Chương 53: Anh ấy đã không còn nợ con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: Anh ấy đã không còn nợ con
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Sáng sớm hôm sau, Harry bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ làm bừng tỉnh, cậu mở to mắt, nhất thời còn chưa kịp phản ứng mình đang ở chỗ nào. Đầu cậu nhanh chuyển một vòng, nhất thời tỉnh táo lại, sau đó nhìn về phía ái nhân đang nằm bên cạnh mình.

Snape đã sớm tỉnh lại, đang nhìn cậu không chớp mắt. Ánh mắt đen như bầu trời đêm mang theo tia biếng nhác mới tỉnh giấc, lại nhiều thêm mấy phần dịu dàng hơn so với bình thường.

Harry không khỏi mỉm cười .
"Sev, buổi sáng tốt lành."

Snape miễn cưỡng nói.
"Buổi sáng tốt lành, tiểu cự quái."

Harry ra vẻ nổi giận mà trừng mắt nhìn anh một cái, lại bị đối phương trực tiếp kéo vào trong ngực. Ngửi thấy mùi dược liệu thoang thoảng trên người Snape, Harry nhịn không được ôm lại anh.

Mới vừa tỉnh ngủ thân thể rất dễ xúc động, hơn nữa người mình yêu còn nằm ngày trong ngực mình. Nhưng mà Harry hiện tại, tuy rằng cả ngài đều ôm Snape thậm chí là hôn môi, cũng đều không có nghĩ đến phương diện kia. Cũng không thể trách cậu, đời trước cậu vội vàng đánh Boss, cho tới bây giờ đều không có lần nào nói chuyện yêu đương được suông sẽ. Đời này cậu trọng sinh về còn quá nhỏ, nên vẫn chưa có tính dục, cho nên cũng chỉ có một mình Snape phải chịu đựng.

Vị trí của trang viên Potter quyết định hoàn cảnh nơi này. Sáng sớm ở đây, ngoại trừ tiếng chim hót, và tiếng suối chảy từng trong rừng rậm ra, có thể nói là cực kỳ an tĩnh.

"Một nơi thật thoải mái." Snape nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc rối của tiểu cự quái, nhẹ giọng cảm khái. Chả trách năm đó sau khi Lily gả vào gia tộc Potter đều luôn có biểu tình hạnh phúc, trừ bỏ cũng lão Potter lưỡng tình tương duyệt ra, thì ở trong hoàn cảnh như thế này cũng làm người ta thư thái. Thật không biết sau này lão Potter làm gì mà thuyết phục được Lily đến ở thung lũng Godric.

"Chúng ta rời giường thôi." Cho dù có bao nhiêu không tình nguyện, thì Harry vẫn rời khỏi ngực Snape.

"Đừng làm cho Slytherin các hạ đợi lâu."

Snape nghĩ cũng phải, liền ngồi dậy. Hai người rửa mặt xong liền xuống lầu.

Salazar đang ngồi ở phòng khách uống cà phê, nhìn thấy bọn họ đi tới, mỉm cười nói.

"Đồ vật của nhà con rất tốt, cà phê hương rất thuần."

Harry le lưỡi cười nói.
"Đa ta khích lệ, để con quay lại nhìn nhìn xem có rượu ngon không."

Snape ngồi lên ghế, gia tinh tự động bưng lên cà phê cùng bữa sáng, còn Harry lại muốn ăn cháo yến mạch cùng bánh nhân thịt, ăn đến vô cùng vui vẻ.

Ăn xong cậu muốn đi xem bức họa chân dung của các tổ tiên thuận tiện tâm sự cùng cha mẹ mình, Snape muốn đi gặp Lily, còn Salazar thì không có chuyện gì làm nên đi cùng bọn họ.

Gia tinh đưa bọn họ ra khỏi đại sảnh đi đến một phòng ẩn, không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện nơi này còn có một căn phòng. Harry hít sâu một hơi, nhìn gia tinh mở cửa.

