Chương 63: Đũa phép mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: Đũa phép mới
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Trước cửa đường Bàn Xoay đã đặt mấy món quà mà bạn Harry gửi tặng sinh nhật cậu, cậu ôm tất cả quà đi vào nhà rồi từ từ mở ra, nụ cười trên mặt cứ như là cậu thật sự chỉ là một đứa nhỏ 12 tuổi.

Snape yên lặng thở dài trong lòng, từ lúc mang theo danh cứu thế chủ đến bây giờ em ấy chưa bao giờ hưởng thụ hạnh phúc thuộc về mình. Vì tôi luyện tính cách của em ấy, cũng vì bảo hộ em ấy, Dumbledore không thể không để em ấy ở tại nhà dì dượng, đến khi cậu trưởng thành, từ lúc ở số 4 đường Privet em ấy chưa từng qua một ngày nào tốt lành. Sau lại vào học ở Hogwarts, mỗi một năm học đều phải đối mặt với Voldemort, mỗi lần chiến đấu đều là ngươi sống ta chết, thẳng đến cuộc chiến cuối cùng bùng nổ. Chẳng lẽ mấy ngàn người của giới Pháp thuật đều cần phải trông cậy vào một đứa nhỏ vị thành niên đến đánh bại chúa tể hắc ám hay sao?

Harry thì lại không nghĩ nhiều như vậy, mở quà đến vô cùng vui vẻ.

Ba ngày sau, cậu cùng Snape uống vào thuốc đa dịch, lần thứ hai bước vào căn phòng âm u của cửa tiệm đó. Lần này bước vào đây, Harry không tự chủ mà mang theo kính ý nhìn về phía nữ phù thủy nhìn thực già này.

Cho dù bà chưa bao giờ hỏi gì cả, nhưng lại có thể nhìn thấu thiện ác, sau đó mới quyết định có giúp đỡ người đó hay không.

Nhìn thấy hai người bọn họ bước vào, Nữ sĩ Marina mang đũa phép đã làm xong cho Harry. Thủy tinh tím có độ trong suốt vô cùng tốt lập lòe ánh sáng, ngay trong căn phòng u ám nhìn có vẻ vô cùng thần bí.

"Thử xem đi." Nữ sĩ Marina nói.

Harry cầm lấy đũa phép cẩn thận mà đánh giá, giống như là đũa phép gỗ sồi, dài mười một tất anh, nhưng tay cầm bằng ngà voi, thân làm bằng thủy tinh tím, tim phượng hoàng màu trắng dưới sự trong suốt của thủy tinh như ẩn như hiện vên trong. Có chỗ nào nhìn giống đũa phép, càng nhìn càng giống như một hàng thủ công mỹ nghệ hơn thì phải? Hoặc đây là loại đồ vật mà mà chỉ có bạch kim khổng tước bóng bẩy mới có thể dùng thì đúng hơn? Harry nhìn không được nghĩ.

Harry nắm chặt tay cầm, nhất thời cảm thất được một trận khác thường. Bất đồng với cảm giác ấm áp của lúc cầm đũa phép gỗ sồi ở đời trước, lúc này đây, ma lực trong cơ thể cậu cảm giác được một lực lượng hoàn toàn mới làm cậu cực kỳ thoãi mái. Đó là một loại cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, đũa phép gỗ Sồi làm cậu có cảm giác phù hợp, còn đũa phép này, lại giống như hợp nhất với ma lực của bản thân cậu.

"Cảm giác rất tốt mà phải không?" nữ sĩ Marina nhếch miệng mỉm cười, tuy rằng nụ cười thoạt nhìn có chút dọa người.

"Harry gật đầu, cười với bà.

"Tốt cực kỳ."

Snape cúi người với nữ phù thủy nói.

"Cảm ơn ngài."

Harry có một cây đũa phép mới, sau này nó sẽ trợ giúp rất lớn khi đối đầu với Voldemort.

Nữ sĩ Marina không nói gì, chỉ yên lặng mà nhìn bọn họ, Snape thấy vậy, liền trực tiếp mang Harry trở về.

