Chương 49: Hắc sâm lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49: Hắc Sâm lâm
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Liverpool là một thành phố lớn, muốn tìm thấy một trang viên bị phong bế trong phạm vi không biết bao nhiêu là Km xung quanh nó, cho dù là Slytherin các hạ cung phải mất một tháng, mà Harry chỉ có hai tháng nghĩ hè. Bời vì muốn tiết kiệm thời gian, nên bọn họ quyết định trở về trang viên Prince, tìm người phụ nữ tự xưng là từng họ Potter để hỏi thăm kỹ càng vị trí của trang viên Potter.

Snape mang theo Harry cùng Slytherin độn thổ đến trang viên Prince, dù là giữa mùa hè thì nơi này vẫn âm trầm khủng bố giống như lần trước. Harry hít sâu một hơi không khí mang theo hương vị của biển, sau đó cứ như đang trở về nhà của mình mà đi tuốt đằng trước.

Snape cố ý đi phía sau để chờ xem kịch vui. Quả nhiên vài giây sau, Harry xoay người lại làm ầm ĩ.

“Sev, mở cửa...”

Chỉ có gia chủ mới mở cửa trang viên được, Snape đưa tay để lên miệng thạch xà trước cửa trước ánh mắt nóng bỏng của Harry. Có nhẫn gia chủ nên anh không cần lấy máu để mở cửa.

Bọn họ một đường đi đến mật thất chỗ các bức họa nhà Prince. Harry cùng Snape vẫn chưa mở miệng, tầm mắt của tất cả các bức họa đã bị người phía sau hấp dẫn.

Nam nhân kia quá mức làm người ta chú ý, dáng người thon dài, bước đi tao nhã, ánh mắt đen như mực thâm thúy sâu sắc, lộ ra năng lực cường đại, làm các bức họa đều cảm thấy áp lực.

“Viện...viện trưởng!” Có mấy bức họa bắt đầu thét chói tai.

Salazar híp mắt lại nhìn qua, mấy người này lúc qua đời tuổi đều thật lớn, bởi vậy trong bức họa là mấy lão nhân tóc trắng xóa. Ngài từ trong trí nhớ tìm tòi những gương mặt quen thuộc.

“Scott Prince” Ngài nhìn bức họa cuối trong đám lão nhân hỏi.
Trên gương mặt luôn âm trầm của lão nhân kia lộ ra sự kích động.

“Ngài còn nhớ rõ con.” Salazar Slytherin mỉm cười gật đầu.

Người lớn nhất gia tộc Prince mở miệng.

“Ngài là...” Cụ không sống cùng thời kỳ với Slytherin nên không biết cũng rất bình thường, khó có được đám hậu nhân ít lời của cụ lại kích động như vậy, cụ không khỏi tò mò với thân phận của người nam nhân này. Là người nổi bật nhất trong các viện trưởng Slytherin, hay là người đầu tiên?

Slytherin hơi hơi vuốt cằm, sau đó nói.

“Ngài hảo, ta là Salazar Slytherin.”.

Lần này thì là toàn bộ bức họa đều thét chói tai.

Không cần biết người sáng lập có bao nhiêu vĩ đại, bọn họ dù sao cũng là người, cũng chỉ dạy mấy lớp học sinh, cho nên phần lớn các bức họa ở đây đều chỉ nghe danh không thấy mặt. Nhất là gia tộc Prince từ lúc Hogwarts thành lập thì bọn họ đều là học sinh nhà Slytherin, từ nhỏ được nhận giáo dục Slytherin là phù thủy vĩ đại nhất, bây giờ có thể gặp được người trong truyền thuyết kia, bọn họ làm thế nào cũng không kiềm được nội tâm kích động.

Harry vô ngữ mà nhìn những bức họa mất khống chế, yên lặng mà tựa vào lòng ngực nam nhân nhà mình mà phun tào nói.

“Từ lúc biết anh đến giờ, em vẫn luôn nghĩ người nhà anh sẽ giống như anh luôn là một bộ dạng núi băng thần sắc không đổi, không nghĩ đến còn có fan điên cuồng như vậy.”

Snape nhướng mày không trả lời, hiển nhiên anh cũng bị đám Prince nhiệt tình này làm cho chấn kinh rồi.

“Ta thật xin lỗi, đã quấy rầy các ngươi.” Sau khi tiếng hét dừng lại Slytherin mới chuyển sang chuyện của Harry.

“Harry có chuyện muốn nhờ các ngươi.”

Harry bị Snape đẩy ra, cậu nhìn nữ nhân từng họ Potter, cúi chào rồi hỏi.

“Lần trước ngài nói trang viên Potter ở gần Liverpool, có thể nói cho ta vị trí cụ thể của nó không?”

Người phụ nữ mỉm cười với cậu trả lời.

“Cách Liverpool khoảng trăm dặm về phía đông có một cái thung lũng, trang viên Potter ở trong đó.”

Được đến tin tức cần biết bọn họ có thể đi rồi, nhưng những bức họa đã từng được Slytherin dạy thì lại hưng phấn không ngừng, cùng Slytherin nói chuyện không ngừng.

“Chúng ta phải đi rồi.” Thu được ám chỉ của Harry, Slytherin vẫn giữ nụ cười đó nói với mấy bức họa vẫn còn lưu luyến mình.

“Thật xin lỗi vì đã quấy rầy các ngươi.”

“Sau này người còn đến nữa không?” bức họa tên Scotts Prince nhanh chóng hỏi.

Slytherin do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.

