Chương 44: Gặp lại mặt xà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44: Gặp lại mặt xà
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Quirrell đang đứng trước gương ảo ảnh.

Harry đột nhiên nhớ đến đời trước khi nhìn thấy Quirrell ở chỗ này cậu đã rất giật mình, không khỏi lắc đầu. Đời trước cậu thật sự rất ngốc.

Quirrell thấy Harry không kinh ngạc chút nào mà nhìn hắn, sững sốt một chút.

"Người biết đó là ta?" hắn hỏi.
Harry bình tĩnh mà hỏi ngược lại.

"Không phải ngươi? Chẳng lẽ giáo sư Snape?"

"Hắn chẳng phải càng giống một người xấu hơn sao?" Quirrell nói.

Harry nhúng vai từ chối cho ý kiến.

"Ta hiểu biết viện trưởng nhiều hơn so với ngươi."

Quirrell: "..." Gia tộc Potter không phải là gia tộc đơn thuần nhiệt tình Gryffindor hay sao? Vì cái gì sẽ sinh ra một cứu thế chủ âm hiểm giả dối? Hắn thật không còn gì để nói.

"Ngươi còn muốn nói cái gì?" Harry hơi hơi nghiêng đầu hỏi.

Khuông mặt Quirrell hiện lên vẻ tàn ác hoàn toàn khác với hình tượng nhát gan hằng ngày.

"Năm học này, ta đã tìm rất nhiều cơ hội để xử lý ngươi, vì chủ nhân của ta..."

"Sau đó ngươi phát hiện, ta không có đi xem thi đấu Quidditch, trừ bỏ lên lớp thì thời gian còn lại cũng không tìm thấy ta?" Harry mỉm cười hỏi lại.

Quirrell gật đầu.

"Đúng vậy, ta luôn cho rằng trận đấu Quidditch là một cơ hội tốt, chỉ cần ngươi có mặt tại khán đài, ta sẽ giết chết ngươi."

Lần này đến phiên Harry lười biếng.

"Thật đáng tiếc ta đối với Quidditch không có mấy hứng thú, nhưng đổi lại đêm nay ngươi có cơ hội giết chết ta, vì chủ nhân của ngươi."

Quirrell không tiếp tục nói chuyện vô nghĩ, lập tức biến ra dây trói chặt Harry lại. Harry cũng không nghĩ phản kháng, cậu quyết định lần này sẽ bồi Quirrell cùng với Voldemort chơi trò này.

Cho dù hiện tại không biết trên người cậu có "Yêu" của mẹ cậu hay không, thì xét về trình độ ma lực, thì Quirrell cộng với Voldemort sau đầu hắn cũng không phải đối thủ của cậu, lui một bước nghĩ, nếu cậu không phản kháng được, thì Herpo cũng sẽ giải quyết giúp cậu. Cho nên cậu vô cùng thoải mái.

Ở một trình độ nào đó, thì kế ước sủng vật làm tâm lý của Harry và Herpo tương thông, chỉ cần cảm xúc của Harry vẫn bình tĩnh, thì Herpo vẫn sẽ ngoan ngoãn làm một cái vòng tay.

"Ta muốn ngươi nhìn vào cái gương thú vị này." Quirrell nhìn về phía gương ảo ảnh mà lẩm bẩm.

"Cái gương này là chìa khóa để tìm ra hòn đó phù thủy." Ngón tay của hắn lần theo mặt gương.
"Chỉ có Dumbledore mới có thể lấy nó ra...Bất quá bây giờ lão đang ở Luân Đôn... Chờ lão trở về thì ta đã cao chạy xa bay..."

Nghe lời nói giống hệt đời trước của Quirrell, Harry không khỏi mỉm cười.

"Vì cái gì mà ngươi lại cảm thấy, chỉ có Dumbledore mới có thể ngăn cản ngươi?"

"Vậy còn có ai có thể ngăn cản ta?" Quirrell quay đầu lại cười lạnh.

"Chẳng lẽ là ngươi sao?"

Harry theo bản năng muốn nhún vai, bất đắc dĩ bị dây trói quá chặt.

