn đuổi học em nữa chứ."

Snape: "..." Anh hiện tại cũng rất muốn đuổi cậu ra ngoài đó có được không?

"Còn có." Harry nghĩ nghĩ.

"Đừng có ra câu đố quá khó, lần này không có Hermione, em khẳng định không qua được."

Snape: "..." Đến Granger năm đó còn có thể giải được, chẳng lẽ cứu thế chủ đã 19 tuổi không giải được?

Snape hung hăng trừng mắt nhìn cậu, làm Harry rụt rụt đầu, yếu ớt nói.

"Anh trực tiếp nói cho em biết là cái lọ nào là được rồi."

Snape hết nói nổi cậu.
"Giống như trước kia."

Harry cẩn thận nhớ một chút.
"Cái lọ nhỏ nhất là để đi qua ngọn lửa đen, cái lọ tròn đi qua ngọn lửa tím."

Snape nhướng mày.
"Ta nên bi ai thay cho lực phán đoán ít ỏi của cứu thế chủ, hay là nên vỗ tay cho trí nhớ siêu phàm của em đây?"

Harry cúi đầu, nọc đọc xà vương là cái gì, thời gian dài rồi cũng quen thôi.

Cậu trở về phòng ngủ của mình, bảo gia tinh mang hai phần cơm, một phần của mình một phần uy xà.

Từ sau lễ giáng sinh, Harry luôn đút cho Herpo ăn ở trong phòng ngủ, rốt cuộc cũng không để nó xuất hiện trước mặt người khác, Dumbledore cũng cho rằng Harry đã sớm thả con rắn rồi.

Dù sao năm học tiếp theo cũng không biết sẽ như thế nào. Có phải Voldemort sẽ dùng thân thể của Keyden Lestrange để trở lại hay không, Herpo sẽ bị mọi người nhìn nhận như thế nào cậu cũng không biết. Harry không muốn làm người thừa kế Slytherin, cho dù bây giờ cậu đã là. Cậu không thể để người khác biết mình nuôi rắn, ngay cả Draco đều không được.

Hiện tại quyền lợi của cậu ở Hogwarts còn cao hơn hiệu trưởng, chỉ cần cậu dặn dò gia tinh giữ bí mật thì chúng nó sẽ không dám tiết lộ, cho dù Dumbledore hỏi chúng cũng sẽ không nói, trừ khi là Slytherin các hạ tự mình hỏi.

Herpo đối với bò bít tết hôm nay rất vừa lòng, bởi vì phân lượng nhiều. Ăn uống no đủ, Herpo bắt đầu đoạt khoai tây chiên chấm sốt cà chua của cậu, Harry bất đắc dĩ mà gọi gia tinh thêm một phần khoai tây chiên chấm sốt cà chua đút cho nó.
Sau khi dùng cơm xong, Harry lên giường ngủ bổ sung tinh lực. Ban đêm 11 giờ, cậu đúng giờ mà mang theo vòng tay Herpo, khoát áo choàng tàng hình độn thổ đi lầu 4.

Kỳ thật cậu có thể độn thổ đến chỗ Quirrell cùng với gương ảo ảnh, nhưng mà nếu tiến vào như vậy, thì Dumbledore sẽ nghi ngờ.

Cho nên cậu ngoan ngoãn mà đến trước mặt con chó ba đầu. Bất qua lần này lười lấy âm nhạc ra hống nó, mà cậu ném một chú 'mơ màng ngã xuống' với cường độ cao cho nó.

Flluffy kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Harry mở ra cửa hầm sau đó nhảy xuống.

Lưới xa tăng cảm giác có người đến gần, bắt đầu quấn lên. Lần này Harry bình tĩnh nhiều lắm, cậu quăng một thần chú ' liệt hỏa hừng hực' bằng vô trượng ma pháp qua, lưới xa tăng lập tức biến mất.