Tương phản với gia tộc Prince, các bức họa nhà Potter không lúc nào không tranh cãi ầm ĩ, cho dù nhìn thấy người tiến vào, nhưng đang lúc tranh cãi thì cũng không dừng lại.

"Ta nói lần sau bảo Dude mang một ít hoa Lài mang đến, chúng nó nói bây giờ đã là mùa hè rồi."

"Hoa Lài trắng trắng có cái gì đẹp, bảo bọn chúng biến một ít hoa tulip hay hoa hồng gì đó là được rồi."

"Ngươi thì biết cái gì, hoa biến ra làm sao giống hoa thật được."

"*$...&£€¢."

Harry đau đầu đỡ trán, so sánh ra, tuy rằng bức họa gia tộc Prince có chút âm trầm, nhưng còn có thể chịu đựng được, ít nhất là vẫn an tĩnh.

Nhìn thấy Harry đi vào, nhóm bức họa mới miễn cường dừng lại, líu ríu mà hỏi Harry.

"Đứa nhỏ, con là ai?"

Hai bức họa được treo cuối cùng đồng thanh kêu lên.

"Harry, là con sao?"

Harry nhìn qua, quả nhiên là ba mẹ của mình, cậu không khỏi kích động lên.

"Ba, mẹ!"

Trong bức họa James cùng với Lily mỉm cười nhìn cậu cũng giống như cái mỉm cười mà cậu nhìn thấy trong Gương ảo ảnh đời trước vậy.

Nhưng mà, tươi cười của James không duy trì được lâu lắm, rất nhanh hắn phát hiện nam nhân đi vào sau cậu, sau đó sợ hãi hét.

"Snivellus, tại sao ngươi lại ở chỗ này!"

Hai người bọn họ có thù hận rất sâu, cho dù lúc ở trường Hogwarts Lily đã dùng mọi biện pháp khuyên giải đều không hữu dụng.

James cùng Sirius cứ luôn tìm Snape gây phiền toái, đương nhiên, là vì chuyện của Lily, ai bảo Lily lại đối tốt với Snape như vậy, mà ai bảo James lại thích Lily từ khi mới vào học kia chứ?
Ngược lại Lily nhìn thấy Snape liền cao hứng, nàng cười nói.

"Có thể lại nhìn thấy bồ thật sự quá tốt, Severus."

Lại lần nữa nhìn thấy dôi mắt xanh lục sáng ngời này, biểu tình của Snape thực phức tạp. Nhưng mà khi anh vừa định mở miệng, đã bị những bức họa khác trên tường đánh gãy.

"Giáo sư Slytherin?"

"Viện trưởng?"

Trong lúc nhất thời tiếng thét vang lên liên tục, Harry quay đầu lại thì ra là do bọn họ nhìn thấy Salazar tiến vào sau Snape.

Đại khái bởi vì lực rung động của cái tên Slytherin quá mạnh mẽ, ánh mắt của James và Lily mới rời khỏi người của Harry cùng Snape, hướng tới trên người còn lại. Trong nháy mắt tất cả các bức họ trong phòng đều im tiếng, đem tầm mắt đặt lên người của Salazar.

"Cyril Potter?" Salazar thăm dò nhìn qua một trong các bức họa đã chào hỏi ngài.

Bức họa kia gật đầy giống như là liều mạng, hỏi.

"Ngài còn nhớ rõ con?"

Bên cạnh ông có một phụ nữ cũng hưng phấn nhưng không mất rụt rè, hành lễ với Salazar cười nói.

"Vậy ngài còn nhớ rõ con không, viện trưởng?"

Salazar híp mắt, sau đó hỏi.
"Lynda Greengrass?"

Gia tộc thuần huyết có truyền thống đám hỏi với nhau, cho dù là gia tộc thuần Gryffindor thì cũng có đám hỏi với gia tộc thuần Slytherin.

"Thật cao hứng khi còn có thể gặp được ngài!" Lynda cười thực sáng lạn.

James vẫn còn khiếp sợ chưa phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác mà nhìn về phía Harry.