Trở lại đường Bàn Xoay, bàn ăn nhà Snape liền trở thành vật thí nghiệm đầu tiên của cậu. "Chia năm xẻ bảy" cậu còn chưa đọc xong câu thần chú thì cái bàn đã nổ thành ngàn mảnh, Harry cảm thấy phá hủy một vật lớn như vậy mà ma lực của cậu cơ hồ không có hao phí.

Một mảnh vỡ văng đến bên cạnh chân của Harry, cậu theo bản năng nhặt nó lên, đột nhiên phát hiện một chút cổ quái.

"Merlin a!" cậu ném mảnh nhỏ trong tay, chạy tới kiểm tra những mảnh còn lại, sau đó phát hiện kinh ngạc những mảnh nhỏ đó đều có hình dạng tứ giác mỗi khối đều bằng nhau, cậu quay sang hỏi Snape từ nảy đến giờ vẫn luôn nhìn cậu.

"Đây là tình huống gì?"

Nói chung "Chia năm xẻ bảy" bất đồng với "tan xương nát thịt", "chia năm xẻ bảy" là thần chú cắt mọi thứ thành khối nhỏ, còn "tan xương nát thịt" lại biến mọi thứ thành bột phấn, thần chú "chia năm xẻ bảy" tùy theo ma lực của mỗi người mà mảnh nhỏ bị cắt ra có kích cỡ khác nhau, ma lực càng cường đại, thì mảnh vỡ cắt ra càng nhỏ, càng khó khôi phục, hơn nữa mỗi lần thực hiện thần chú, ma lực của người thực hiện sẽ khó có thể bao quát toàn bộ đồ vật, cho nên tình huống bình thường các mảnh vỡ đều không bằng nhau, càng không cần phải nói là cùng một hình dạng.

Snape ngồi xuống cầm một mảnh nhỏ lên kiểm tra, sau đó nói với Harry.

"Chuyện này có thể cho thấy, cây đũa phép này làm ma lực của em phóng ra rất ổn định, còn phát huy được hiệu quả tốt nhất."

Harry rốt cuộc cũng hiểu vì sao Nữ sĩ Marina lại chọn trợ giúp người có linh hồn thuần khiết, nếu một cây đũa phép như thế này rơi vào tay Voldemort, không biết sẽ làm hại bao nhiêu mạng người.

Có đũa phép có thể sử dụng ngoài trường học, có nghĩa là bọn họ có thể đi nhà Gaunts lấy nhẫn phục sinh.

Harry cùng Snape thương lượng với nhau, ngày hôm sau liền dùng nhẫn báo cho Slytherin các hạ. Salazar tới rất nhanh chỉ trong vòng một phút liền xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Muốn đi thôn Hangleton sao?" Y hỏi.

"Ngài có đi được hay không?"

Salazar mỉm cười.

"Đương nhiên là được rồi." Tìm linh hồn của Godric cũng rất quan trọng, nhưng đó là một quá trình tìm kiếm lâu dài, ngẫu nhiên dùng một chút cũng không sao. Lại nói còn có thể thuận đường ghé thăm trang viên một chút cũng không tồi.

Harry chỉ nhìn thấy thôn Hangleton qua trí nhớ của cụ Dumbledore, Snape cũng không biết vị trí cụ thể, vì thế vẫn là Salazar dẫn bọn họ độn thổ qua.

Thôn nhỏ này cũng giống như đại bộ phận thôn nhỏ thường thấy ở Anh quốc, có một con đường hai bên mọc đầy cỏ cao cao, tràn đầy bụi bậm và cây cổ thụ. Ven đường nhỏ, giữa những bụi rậm vươn ra một thanh gỗ có hai mũi tên, một cái có ghi cách thôn Daffodil 5 dặm, một cái ghi cách thôn Hangleton 1 dặm.

Cảnh tượng vẫn y hệt như trong ký ức của Dumbledore.