“Nếu có cơ hội, ta sẽ đến.”

Lúc này các bức họa trong phòng mới an tĩnh lại.

Lúc ra khỏi cửa, Harry vô ý nhìn thấy ông ngoại Snape, đang dùng vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ. Cậu không có gì mà nhún vai, cùng hai người kia đi ra khỏi trang viên Prince.

Coi thường tiềm lực của Severus một ngày nào đó ông ta sẽ hối hận, Harry đầy ý xấu mà nghĩ.

Độn thổ có một yêu cầu đó là phải biết vị trí cụ thể mới có thể đi đến nơi đó, Harry cùng Snape đều chưa từng đi đến Liverpool, Salazar thì đã đi qua, nhưng cũng đã cách đây một ngàn năm, khi đó Liverpool cũng không giống như bây giờ.

Ba người nhìn mặt nhau, Salazar lên tiếng nói.

“Gần Liverpool có một rừng rậm ta đã từng đi qua, chúng ta trước tiên đến đó rồi hãy tìm sơn cốc, vừa lúc trong rừng rậm sẽ không có người, cũng không biết cách thung lũng có xa hay không, có khả năng sẽ phải đi rất lâu.”

Harry cùng Snape nhìn nhau một cái, đều gật đầu tỏ vẻ tán thành. Nhưng căn cứ kế hoạch của Salazar thì rất có thể họ chỉ đi ở ngoài thành mà không có tiến vào thành phố, nên họ bảo gia tinh làm một ít thức ăn, liền độn thổ đi.

Lần thứ hai mở mắt đã thấy trước mặt là rừng rậm, ánh nắng giữa hè loang lổ chiếu qua tán lá, nhiệt độ xung quanh hơi nóng. Lưng Harry bắt đầu toát ra mồ hôi lấm tấm, cậu kiên trì không nổi liền dùng thần chú "mát mẻ".

“Chỗ này có sinh vật huyền bí?” Harry cảm thấy có phép thuật giao động xung quanh liền hỏi.
Salazar gật đầu.

“Ân, nơi này từng được gọi là “Hắc sâm lâm” là nơi sinh sống của rất nhiều sinh vật huyền bí, Muggle không dám vào trong này, ta thật không ngờ bây giờ nó lại như thế này.”

Vì có một số chuyện phải xử lý, nên vài ngày trước rời Hogwarts để đi một vài nơi, lại phát hiện Muggle phát triển hơn giới phù thủy rất nhiều, phần lớn rừng rậm cùng hồ nước đã bị Muggle phá bỏ xây thành phố, gần như là không còn thấy sinh vật huyền bí.

Cho nên khi nói đến rừng rậm này ngài cũng đã nghĩ rất nhiều, bởi vì rất gần với thành phố, nên tưởng rằng nó đã sớm bị Muggle chiếm lĩnh, nếu không thì sinh vật huyền bí cũng đã sớm bị đuổi tận giết tuyệt, không ngờ tới nó vẫn giống như ngàn năm trước.

“Vì nơi này có thần chú đuổi Muggle rất cường đại sao?” Snape nhíu mày hỏi.

Salazar lắc đầu.

“Không chỉ đơn giản như vậy.” Ngài nhắm mắt hồi ức một chút.

“Nơi này đã từng có bóng dáng của tộc người lùn, nhìn tình huống hiện tại thì chắc vẫn còn tồn tại.”

Trong sách ở Hogwarts có giới thiệu tỉ mỉ về tộc người lùn. Bọn họ có dáng người rất thấp, có râu mép rất dài, rất giỏi chế tạo công cụ, người lùng rất linh hoạt, cũng rất thông minh. Bình thường tộc người lùn chia làm hai loại, một là tộc râu trắng, và tộc râu đỏ, tộc râu trắng đối với phù thủy rất hoan nghênh, bọn họ cũng rất hài hước, còn tộc râu đỏ lại ngược lại, trầm mặc ít lời, nóng nảy, xem hết thầy người xâm nhập là kẻ địch.

“Chỗ này có tộc người lùn nào?” Harry hỏi, chỉ có xác nhận được đối phương là tộc nào mới có thể tính toán làm thế nào.

Salazar nói.

“Tộc râu trắng cùng tộc râu đỏ đều có, nếu chúng ta muốn rời khỏi rừng rậm này, chỉ sợ không thể kinh động đến họ.” Người lùn thường rất mẫn cảm, chỉ cần xung quanh có chút động tĩnh sẽ làm bọn họ cảnh giác, nếu muốn bất động thanh sắc mà rời khỏi đây, cơ hồ là không có khả năng.
Snape lập tức rút ra đũa phép, tiến vào trạng thái đề phòng, nếu gặp phải tộc râu trắng còn đỡ, thương lượng một chút bọn họ sẽ cho đi qua, nếu gặp phải tộc râu đỏ, phỏng chừng bọn họ sẽ không được chiến một trận.

Salazar xác định vị trí hiện tại đang đứng, phát hiện đi về phía nam mới có thể rời khỏi rừng rậm. Chỗ này ngài đã từng đi qua, nếu không cũng sẽ không dẫn bọn họ độn thổ đến chỗ này, hoàn cảnh cùng một ngàn năm trước cũng không khác bao nhiêu, nhưng người bên cạnh...

Y thở dài ở trong lòng.

Bỗng nhiên một trận gió quỷ dị thổi qua tai bọn họ, ba người thu liễm cảm xúc, nhìn về phía phát ra âm thanh, cách đó không xa có một thụ tinh đang nhìn bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net