Chương 59: Ta nhất định sẽ đánh bại gã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59: Ta nhất định sẽ đánh bại gã
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Đương nhiên, cậu không rối rắm được bao lâu, có một người phụ nữ bước đi mềm mại hướng về phía cậu mà đến.

“Ngài Potter, thật cao hứng khi nhìn thấy ngài.” Bà khách khí nói.

Harry nhìn kỹ, thì ra mà Phu nhân Zabini mẹ của Blaise, bà đã khoảng chừng 40 mươi tuổi, lại cực kỳ xinh đẹp, cơ hồ thời gian không thể lưu lại chút giấu vết nào trên mặt bà, nghe nói bà đã bảy lần làm quả phụ, bởi vậy có biệt hiệu là “Góa phụ đen” ý nói bà có thể độc chết người chồng hiện thời của bà.

“Phu nhân Zabini.” Harry lễ phép mà hành lễ.

“Ta vô cùng vinh hạnh khi được gặp phu nhân.”

Phu nhân Zabini ngắm nhìn bầu trời trong xanh khó có được, nói với Harry.

“Ngài Potter có thể đi cùng ta một chút không? Trong này ta thấy hơi nhàm chán.”

Harry gật đầu.

“Rất sẵn lòng.” Harry liếc mắt về phía Snape một cái, thấy đối phương vẫn còn đang nói chuyện phiếm mà không để ý đến cậu.

Thật đáng ghét... Harry một bên bước đi ra ngoài, một bên yên lặng mà nghĩ.

Bên ngoài có một suối phun nước cực kỳ đồ sộ, những cột nước bắn lên lúc cao lúc thấp, tạo thành bọt nước bay tứ tung, ngay trong ngày hè nóng nực này mang đến chút mát mẻ. Harry cùng phu nhân Zabini đứng bên cạnh suối phun.

“Nghe nói ngài Potter có quan hệ rất tốt với Blaise.” Phu nhân Zabini cười nói.

“Gọi ta là Harry được rồi phu nhân.” Harry cười nhạt.

“Blaise là bạn của ta.”

Nếu là những quý tộc khác, nghe thấy lời này của Harry đại khái sẽ có hai ý nghĩ, hoặc là sẽ vì con mình có quan hệ với cứu thế chủ mà vui mừng, hoặc là sẽ lo lắng cho tương lai của gia tộc cùng với chính mình.

Giao hảo với cứu thế chủ đồng nghĩa với việc thay đổi lập trường, từ trước đến giờ tử thần thực tử cao tầng đều xuất thân từ gia đình quý tộc thuần huyết, trường hợp giống như Snape là càng thiếu lại càng hiếm, Voldemort đã biến mất hơn mười năm, nhưng không ai biết gã có trở về hay không, nên đại đa số các quý tộc đều giữ thái độ quan sát, cũng không dám công khai cùng cứu thế chủ có qua lại, để sau này có việc xảy ra còn có thể lưu lại cho mình một đường lui.

Nhưng gia tộc Zabini lại bất đồng, cho dù là thời kỳ cường thịnh của Voldemort mười mấy năm trước, gia tộc bọn họ đều ở thế trung lập, vừa không trở thành tử thần thực tử, vừa không giúp hội Phượng Hoàng, tuy rằng có chút vất vả, nhưng mà sống bình yên thì không có vấn đề gì. Cho nên Harry mới nói cho phu nhân Zabini là cậu và Blaise là bạn, bà có thể kết luận, đối phương thật lòng xem con mình là bạn mà đối xử.

“Ta rất cao hứng khi Blaise có thêm một người bạn như cậu Harry đây.” Làm một người mẹ, Phu nhân Zabini không khỏi sinh ra chút hảo cảm với cậu.

“Blaise có tính cách rất cao ngạo, ngay từ nhỏ liền rất kiêu căng, ta còn tưởng là sau khi đến Hogwarts sẽ không ai dám làm bạn với nó.”

“Nào có.” Harry không có bỏ qua ánh mắt phu nhân Zabini vừa lóe qua một tia vui sướng chân chính, cậu cười nói.

“Blaise đối với mọi người rất tốt, chúng ta đều rất thích cậu ấy.” Bất quá cậu quả thật không thể thích ứng nỗi phương thức khách sáo của Slytherin, cậu nhịn không được nghĩ, vẫn là kiểu có thể cười lớn lăn thành một đoàn như Gryffindor mới là bình thường.

Không có cha mẹ nào không thích người khác khen con của mình, ngay cả tươi cười của phu nhân Zabini cũng càng lúc càng sâu, nhưng vẫn bảo trì trong phạm vi tiếp thu của quý tộc.

“Nghe cậu nói như vậy ta cũng rất vui.”