"Vị này là Salazar Slytherin?"

Harry gật đầu.

"Vì cái gì ngài ấy vẫn còn sống, còn xuất hiện tại trang viên Potter?"

Harry cười thật ngượng ngùng, cậu chỉ về phía Snape.

"Anh ấy là viện trưởng, còn Salazar là kế phụ của con."

"Viện trưởng?" Tin tức trước đã đủ để đã kích James, nên hắn còn không nghe được nữa câu sau.

"Con muốn nói cho ba là..."

"Con là học sinh của Slytherin."

'Phanh' một tiếng, cho dù đã là một bức họa thì James cũng vô cùng mất mặt mà ngất xỉu.

Snape nhướng mày, muốn theo thói quen mà trào phúng, nhưng mà nhìn Lily đang đứng trước mặt, anh miễn cường mà nhịn xuống.

"Severus." Lily tươi cười cứ như là một ánh mặt trời, sáng rọi mà ấm áp.

"Bồ vẫn luôn chiếu cố đến Harry?"

Suy nghĩ của Snape trở về thời điểm thật lâu thật lâu trước kia, Lily cũng cười với anh như vậy và nói.

"Mình muốn cùng James kết hôn." Khi đó chính mình đã trả lời thế nào? Hình như anh chỉ "A" một tiếng, liền không nói thêm gì nữa, dù chỉ là một lời nói khách khí "Chúc mừng" cũng đều nghẹn lại không nói ra được. Giống như có cái gì chặn ngang cổ họng, vướn lại đó, đến nổi trái tim đều đau. Chính là, bây giờ đã cách lúc đó quá xa, ký ức cũng đã nhạt nhòa, chỉ nhớ kỹ đươc, phần bất lực và xót xa trong lòng lúc đó.

Harry thấy một lúc lâu mà Snape vẫn không trả lời, cậu liền quay đầu lại nói với Salazar vẫn còn đang trò chuyện với học sinh, chào mọi người một cái, liền lưu lại chỗ riêng tư cho Snape và Lily trò chuyện.

Ra khỏi phòng, Salazar cùng Harry đang đi đến hoa viên, lúc này đang mùa hoa Lài nở mùi hương thơm dịu bay vào trong mũi. Cho dù đã mười năm không có chủ nhân, nhưng nhóm gia tinh vẫn xử lý trang viên thực tốt.

"Ngược lại, con có vẻ an tâm." Salazar khẽ cười nói.

"Nếu ta nhớ không lầm, thì đời trước người Severus yêu nhất là Lily Evans phải không?"

"Anh ấy yêu chính là Lily Evans." Harry ngồi lên ghế đá trong hoa viên, ngửi nhẹ hương thơm ngọt của Hoa Lài cười nói.

"Lại nói, đời trước anh ấy đem lời tiên đoán nói cho Voldemort, thế nên Voldemort giết chết ba mẹ con, giết chết con."

"Sau lại như thế nào?"

"Anh ta không biết đứa nhỏ trong lời tiên đoán kia là con." Trong nụ cười của Harry mang theo hương vị chua sót.

"Sau này khi anh ấy biết được, đã liều mạng mà cầu xin Voldemort buông tha cho mẹ con, nhưng mẹ lại vì bảo hộ con...Cho nên anh ấy vẫn cảm thấy thẹn với Lily."

"Còn con nghĩ thế nào?"

Lúc này đã giữa trưa, ánh mặt trời bắt đầu nóng rực lên, Harry hơi híp mắt, nhìn về ngọn núi phía xa xa, nước suối trong vắt chảy về phía trang viên, nhẹ nhàng chảy qua trước mạt bọn họ, rồi lại chảy về phía xa xa, toàn bộ cảnh sắc làm người ta phá lệ thanh thản.

"Liền tính phải xin lỗi, thì cũng là anh ấy nên nói với Lily." Harry cười nhạt.

"Đời trước anh ấy đã vì con mà trả giá quá nhiều rồi, anh ấy không nợ con cái gì cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net