"So với những thành phố lớn,..." Salazar nhìn thoáng quang cảnh xung quanh, nói với hai người bên cạnh

"Thì nơi này vẫn khá giống với trước kia." Cho nên y chọn nơi này để độn thổ, để tránh khỏi nơi này có bị thay đổi sẽ bị lệch vị trí.

Harry cùng Snape đều đồng ý, nơi này quả là một mảnh đất bảo địa, vẫn còn giữ nguyên lại cảnh sắc hương vị ban đầu.

Ba người tiếp tục đi, vừa đi Harry vừa líu ríu về cây đũa phép mới của mình với Salazar. Y cùng Snape đều nhất trí cho rằng, đũa phép là công cụ vô cùng quan trọng của phù thủy, thậm chí có thể coi là một nửa thân thể của phù thủy, có một cây đũa phép phù hợp là một điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Con đường nhỏ dẫn đến một khe núi, đi thẳng qua khe núi thì trước mặt bọn họ xuất hiện một thung lũng, giống như trong ký ức của Dumbledore, đó là thôn Hangleton.

Có một căn biệt thự to lớn khí khái nằm giữa thung lũng, đứng từ xa là đã có thể nhìn thấy, rất thu hút cái nhìn của người khác.

"Gia tộc Gaunts hiện giờ đã biến thành thế này?" không biết là Salazar đang cảm thán hay là đang trào phúng.

So với kế phụ đại nhân của mình thì biểu cảm trên mặt Harry lại rõ ràng hơn nhiều, nói chuyện rất có phong cách đàn ông.

"Đây là biệt thự Riddle, là địa chủ lớn nhất ở đây, cha của Voldemort xuất thân từ nơi này, hiện tại ở nơi này trừ bỏ một lão quản gia ra thì không còn ai khác." Cho nên nơi này bị đồn đại là có ma quái.

"Muggle?" Cho dù trước đó đã nghe qua Salazar vẫn nhịn không được xác nhận lại lần nữa.

Biểu tình của Snape có chút mất tự nhiên, tử thần thực tử đều đã từng rất sùng bái Voldemort, thật là một lời khó tả hết nổi đau. Bị một máu lai lường gạt nhiều năm như vậy, vẫn luôn cho là đối phương có huyết thống cao quý, làm bọn họ nguyện ý trở thành người hầu, nghĩ lại thật là khiến người ta không khỏi bóp cổ tay.

Harry gật đầu.

"Ân."

Hai người đều suy xét đến cảm xúc của của Snape, đều không nói thêm gì nữa.

Nhà Gaunts cũ nằm sâu trong rừng cây nhỏ kế bên sườn núi, từ xưa đến nay cây cối rậm rạp luôn mang theo sự u ám, cho dù bây giờ đã là giữa mùa hè cũng làm cho người ta có cảm giác lành lạnh, Harry liếc mắt một cái liền thấy tòa nhà ẩn hiện bên trong đám cây cối um tùm.

Từ xa đã nhìn thấy mái nhà lợp ngói đã bong tróc, nhiều chỗ lởm chởm tới mức làm lộ ra gỗ đỡ mái nhà, xung quanh tường rậm rạp những bụi gai, bụi gai cao nhất cũng đã chạm đến cửa sổ, cửa sổ vô cùng nhỏ, tích đầy rong rêu, bụi bậm bẩn thỉu theo năm tháng. So với trong ký ức của Dumbledore thì nơi này bây giờ còn hoang tàn hơn lúc đó, bởi vì lúc trước ít nhất còn nhìn thấy khói bếp bóc lên từ một số ngôi nhà, nhưng lúc này đây ngay cả một bóng người đều không có.

Ba người đi xuyên qua cây cối đến trước cửa nhà, vẫn như đời trước đập vào mắt bọn họ là một con rắn đã chết khô bị ghim lên cửa.

Salazar không khỏi nhíu mày, sau đó dùng xà ngữ thì thầm.

{Mở ra.}

Nhà Gaunt cũ đã ngủ yên bảy mươi năm lại một lần nữa được mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net