Âm nhạc bên trong đổi từ khúc nhạc thành bản sô-nát, lấy đàn Piano làm chủ, nhưng vẫn theo phong cách của Baroque. Từ chỗ bọn họ nó chuyện vẫn có thể nghe được âm thanh du dương đó, làm người nghe cảm thấy thoải mái, Harry hơi hơi híp mắt lại.

Bắt lấy biểu tình chợt lóe qua của cậu, phu nhân Zabini hỏi.

“Cậu thực thích âm nhạc ?”
Harry mỉm cười nói.

“Baroque xuất hiện trong thời kỳ văn hóa phục hưng cổ điển, mang theo phong cách trang trọng, nhưng lại hoa lệ mà êm tai.”

“Cậu biết thật nhiều.” Phu nhân Zabini khen ngợi.

“Hiểu nhiều thì không dám nhận.” Harry cười nhạt.

“Chỉ hiểu biết chút ít.” Đối với nhận thức về âm nhạc của cậu là từ mấy ngày ở trang viên Potter, người Potter ngoại trừ mạo hiểm ra còn rất có nghiên cứu về âm nhạc, cậu tìm thấy một đống đàn cổ, đàn hạc, đàn piano,...thậm chí còn có kèn oóc bị thu nhỏ. Được dùng thần chú bảo vệ.

Harry nhớ lại khuông mặt của Snape khi nhìn thấy mấy thứ này, liền buồn cười, phỏng chừng lão dơi già không ngờ tới người nhà Potter luôn luôn lỗ mãng dễ xúc động lại có tạo nghệ trong phương diện Âm nhạc.

“Ta biết cậu lớn lên ở Muggle.” Phu nhân Zabini nói.

“Học tập ở Hogwarts cũng có chút không quen đúng không?” Bà bất động thanh sắc mà nhìn mặt Harry, nói tiếp.

“Muggle rất khác so với phù thủy.”

Độ cung trên khóe môi Harry không giảm chút nào, không có lộ ra thần sắc bị xúc phạm.

“Cảm ơn phu nhân quan tâm, đối với ta thì Hogwarts cũng giống như một ngôi nhà ấm áp vậy.” Harry nghịch ngợm mà nháy mắt mấy cái.

“Bất quá, lúc ta vừa mới biết mình là một phù thủy đã sợ đến nhảy dựng lên.”

Xem ra cứu thế chủ cũng không quá ghét giới Muggle, Phu nhân Zabini âm thầm phán đoán, việc này liền làm cậu đối lập để so với chúa tể hắc ám, bà còn muốn biết Harry có bao nhiêu quyết tâm muốn đối kháng với chúa tể hắc ám, dù sao cậu ta vẫn còn là một đứa nhỏ đúng không?

Trong phòng, các quý tộc cũng khách khách sáo sáo mà thăm dò lẫn nhau, ngoài phòng hai người cũng diễn một màn mèo vờn chuột nho nhỏ. Harry biết cô gọi cậu ra đây không chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm, nhưng đến bây giờ đối phương vẫn duy trì tình trạng nói chuyện phiếm, thì cậu cũng không nói cái gì.

Một gia tinh đột nhiên xuất hiện trước mặt Harry, trên tay cầm khay rượu, trên đó có mấy ly Cocktail cực kỳ xinh đẹp, Harry lấy một ly đưa cho phu nhân Zabini.

“Rượu nhà Lucius có thể coi là đứng đầu giới pháp thuật đó, cậu không muốn nếm thử sao?” Phu nhân Zabini tao nhã mà nhấp một ngụm rượu.

“Ta chỉ mới mười hai tuổi Phu nhân.” cậu đưa ánh mắt về phía trong phòng, nhịn không được trêu chọc.

“Hơn nữa viện trưởng ta còn ở đây, ta thật sự không muốn trở về bị phạt chép sách.” Từ lần vụ uống say lần trước thì lão dơi già đã không cho cậu đụng đến một giọt rượu.

Cứu thế chủ rất thông minh sắc sảo, trên người lại manh theo khí chất trầm ổn của người trưởng thành, rồi lại lộ ra chút hồn nhiên của trẻ con. Phu nhân Zabini âm thầm tán thưởng, chính là không biết ma lực của đứa nhỏ này thế nào, bà mang theo thăm dò, vì thế làm bộ cầm không chắc mà làm rơi ly rượu xuống.

Chỉ trong nháy mắt ly rượu liền rơi từ trên tay xuống, một thần chú “Phục hồi như cũ” là có thể giải quyết. Có thể thấy được trình độ ma lực của Harry từ việc độ thuần thục quơ đũa phép, đến mức độ khôi phục của cái ly.

Nhưng mà hành động kế tiếp của Harry nằm ngoài sự kiến của bà. Phản ứng của cậu vô cùng nhanh, lền sử dụng vô trượng ma pháp trôi nỗi cái ly sắp chạm đất lên, sau đó đưa vào tay đố phương.

