Chương 60: Gia tinh Dobby

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60: Gia tinh Dobby
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Không khí trong phòng tràn ngập tiếng thì thầm nho nhỏ của các quý tộc hòa cùng hương thơm tinh khiết của rượu. Harry bước vào, liếc nhìn một cái liền thấy Snape đang tựa vào tường uống rượu vừa chờ cậu.

Trong lòng Harry không khỏi thấy ấm áp, vẻ mặt thân thiết mà nhìn nam nhân kia rồi gật đầu, sau đó đi về phía Draco.

Draco, Blase, Astoria đang đứng chung một chỗ cùng nhau chia sẽ bánh ngọt do Nacissa làm. Nhìn thấy Harry lại gần, bọn họ nhiệt tình mà mời Harry cùng thưởng thức.

Harry mỉm cười cầm dĩa ăn lấy một khối bánh việt quất bỏ vào miệng, bánh việt quất bỏ vào miệng là tan hương vị trong veo.

"Ăn ngon không?" Draco hỏi.
Harry gật đầu.

"Đang tiếc sắp đến giờ cơm trưa." cậu tiết nuối nói.

Đang nói chuyện, một gia tinh xuất hiện trước mặt Lucius nhỏ giọng nói vài câu, Lucius bắt đầu mời mọi người tiến vào nhà ăn.
Bàn ăn làm bằng gỗ đào cực lớn, Harry khó mà tưởng tượng đến cảnh mà Draco đi học ở Hogwarts chỉ còn lại nam nữ chủ nhân ở nhà dùng cơm trên cái bàn này. Lúc này gia tinh liền đem cơm trưa đã chuẩn bị tốt lên bàn, Harry vô ngữ là nhìn tất cả quý tộc ngồi xuống chỗ ngồi, nam nữ chủ ngồi ở chủ vị, làm cậu không khỏi nhớ đến miêu tả trong một quyển tiểu thuyết của Muggle.

Cậu nhịn không được tưởng tượng đến cảnh chỉ có hai vợ chồng nhà này ngồi ăn cơm, mỗi người ngồi ở một đầu bàn ăn, nam quản gia đi tới đi lui phục vụ hai người bọn họ.

Đương nhiên, hai vợ chồng Malfoy là phù thủy, bọn họ muốn dùng gia vị tất nhiên sẽ không cần dùng đến nam quản gia, nhưng Harry cũng không tưởng tượng được cảnh Lucius cùng Nacissa luôn luôn tao nhã lại dùng 'âm thanh vang dội' trò chuyện khi dùng cơm. Dù sao hiện tại rất cả mọi người đều đang tìm kiếm chỗ ngồi của mình, nên cậu cứ không nhịn được suy nghĩ bay cao bay xa.

Harry cùng Snape ngồi cạnh nhau. Cậu rất hài lòng việc an bài như vậy của Malfoy.

Lễ nghi dùng cơm của Harry rõ ràng đã tiến bộ hơn nhiều so với lần dùng cơm lần trươc ở lễ giáng sinh tại nhà Malfoy. Nửa năm này, Salazar đã bớt chút thời gian ra dạy cho cậu, tuy rằng cậu học không được nhiều nhưng đủ ứng phó trường hợp này, Snape thì lại khinh bỉ kiểu xài bao nhiêu học bấy nhiêu của tiểu hỗn đản này.

Ngẫm lại cái tiểu cự quái đời trước, không cần biết ăn cái gì đều thích dùng tay lấy đồ ăn, Snape lạnh lùng mà liếc cái tiểu hỗn đản đang tao nhã mà dùng dao cắt thịt bò, sau đó thầm nghĩ, động tác của em ấy có thể nói là như mây trôi nước chảy, lưu loát sinh động, giống như là đã sớm tập thành thói quen. Không một ai có thể nhìn ra em ấy đã sống một cuộc sống không bằng cả gia tinh khi ở với đám Muggle đó.