"Đừng nói nhảm, ngươi vẫn là nhanh tìm hòn đá phù thủy cho chủ nhân ngươi đi, nếu không gã sẽ không cao hứng đâu."

Quirrell nhìn về phía gương ảo ảnh lộ ra thần sắc kích động.

"Chẳng lẽ muốn đập vỡ mặt gương này mới có thể lấy được hòn đá phù thủy?"

"Sử dụng đứa nhỏ kia... Sử dụng đứa nhỏ kia..." Âm thanh của Voldemort vang lên từ khăn trùm đầu của Quirrell.

"Được rồi, Potter ngươi tới đây." Nói xong hắn vỗ tay một cái, dây trói trên người Harry bị cởi bỏ.
Mới trói lên bây giờ lại cởi xuống, thật là không chê phiền phức. Harry trong lòng yên lặng mà phun tào.

"Ngươi nhìn thấy cái gì?" Quirrell hỏi.

Harry nhìn về phía gương ảo ảnh, giống như lần trước, cậu thấy mình và Snape đang hôn môi.

"Mau nói cho ta biết." Quirrell không kiên nhẫn mà thúc dục.

Harry: "..." Cậu phải nói như thế nào bây giờ? Không lẽ nói thật? Vẻ mặt cậu đau khổ nghĩ.

Ngay lúc cậu đang nhíu mày, thì hòn đá phù thủy từ trong kính rơi vào trong túi cậu.

"Ta nhìn thấy... Ân, Voldemort biến thành mặt rắn!" Harry nhìn về phía Quirrell, ấp a ấp úng nói.

"Thật đáng sợ, hảo dọa người a!"

Quirrell: "..."

"Nó nói dối." Voldemort ở phía sau đầu của Quirrell lần nữa mở miệng.

"Để cho ta nói chuyện với nó, đối mặt nói."

"Chủ nhân, thể lực của ngài vẫn chưa khôi phục,..." Người hầu thập nhị tứ hiếu Quirrell khuyên bảo.

"Chút khí lực đó ta vẫn có."

Quirrell cởi khăn trùm đầu xuống, gương mặt người không ra người quỷ không ra quỷ của Voldemort một lần nữa xuất hiện trước mặt Harry. Không biết tại sao, Harry lại nhớ tới hình ảnh tại lều Hét khuôn mặt này đã ra lệnh cho Nagini cắn chết Snape.
Tim cậu hung hăng co rút đau đớn.

"Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?" Dấu đi tâm tình của mình, cậu miễn cưỡng tựa vào tường hỏi.

Âm thanh khàn khàn của Voldemort tràn đầy lên án nói.

" Là ngươi hại ta ra nông nỗi này, chỉ còn lại cái bóng cùng hơi nước, sống nhờ máu bạch kỳ mã..."

Harry ngáp một cái, cậu không có hứng thú lần thứ hai nghe chuyện đau khổ của người khác.

"Đem hòn đá phù thủy trong túi giao ra đây!" Voldemort quát.

Harry mỉm cười hỏi.

"Dựa vào cái gì?" Khẩu khí của cậu không có tức giận, chỉ như là đang hỏi một chuyện rất tầm thường.

Nhìn Harry trấn định như vậy Quirrell cảm thấy có chút không thích hợp. Một đứa nhỏ 12 tuổi lại có thể lạnh nhạt mà nói chuyện cùng với một phù thủy có ác ý với mình, quả là một chuyện không thể tin tưởng được.

"Chủ, chủ nhân..." Hắn lắp bắp nói.

Voldemort không để ý đến hắn, tiếp tục ra lệnh Harry.

"Giao ra đây."

"Nếu ta không giao thì sao?" Âm thanh vẫn luôn lười biếng của Harry, đột nhiên trở về sắc bén, cậu vung tay lên, một thần chú 'chia năm xẻ bảy' vô thanh vô trượng đánh vào gương ảo ảnh, mảnh vỡ đầy đất hiện lên đầy những khuông mặt rắn.