Vẻ mặt phu nhân Zabini kinh ngạc nhìn về phía cậu. Dùng đũa phép làm một thần chú trôi nỗi là quá dễ dàng, học sinh năm thứ nhất ở Hogwarts đã được học chú ngữ này, nhưng loại tình huống giống Harry là vô cùng hiếm thấy.

Đũa phép là công cụ quan trọng trong việc dẫn đường ma lực, phần lớn phù thủy cả đời đều không học được vô trượng ma pháp. Bởi vì vô trượng ma pháp không chỉ yêu cầu ma lực cực lớn, còn yêu cầu cực cao về trình độ khống chế, phóng thích ma lực, hơn nữa tốc độ của cậu so với phù thủy trưởng thành là chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng người trước mặt này nhìn thế nào cũng là một học sinh mới kết thúc học kỳ năm nhất ở Hogwarts.

Nhìn thấy ánh mắt đối phương nhìn mình, Harry mới kịp phản ứng là mình vừa làm cái gì, nhưng cậu vẫn bảo trì mỉm cười nho nhã lễ độ, lại không nói thêm điều gì.

Đối với việc đi giải thích, còn không bằng để đối phương đến phán đoán. Có phải là cầm không chắc hay không trong lòng bà đều rõ, nếu muốn thăm dò mình, liền để cho chính bà đánh giá là được rồi.

“Cậu biết vô trượng ma pháp?” Vài giây sau, phu nhân Zabini phục hồi lại tinh thần liền hỏi.
Harry ngượng ngùng mà gật đầu.

“Bộ pháp thuật có quy định, trẻ vị thành niên không thể sử dụng pháp thuật ngoài trường học, cho nên...”

Thật là một đứa nhỏ xuất sắc, nhỏ như vậy liền nắm giữ vô trượng ma pháp, đây là có bao nhiêu ma lực? Phu nhân Zabini âm thầm nghĩ, với ma lực như vậy cậu ta hoàn hảo mà sử dụng liền tốt, nếu không... Cậu ta sẽ biến thành một người còn khủng bố hơn cả Voldemort.

Thật ra bà mời Harry ra đây, là vì có một đại bộ phận quý tộc nhờ vả, những quý tộc này năm đó nhiều hay ít gì thì cũng có giúp Chúa tể hắc ám làm việc, lưng đeo danh tử thần thực tử, ngay lúc chúa tể hắc ám thất thế thì cũng không thể quang minh chính đại mà kết giao với cứu thế chủ. Cho nên bọn họ mới nhờ đế gia tộc Zabini vẫn luôn trung lập đến thăm dò, nhìn xem đối phương có tiềm lực đánh bại chúa tể hắc ám hay không.
Tất nhiên bọn họ không cho rằng bây giờ Harry đã có thực lực đó, ít nhất là có tiềm lực phát triển trong nhiều năm, có khả năng trở thành một người lãnh đạo mới dám đặt cược lên người cậu. Không chỉ yêu cầu về ma lực, nà còn yêu cầu về năng lực lãnh đạo.

Phu nhân Zabini theo bản năng mà hỏi.

“Cậu thấy chúa tể hắc ám như thế nào?” Nói xong bà liền hối hận, bản thân đột nhiên hỏi vấn đề này liền không bình thường, cũng quá không cẩn thận.
Harry hơi híp mắt lại, sau đó liền thản nhiên mà mỉm cười.

“Vấn đề này không chỉ là một mình phu nhân muốn hỏi ta phải không?”

“Làm sao cậu biết?” phu nhân Zabini lại kinh ngạc lần nữa.

Năng lực phản ứng, ma lực cường đại, năng lực suy đoán,... Đứa nhỏ này dù bất kỳ phương diện nào cũng nằm ngoài dự đoán của bà, cậu ta thật sự chỉ là một đứa nhỏ 12 tuổi thôi sao?

“Ta hiểu được bâng khuâng của phu nhân___ cùng với bọn họ.” Ánh mắt Harry nhẹ quét qua đám quý tộc trong phòng, sự tình liên quan đến tính mạng cùng danh dự của gia tộc, bon họ không thể đơn giản mà tin vào một đứa nhỏ mới kết thúc năm nhất lại có tiềm năm và quyết tâm tiêu diệt  Voldemort, cho dù đứa nhỏ này ở mười một năm trước cơ hồ đã làm được.

Sau lưng Harry là suối phun hướng lên trời tạo nên sự giao nhau lại như hòa vào nhau. Âm thanh của Harry rất nhẹ, cơ hồ hòa làm một với tiếng nước chảy, lại mang theo một lực lượng kiên định kỳ dị theo tiếng bọt nước va chạm nhau mà tràng vào lòng của phu nhân Zabini, làm cho bà không thể kháng cự nổi sự an tâm này.

“Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ đánh bại gã.”

Giờ khắc này, Phu nhân Zabini cảm thấy, người trước mắt này tảng mát ra khí phách của người trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net