Chương 51: Điên đảo nhận thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Điên đảo nhận thức
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Cảnh tượng này nếu bị một người có chứng sợ hãi đông đúc nhìn thấy, thì có thể đối phương đã không chiến mà thắng. Harry vô ngữ mà nhìn những sinh vật vọt ra từ bụi cỏ bốn phía mà không khỏi cảm thấy ghê tởm.

Hàng trăm hàng nghìn người lùn cầm theo vũ khí đi về phía họ, Harry nhìn kỹ toàn bộ đều là tộc râu đỏ, loại tình cảnh này cũng không khác mấy với cảnh tử thần thực tử bao vây Hogwarts năm đó. Cũng may đời trước cậu đã trực tiếp vào phòng yêu cầu để tìm vương miện Ravenclaw nên cũng không có chọc vào tổ ông vò vẽ đó.

“Các ngươi muốn giải quyết thế nào?” Salazar nhún vai có chút không quan tâm hỏi.

Harry cố kìm nén cảm giác khó chịu từ thị giác mang lại, hỏi lại.
"Ý của ngài là?”

“Giải quyết hòa bình hay giải quyết bằng bạo lực, ngươi thấy sao Severus?”

Snape theo thói quen mà nhíu mày.
“Nhìn tâm trạng của ngài đi.” Anh thấy cách nào cũng vậy.

Salazar bật cười.

Harry lắc đầu.

“Chúng ta vẫn nên tận lực giải quyết trong hòa bình đi” Đại bộ phận người lùn tập trung ở Bắc Âu, Anh quốc nhưng số lượng không nhiều lắm, mà ở đây số lượng người lùn lại đông như vậy, có lẽ từ một phương diện khác đã chứng minh bọn họ đã không còn chỗ nào khác để làm nhà.

Cậu không phải là người hung tàn, lần đó tra tấn Quirrell đến chết là vị cậu vô cùng hận Voldemort, dưới tình huống bình thường thì cậu là một người ôn hòa lương thiện.

Salazar gật đầu, vung tay lên, một kết giới dựng lên ngăn chặn toàn bộ người lùn bên ngoài.

“Nếu có thể về mật thất ở Hogwarts thì tốt rồi.” Ngài đứng trong kết giới khẽ cười nói.

“Trong đó có tín vật của vua người lùn tặng ta, có thể trực tiếp đi gặp hắn.”

Harry: “...”

Snape: “...”

Xà tổ đại nhân đến thời điểm này rồi ngài không cần lại nhắc đến chuyện đó có được hay không? Tộc người lùn sắp nhào lên rồi, không đợi ngài độn thổ a! Chỉ dựa vào hai người chúng ta không thể xoay sở hết đám người lùn này a! Harry thiếu chút nữa khóc ròng mà chạy đi.

“Bằng không...” Salazar nhìn đám người lùn sau đó quay sang nhìn Harry.

“Ta sẽ nói chuyện với bọn họ.”
Harry cảm động đến lệ rơi đầy mặt, liều mạng mà gật đầu.

Salazar mỉm cười đi ra kết giới, hướng về phía tộc râu đỏ.

Nhóm người lùn nguyên bản định cất vũ khí nhất thời ngừng công việc trên tay, nhìn về phía người tự nhiên xuất hiện này.

“Gọi tộc trưởng của các ngươi lại đây.” Âm thanh thanh lãnh không quá lớn, lại mang theo ngữ khí ra lệnh.

Tộc râu đỏ tính tình không tốt, lại không có nhiều lý trí, hơn nữa lại là kẻ xâm lấn, bởi vậy bọn họ chỉ hơi tạm ngừng một chút liền bắt đầu công kích.

Nhất thời đá vụn đầy trời bay về phía Salazar, giống như vũ hội của đá. Nếu đứng đó là Muggle thì đã sớm bị ném đến đầu u máu chảy, Harry hoảng sợ, theo bản năng mà vọt đến trước người Salazar. Snape cũng không có ngăn lại, mà chính anh cũng đi ra theo.

Tính tình Gryffindor của tiểu hỗn đản lại phát tác, lúc nào mà xà tổ lại cần đến cậu cứu chứ? Snape lo lắng mà đứng trước mặt Harry đem cậu bảo hộ phía sau lưng anh.

Động tác của Salazar cũng rất nhanh, ngài lấy đũa phép ra vung lên trời, trong nháy mắt đá vụng đầy trời đã biến thành đủ loại hoa đầy màu sắc rơi xuống. Hoa hồng, bách hợp, tulip, oai hương,...đủ loại hoa kiều diễm, chói mắt.

Harry: “...” Chạy ra khỏi kết giới rồi cậu mới nhớ người đứng đó là ai, vì thế khi nhìn thấy Snape đang che chở cho cậu, thì liền hưng trí bừng bừng mà chờ xem kịch vui. Cậu còn tưởng rằng kế phụ đại nhân sẽ triệu hồi dị thú hay hóa cuồng phong bão táp đánh bay đất đá, nhưng nhìn cảnh trước mắt làm cậu thất vọng rồi.

...Nếu mà để Snape biết được ý tưởng trong đầu cậu lúc này, nhất định sẽ quay đầu lại bóp chết cái tiểu cự quái này.

Nhưng mà, rất nhanh Harry liền phát hiện đám hoa này không bình thường... Cái đống hoa này không khỏi quá nhiều a. Nhiều đến mức làm người ta hít thở không thông. Cánh hoa bay đầu trời không dứt tràn ngập cả mặt đất, nếu không phải đang bị vây trong tình trạng bây giờ, thì bọn họ sẽ phát hiện đây là cảnh tương xinh đẹp nhất mà cũng khủng bố nhất mà bọn họ từng gặp.