Đương nhiên các quý tộc đang ngồi quan sát cũng sinh ra hảo cảm với cứu thế chủ. Xuất thân từ gia tộc thuần huyết thường sẽ rất coi trọng lễ nghi, họ xem đó như là một loại tu dưỡng. Làm một phù thủy thuần huyết, nếu ma lực không mạnh, nhưng chỉ cần có lễ nghi nghiêm chỉnh, tuy rằng sẽ không được người khác yêu thích, nhưng ít nhất vẫn có tôn trọng cơ bản đối với người đó, huống chi sự cường đại của Harry đã được truyền đến tai của phần lớn mọi người thông qua phu nhân Zabini.

Snape bất động thanh sắc mà quan sát thấy. Tuy rằng anh không có cơ hội trò chuyện với Harry, nhưng vẫn nhìn ra đáp án từ trong mắt của người khác.

Xem ra công tác ngoại giao của tiểu hỗn đản này làm rất không tồi. Anh vừa cắt một miếng thịt bò vừa lắng nghe Harry đối thoại cùng với người khác.

Cử chỉ tao nhã, âm thanh nhỏ nhẹ tinh tế, mỉm cười độ cung vừa vặn. Có thể nói phong độ của Harry hiện giờ rất hoàn mỹ.

Bữa cơm này ăn rất lâu, lâu đến mức Harry đứng ngồi không yên, nụ cười trên mặt đã sắp không bảo trì nỗi nữa, cậu nói một chút với người bên cạnh, liền đi phòng vệ sinh rửa mặt, thuận tiện hoạt động gân cốt.

Trang viên Malfoy thật sự rất lớn, Harry một bên đi chậm rãi, một bên đánh giá bốn phía, lại tưởng tưởng đến cảnh Draco đi học chỉ còn lại hai vợ chồng Malfoy, sau đó theo bản năng mà so sánh với Hang Sóc.

Hang Sóc lúc nào cũng chật kín người cùng với tiếng cãi nhau, thậm chí Ron chỉ cần nghiêng đầu liền nhìn thấy trần nhà, thoạt nhìn rách tung tóe lại tỏa ra sự ấm áp. Molly sẽ ở trong phòng bếp nấu những món ăn ngon, nhà bọn họ thực nghèo, không có gia tinh, Harry nghĩ như vậy mới được coi là một ngôi nhà chân chính đúng không?
Harry bước vào phòng rửa mặt đóng cửa lại. Vẫn còn đang đấm chìm trong suy nghĩ nên không để ý trước mặt mình xuất hiện một gia tinh.

"Harry Potter" thình lình xuất hiện một giọng nói khàn khàn làm Harry giật nảy mình.

Con gia tinh kia có một đôi tai to như tai của dơi, một đôi mắt màu xanh lục to cỡ một quả bóng tennis, mặt một tấm trải bàn vẩn hề hề, bộ dáng như vậy không cần giới thiệu cậu cũng biết nó tên gì.

Nhưng lúc này cậu chỉ có thể giả ngu.

"Ngươi là ai?" Cậu cảnh giác hỏi.

"Vậy mà Dobby có thể gặp được Harry Potter, Dobby thật vô cùng vinh hạnh." Dobby vẻ mặt kích động hét lớn.

Harry đau đầu muốn đỡ trán, bất luận đời trước hay đời này, mỗi lần nhìn thấy cậu Dobby đều rơi vào trạng thái kích động.

"Ngươi tìm ta có việc gì không? Có phải chủ nhân ngươi đang tìm ta?" Cậu ôn hòa hỏi. Đời trước, Dobby vì cứu cậu mà chết, tuy rằng đời này lập trường của cậu đã thay đổi, nhưng sẽ không nói ra lời lạnh lùng đối với con gia tinh đã vì cậu mà phản bội chủ nhân mình.

Lần này Dobby càng kích động.
"Ngài thế nhưng lại ôn hòa hỏi Dobby! Harry Potter vĩ đại đối xử với Dobby thật tốt! Dobby rất cao hứng!" Nói xong nó liền dùng khăn trải bàn bẩn hề hề chùi nước mắt chảy ra do quá kích động.