Quirrell lúc này mới thật sự hoảng sợ, hắn muốn chạy trốn. Hắn chưa bao giờ nghĩ một đứa nhỏ năm nhất lại có thể dùng vô trượng ma pháp, thậm chí đánh nát gương ảo ảnh tràn ngập ma lực, chứng minh ma lực của đối phương đã trên hắn. Sự tình bắt đầu mất khống chế. Như vậy, so với ở lại đây khoanh tay chịu chết, không bằng nghĩ cách thoát khỏi đây.

Nhưng mà, chưa kịp chạy trốn, Harry một lần nữa phất tay bắn ra một thần chú "Phi điểu quần công"

Nhất thời hơn một ngàn con chim bay về phía mặt Quirrell, mổ hắn đến mức hắn chỉ có thể che mặt, căn bản không có lực chống trả. Đây là lần đầu tiên Harry sử dụng hoàn toàn ma lực mà Slytherin cho cậu, hiệu quả thật làm cậu kinh ngạc.

"Dùng lời nguyền chết chóc với ngươi thì thật tiện nghi cho ngươi." Harry cười lạnh, hoàn toàn không có sự ôn hòa bình thường, mà thay vào đó là sự âm trầm, khát máu.

"Có muốn thử một chút hương vị của Crucio không? Dù sao thì ngươi cũng sẽ chết, không có ai có thể phát hiện ta dùng cấm chú." Nói xong cậu quăng một thần chú tới.

"A!"

Theo tiếng kêu thảm thiết của Quirrell, thì Voldemort bắt đầu mất khống chế.

"Giết nó." Gã ra lệnh cho người hầu mình.

"Chủ nhân, ta..... A!"

Harry lại ném một lời nguyền Crucio ra, làm Quirrell ngoài trừ kêu la ra thì chẳng thể làm được gì.

"Voldemort ngươi giết cha mẹ ta, giết người ta yêu nhất. Còn có người thân cuối cùng của ta, lão nhân ta tôn kính nhất đều chết trong tay của ngươi." Harry tàn nhẫn nói, trong âm thanh mang theo đau thương khó nói nên lời.

"Cho nên ta còn hận ngươi hơn là ngươi hận ta."

Nước mắt Harry chảy ra, cậu cố gắng nén lại, ném thêm cho Quirrell một Crucio.

"Tất cả những ai muốn ngươi sống lại, đều phải chết!"

Voldemort đang sống ký sinh trên người Quirrell, dưới tình huống Voldemort không có cơ thể, thì gã không thể rời khỏi cơ thể Quirrell trước khi hắn chết, nên gã chỉ có thể trơ trơ mắt mà nhìn.

Cái Crucio thứ ba ném ra, Quirrell nằm trên mặt đất đã không còn nhúc nhích, Harry ngừng lại, phát hiện hắn sinh sinh hoạt hoạt bị đau chết.

Ma lực của cậu hiện tại quá lớn, lại mang theo vô vàng hận ý, Quirrell đến ba lời nguyền của cậu đều chịu không nổi.

Voldemort lập tức biến thành một làn khói đen bay ra khỏi phòng.

Harry hít sâu một hơi, bên môi hiện lên một tia cười khổ. Quirrell chết. Đây là người đầu tiên cậu giết ở đời trước, lúc đó là vô tình, còn bây giờ...

Thù hận quả nhiên làm người ta biến thành ma quỷ...

Harry chua sót mà nghĩ, bản thân cậu đời này, sẽ không thể nào giống như trước được nữa, dùng đôi mắt trong sáng nhiệt tình để nhìn thế giới này.

Severus a, đứa nhỏ mà anh muốn bảo hộ bây giờ đã không còn nữa rồi. Hiện tại chỉ còn Harry, vì bảo hộ người mình yêu mà không từ thủ đoạn.

Cậu cúi đầu nhìn thi thể của Quirrell, hơi hơi thở dài, sau đó vươn tay ra. Toàn bộ thân thể Quirrell giống như bị hỏa thiêu, không còn nhìn ra hình người, chứ đừng nói nhìn ra nguyên nhân chết.

Trước khi Dumbledore đuổi tới, cậu cho chình mình một thần chú 'mơ màng ngả xuống', sau đó cái gì cậu cũng không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net