Hiện tại không có Hermione cùng Ron, Harry lần đầu tiên tinh tường nhận thấy được điều này, cậu vẫn hay nhớ đến bọn họ vừa vui đùa vừa kết bạn mà đi. Đời này, Hermione thì chuyên tâm đọc sách không quan tâm đến những chuyện loạn thất bát tao, còn Ron liền tính đời này cậu ta không an phận thì cũng không có ai hướng dẫn cậu ta tìm tư liệu về Nicolas Flamel cùng hòn đá phù thủy.

Cho nên, hiện tại thật sự chỉ có một mình cậu, Harry có chút buồn bã, có lẽ còn có Snape. Harry nghĩ đến người yêu lão dơi già âm trầm đầy tóc đầy dầu nhà mình, Harry liền thu hồi lại sự đa sầu đa cảm.

Đi qua hành lang đá được đốt đuốc sáng trưng, Harry lại nhìn thấy căn phòng chứa đầy chìa khóa lấp lánh như bảo thạch.
Harry dựa vào vách tường nhẹ giọng thì thầm.

"Lấy thân phận là người thừa kế Slytherin ta ra lệnh cho chìa khóa mở cánh cửa tiếp theo bay đến đây."

Hưu___ một cái chìa khóa màu bạc lớn bay vào trong tay Harry.
Harry cười đến thực gian, dùng danh nghĩa người thừa kế Slytherin diễu võ dương oai cảm giác thật là sung sướng.

Cậu đem chìa khóa mở cửa ra, trước mặt là một bàn cờ phù thủy cực kỳ lớn.

Không có Ron, Harry thì chỉ là một người biết chơi phân nửa, đời trước không thắng nổi Ron, đời này không thắng Draco. Cậu cũng thật khổ tâm, nên chỉ có thể chơi lại chiêu cũ.

"Ta lấy thân phận của người thừa kế Slytherin, ra lệnh cho các ngươi tránh ra để ta đi qua."

Các quân cờ nghe lời mà tránh ra, Harry đi đến sau quân cờ trắng mở cửa ra.

Nếu giáo sư McGonagall cùng giáo sư Flitwick mà biết được, cửa ải mà bọn họ khổ khổ cực cực làm ra bị cậu chơi như vậy, không tức chết mới là lạ.

Harry không khỏi le lưỡi.

Cũng giống như đời trước, trong phòng này có một cự quái nằm đó máu chảy đầm đìa, hiển nhiên đã bất tỉnh nhân sự. Cậu đi qua khỏi cự quái, mở cánh cửa tiếp theo. Vừa mới mở cửa đã bị hai ngọn lửa một tím một đen bao quanh, nhốt cậu lại trong phòng.

Là cửa ải độc dược của Snape.
Bên cạnh một đống lọ độc dược là tấm da dê Snape lưu lại, Harry nhìn chữ viết thon dài quen thuộc, lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy cậu không phải chỉ có một mình, cái nam nhân cao lớn trọng ổn đó chưa bao giờ rời xa cậu, luôn luôn quan sát cậu, bảo hộ cậu, bất luận là đời trước hay đời này.

Suy luận câu đố cậu không am hiểu, đời trước Hermione có nói qua, rất nhiều phù thủy đều không có năng lực trinh thám vì vậy cho nên sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này.

Nhưng mà Snape lại có đầy đủ trí tuệ, tài hoa, năng lực, nếu không phải anh cứ cố tình làm cho mình trở thành một giáo sư thật nghiêm khắc, khủng bố, thì có lẽ anh sẽ trở thành người mà học sinh sùng bái.

Hít sâu một hơi, Harry cầm lấy lọ độc dược nhỏ nhấc lên, ngửa đầu uống xuống.

Đến khi hàn ý lạnh thấu xương chạy dọc khắp người, Harry cắn môi, không chút do dự xuyên qua ngọn lửa màu đen, tiến vào căn phòng cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net