Harry: "..." Không quản là Dobby, Dody, Kreacher, hay là toàn bộ gia tinh ở Hogwarts, không có tồn tại nào mà không tra tấn thần kinh của cậu. Rồi sau đó Dobby sẽ cực kỳ lo lắng mà nói 'Harry Potter không thể trở về Hogwarts, có một âm mưu lớn' linh ta linh tinh.

Theo lý thuyết quyển nhật ký đã không ở trang viên Malfoy, thì Dobby tìm gặp cậu là vì chuyện gì? Harry âm thầm suy nghĩ, đừng nói là vì hâm mộ cậu mà đến đi?

"Dobby nghe những gia tinh khác nói Harry Potter đến, ngay từ đầu Dobby không tin lắm, cho đến khi Dobby tận mắt thấy..."

Harry: "..." Cậu thật sự muốn rống một câu: Nói trọng điểm!
Đương nhiên Dobby không có nghe thấy âm thanh trong lòng cậu mà vẫn cằn nhằn liên miên chuyện vô nghĩa như trước.

"Chỉ mong Ngài Harry Potter hiểu rõ ý nghĩa quan trọng của Ngài đối với những người hèn mọn, bị nô dịch ở giới Pháp thuật này. Ngài là phù thủy vĩ đại nhất. Ngài..."

Những lời này giống y như đời trước, Harry nôn nóng thiếu chút nữa cào tường, cậu nhịn không được đánh gãy lời của Dobby.

"Ta đã rời đi quá lâu, bây giờ ta phải quay lại." cậu vươn tay chuẩn bị mở cửa phòng vệ sinh.

"Khoang, Harry Potter hay nghe Dobby nói xong." Nó ngăn Harry lại.

"Năm nay Harry Potter không thể trở về Hogwarts, rất nguy hiểm!"

Harry: "..." Như thế nào đáng một vòng lại quay về những lời này.

Cậu đánh gãy lời Dobby.

"Không trở về Hogwarts ta phải đi chỗ nào? Hogwarts mới là chỗ ta nên đến."

"Harry Potter không thể đi!" Dobby quát lên.

"Rốt cuộc là có nguy hiểm gì?" Nếu như nói đời trước là vì quyển nhật ký trường sinh linh giá của Voldemort ở trang viên Malfoy muốn bị đưa đến Hogwarts, vậy còn bây giờ thì sao?

"Dobby không thể nói." Gia tinh đang thương hề hề mà giữ chặt ống tay áo của Harry.

"Dobby chỉ có thể nói cho Harry Potter, nguy hiểm lần này có liên quan đến đến kẻ mà ai cũng biết là ai đấy."

Vẫn là Voldemort? Trong đầu Harry chuyển một vòng, nhớ lại những chuyện đã xảy ra, suy đoán có phải có liên quan đến Keyden Lestrange năm trước bị đình chỉ học hay không, tính tính thì năm nay hắn sẽ vào học trở lại.

"Nghe đây Dobby." Harry nói với con gia tinh.

" Ta phải trở về Hogwarts, trừ nơi đó ra ta không còn nơi khác để đi." Đùa giỡn cái gì vậy, nếu cậu không trở về thì lỡ Severus cùng người khác chạy rồi sao?
Dobby liều mạng lắc đầu.

"A, Harry Potter quả nhiên không nghe Dobby khuyên bảo, Dobby chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Nói xong Đùng một tiếng nó biến mất.

Harry: "..."

Cậu chậm rãi mở cửa Phòng vệ sinh đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa nghĩ, Dobby sẽ không lại lẩn quẩn trong lòng chạy đi quấy rối nhà Dusley hoặc lại đi chặn cửa vào sân ga 9¾ nữa hay sao?

Harry cảm thấy, cho dù là phương diện nào thì cậu đều cảm thấy vô cùng may mắn, khi kỳ nghỉ hè này cậu ở trong nhà của Snape.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net