Chương 6: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Nghi ngờ
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Harry ngồi trên ghế sa lông nhìn Snape chấm luận văn. Hôm nay Snape có khóa của học sinh năm thứ 5 nhà Gryffindor và Slytherin.

Snape nhíu mày mà nhìn những bài luận sơ xài, đến câu văn cũng mơ hồ không rõ nghĩa của đám cự quái Gryffindor.

Harry mỉm cười. Snape đời trước có phải cũng như thế này hay không? Một bên thì nguyền rủa cậu, một bên thì lại chỉ ra những lỗi sai và sửa chữa một cách cẩn thận cho cậu.

Snape gọi gia tinh Daly mang cho Harry một ly sữa, hy vọng tối nay cậu có thể ngủ một giấc ngon, mà không bị sự việc vừa rồi làm hoảng sợ không ngủ được. Nhưng hiện tại nhìn xem, là hắn suy nghĩ quá nhiều.

Cái tiểu cự quái mắt xanh này tay cầm ly sữa, vui vui vẻ vẻ mà xem hắn sửa luận văn, không có một chút nào là hoảng sợ cả.

“ Ngài Potter.” Snape ngừng bút nhìn về phía Harry.

“ Ngươi có cần giáo sư độc dược hèn mọn này nhắc nhở ngươi là hôm nay ngươi chưa làm luận văn sao?”

“ A!!!” Nhờ Snape nhắc tới Harry mới nhớ ra, tay cậu run lên, suýt chút làm đổ ly sữa,

“ Luận văn, luận văn lịch sử pháp thuật a a a a..!!!” Harry đứng lên kêu thảm một tiếng.

“ Hừ” Snape vung đũa phép cho chiếc ghế dựa bay đến bàn làm việc của hắn, lại trôi nổi một tấm da dê cùng bút lông chim đặt lên bàn làm việc, sau đó nói với Harry.

“ Trên kệ sách của ta có một quyển lịch sử pháp thuật cũ, ngươi đến đó lấy đi.”

Harry ngoan ngoãn mà làm theo, sau đó bắt đầu viết luận văn.
Trên quyển lịch sử pháp thuật của Snape cũng có bút ký giống như quyển sách độc dược của ‘Half-blood Prince’ năm đó. Harry nhìn chữ viết hoa lệ của Snape, không khỏi tưởng tượng đến hình ảnh Snape thời học sinh, nghiêm túc mà ghi chú những điểm tâm đắc của mình khi lên lớp thì sẽ trông như thế nào?

Ách...Harry nhìn câu hỏi luận văn của mình, sau đó lại nhìn bút kí của giáo sư.

“ Giáo sư S...Snape.”

“ Cứu thế chủ tiên sinh, ta không thể không nói với ngươi, giáo sư hèn mọn môn độc dược của ngươi gọi là Snape, mà không phải S...Snape. Bởi vì ngươi không tôn trọng giáo sư...”

“ Ngài có thể nghe ta nói xong rồi hãy trừng phạt được không? Harry nhanh chóng đánh gãy lời Snape, cậu sợ dũng khí mà cậu vất vả gom được sẽ bị trừng phạt của Snape mà bay mất.

“ Bút ký của ngài đối với đề luận văn của ta hôm nay rất có ích, ngài có thể cho ta tham khảo không?

“ Cứu thế chủ đầu óc giống như cự quái không thể viết ra luận văn sao?”

Snape nheo mắt nhìn, hắn rất rõ ràng tiểu cự quái này muốn làm gì.

“ Có thể, bất quá... vì ngươi không tôn trọng giáo sư, một tuần tiếp theo, ngài Potter từ lúc 7 giờ đến 10 giờ tối ngày mai ngươi phải đến đây cấm túc.”

“ Vâng.”

Harry thật cao hứng mà đáp ứng. Cậu có thời gian 1 tuần vào mỗi tối có thể ở cùng một chỗ với cái lão dơi già này, tưởng tượng một chút cũng rất làm người ta vui vẻ a.