Tộc người lùn cũng đã phát hiện chuyện không đúng, đá mà bọn họ ném ra căn bản không thể xuyên thủng đám hoa đang bay múa quỷ dị này, chứ đừng nói đến đập trúng kẻ xâm lấn.

“Gọi tộc trưởng của các ngươi lại đây.” Salazar bất động thanh sắc mà lặp lại.

Tộc người lùn không để ý đến, sau khi phát hiện hòn đá nhỏ không đập trúng được kẻ xâm lấn, ngược lại còn tăng cường độ công kích lên, lần thứ hai bọn họ công kích, càng nhiều hòn đá càng to hơn bay về phía ba người bọn họ.

Harry yên lặng mà ngáp một cái, cậu thậm chí còn thấy tên người lùn cầm đầu đã tức giận đến râu đều vểnh lên trời mặt đầy bùn đất thoạt nhìn có chút chật vật, lại nhìn về phía Salazar, vẫn thong dong tao nhã, bình tĩnh như một quý tộc đang dùng buổi trà chiều.

Salazar lại vẫy đũa phép, những cánh hoa rực rỡ bay đầy trời như có được sinh mệnh, bay về phía người công kích. Chỉ trong chốc lát, đám người lùn phát hiện quá nhiều hoa, giống như có ý đồ muốn chôn vùi bọn họ, tỏa ra hương thơm chết người, bọn họ muốn bỏ chạy, nhưng mà, ma lực cường đại làm bọn họ không thể rời khỏi chổ này.

Tộc râu đỏ rối thành một đoàn.

“Salazar như vậy là được rồi.” Harry nhìn thấy thảm trạng của đám người lùn nhanh chóng khuyên nhủ.

“Ra khỏi đây quan trọng hơn, đừng cùng bọn họ so đo.”

Salazar thu tay lại.

“Ta lặp lại lần nữa, gọi tộc trưởng của các ngươi đến đây.” Lúc này âm thanh của ngài rất nhẹ, nhưng lúc đang là buổi trưa trong rừng cây này, lại có lực áp bách cường đại.

Nhóm người lùn chạy té khói, rất nhanh tộc trưởng tộc râu đỏ đã đứng trước mặt Salazar. Đó là một lão nhân rất lớn tuổi, nhưng bộ dạng lại rất hung hãn. Hoàn toàn là điên đảo nhận thức của Harry về “Lão nhân mặt mũi hiền lành”.

Đám người lùn lúc đầu còn hùng hổ, sau khi thấy thực lực của Salazar thì lại im thinh thích, không nói lời nào mà đứng sau lưng tộc trưởng.

Tộc trưởng tộc râu đỏ cúi người với Salazar cung kính nói.

“Các hạ tôn kính, xin hỏi ngài đến đây có việc gì...?” Cho dù có bao nhiêu không tình nguyện, nhưng sau khi nghe kể về sự cường đại của đối phương, thì lão không thể không thu lại tính nóng nảy, mà phải lễ độ lên, lão thật hoài nghi cái nơi yên vui cuối cùng này có thể tiếp tục tồn tại nữa hay không.

“Chúng ta muốn ra khỏi đây.” Nhìn thấy lão như vậy, Salazar dễ tính mà cười nói.

“Rời khỏi khu rừng này.”

Xác định đối phương không phải là đến phá hoại, tộc trưởng tộc râu đỏ nhẹ nhàng mà thở ra.

“Xin mời các hạ theo ta.”

Harry cùng Snape đi theo sau Salazar, nghĩ thầm có đùi ôm thật là tốt.

Khu rừng rậm này rất thần kỳ, nhưng thật ra cũng không lớn, ba người đi theo sau tộc trưởng tộc mũi đỏ, đi khoảng hơn hai tiếng thì đã đến biên giới khu rừng.

Suối nhỏ chảy róc rách, uống lượng chảy về phía xa xa trong khu rừng. Salazar mỉm cười nói với tộc trưởng tộc râu đỏ.

“Cảm ơn đã giúp đỡ, trờ về giúp ta chào hỏi Drydocks.”

Tộc trưởng tộc râu đỏ: “...”

Drydocks là vua của toàn bộ người lùn, lão chỉ là một tộc trưởng tộc râu đỏ trong khu rừng này, người này là nhân vật thế nào mà có thể chào hỏi đối phương?

“Ngài là...?” Tộc trưởng tộc râu đỏ mờ mịt hỏi

“Salazar Slytherin” Nói xong ngài cũng không quay đầu lại, dùng một thần chú bay cường độ cao mang Harry cùng Snape băng qua suối nhỏ, đi qua bên kia bờ.

Thật lâu sau, Harry quay đầu lại nhìn thấy tộc trưởng tộc râu đỏ vẫn còn ngơ ngác nhìn theo bọn họ.

“Phốc” Harry nhịn không được cười, nói với Salazar.

“Ngài xác định bọn họ biết tên ngài?” Dù sao Salazar Slytherin là người của một ngàn năm trước, thì người lùn bây giờ không biết cũng rất bình thường mà phải không?

Salazar cười khẽ, nói.
“Trong sử sách của bọn họ sẽ có.”

Harry: “...”

Snape nảy giờ vân luôn im lặng, mở miệng hỏi.

“Lúc nảy thần chú làm hoa bay đầy trời của ngài là ma thuật hắc ám phải không?” Trong ấn tượng, thì Salazar sẽ không dùng ma thuật trắng để chiến đấu.

“Ân.”

Snape: “...”

Harry: “...”

Cảnh tượng đẹp cứ như thiên đường lúc nảy, rất là điên đảo nhận thức của bọn họ về ma thuật hắc ám có được hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net