Snape: “...”

Hắn thất bại mà phát hiện, thì ra còn có người hi vọng bị mình cấm túc. Có phải hắn đối với quỷ mắt xanh này quá tốt cho nên làm cậu ta thích mình như vậy?

Nếu Harry đời trước mà trở về, sẽ còn đối xử với hắn như bây giờ không?

Nghĩ đến đấy, cảm xúc của Snape có chút suy sụp, hắn lại đem ánh mắt đặt vào bài luận văn đang chấm.

Không đúng.

Snape đột nhiên nhớ tới một số chi tiết bị hắn xem nhẹ, Harry đối với việc mình bị lời nguyền đánh trúng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không bình thường. Cậu cũng không nghĩ dùng tất cả các biện pháp để hỏi xem ai đã tấn công mình? vì lí do gì? Nếu cậu tìm Dumbledore để cáo trạng cũng là việc bình thường.

Chính là, nếu là Harry đời trước, làm sao mà không tránh được cái Crucio đó? Trải qua sự rửa tội của chiến tranh Cứu thế chủ cũng không phải là đứa ngốc mà đứng tại chỗ chờ lời nguyền đánh trúng đi? Hơn nữa năm đó năng lực chiến đấu của cậu chính là dưới sự bồi dưỡng của hắn mà dần trưởng thành, hắn rất rõ ràng cậu có bao nhiêu khả năng.
Trong lòng Snape trở nên không xác định.

Luận văn của Harry dưới sự trợ giúp của bút ký rất nhanh đã hoàn thành, Snape nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ giới nghiêm, hắn đứng lên.

“ Vì không để cho cứu thế chủ của giới phép thuật chết bởi một kẻ kỳ quái nào đó, Ngài Potter...” Snape chậm rãi nói.

“ Ngài muốn đưa ta trở về sao?” Harry cười đến thấy răng không thấy mắt.

Snape hừ nhẹ một tiếng xem như ngầm thừa nhận, sau đó dẫn cậu trở về phòng sinh hoạt chung Slytherin, đi thẳng đến căn phòng số 9 mà Harry ở một mình .

“ Cảm ơn giáo sư.” Harry lễ phép cúi chào.

“ Ngủ ngon.”

Snape gật đầu, xoay người bước đi. So với quỷ khổng lồ đâm trái đâm phải của đời trước, thì đời này cứu thế chủ chính là một con mèo con an tĩnh. Hắn không biết nên diễn tả cảm giác trong lòng mình như thế nào, là thích hay là mất mát, hay là cả hai đều có?

Thời điểm đi đến cửa phòng sinh hoạt chung, Snape nhìn lướt qua đương nhiệm thủ tịch nhà Leann Nott đối phương hiểu ý, đi theo hắn vào hầm. (Chổ này bà tác giả ghi thủ tịch nhà là Theodore Nott nhưng người này cùng năm với Harry, nên mình đổi tên khác cho hợp lý.)

“ Là ai?” Snape lạnh lùng hỏi.
Làm thủ tịch nhà đã ba năm nên Leann rất rõ ràng Xà vương đang hỏi cái gì.

“ Là học sinh năm 5 Keyden Lestrange.”

Keyden Lestrangs?

Cháu trai của Rodolphus Lestrange? Snape hiểu rõ.

“ Ta đã biết, ngươi quan sát hắn.”

“ Vâng, giáo sư.”

Chờ Leann ra khỏi hầm, Snape trực tiếp dùng mạng Floor đến văn phòng hiệu trưởng.

Dumbledore rất cao hứng khi thấy Snape.

“ Con trai, đã trễ thế này còn đến tìm ta có chuyện gì không? Dùng thử một chút kẹo chanh rồi chậm rãi nói.” Cụ đứng lên, áo choàng phù thủy treo đầy những ngôi sao theo động tác của cụ mà lấp lóe ánh sáng.

Snape mặc kệ việc đẩy mạnh tiêu thụ đồ ngọt của cụ mà nói thẳng.

“ Hôm nay Cứu thế chủ đáng yêu của ngươi đã bị một Crucio ngay trong lúc thủ tịch chiến, người phát ra chú ngữ là học sinh năm thứ 5 Keyden Lestrange.”

“Crucio?” Dumbledore nhíu mày.

“Cho nên hiện tại ngươi có thể thông báo cho cha mẹ hắn đón hắn về nhà.” Snape xoay người chuẩn bị rời đi.

“ Trong thời bình lại dám sử dụng ba lời nguyền không thể tha thứ, nếu là người trưởng thành lúc này chắc chắn đã tiến vào ngục Azkaban, về phần vị thành niên... Ngươi vẫn thông tri cho bộ pháp thuật giải quyết đi.”

“ Chậm đã, Severus.” Dumbledore gọi hắn lại, vẻ mặt có chút lo âu.

“ Harry, Harry không có việc gì chứ?” Dumbledore lo âu không phải chỉ vì cậu là cứu thế chủ, mà còn bởi vì Harry chỉ là một đứa nhỏ 11 tuổi. Hiện tại đã gặp phải Crucio công kích, Dumbledore lo lắng nó sẽ để lại bóng ma tâm lý.

“ Không chết được” Snape không muốn nhiều lời, bước vào lò sưởi trở về hầm.

Chỉ còn lại Dumbledore một mình thì thào với con phượng hoàng Fawkes.

“ Thủ tịch chiến của Slytherin hình như diễn ra sau buổi cơm chiều, nhưng đến bây giờ Severus mới báo cho ta, thì nhất định trước đó hắn đã chiếu cố Harry thật tốt.”

Fawkes quay đầu nhìn vào vách tường, khinh thường cùng cụ thảo luận vấn đề này.

“ Ngươi thực sự, càng ngày càng không đáng yêu.”

Dumbledore than thở một câu, sau đó hoàn toàn phong bế Hogwarts, đảm bảo Keyden Lestrange không thể dùng bất kì thủ đoạn nào để trốn thoát, sau đó viết một bức thư cho bộ pháp thuật.

Sáng hôm sau, quyết định của bộ pháp thuật được thông tri xuống. Sự tình liên quan đến Cứu thế chủ, bộ pháp thuật không dám chậm trễ, nhưng Lestrange cũng là một gia tộc thuần huyết rất có danh vọng trong giới pháp thuật. Tuy rằng gia chủ và phu nhân của hắn đang ở trong Azkaban, nhưng còn không ít người của chi thứ, đủ để làm bộ pháp thuật gà chó không yên.

Bộ trưởng bộ pháp thuật Cornelius Fudge chỉ trong một đêm bạc thêm không ít tóc. Chuyện này không thể bỏ qua được, Harry Potter là nhân vật của công chúng, Một khi sự tình bị nhiều người biết, dân chúng sẽ chỉ trích năng lực làm việc của bộ pháp thuật quá kém. Nhưng gia tộc Lestrange thì...

Fudge nhanh khóc, triệu tập hội nghị suốt đêm cùng cao tầng bộ pháp thuật thảo luận việc này. Tranh luận cả đêm, cuối cùng quyết định Keyden Lestrang bị đình chỉ học một thời gian ở nhà suy nghĩ lại.

Sự việc lần này là báo trước của một hồi lộn xộn.

Sáng sớm hôm sau, vừa rời giường Harry liền thấy một đám người xông vào phòng ngủ Slytherin bắt lấy Keyden Lestrange vẫn còn chưa tỉnh ngủ rồi mang đi.

Harry đi tới chỉ kịp thấy rõ khuôn mặt của đối phương, cùng với một đôi mắt đen đầy thù hận.
Vết sẹo trên trán của cậu đau nhói một cách khó hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net