Chương 7: Cấm túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Cấm túc
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Harry tại Slytherin cũng xem như an toàn, Xà vương không chút nào che dấu mà chiếu cố cậu, không có kẻ nào ngu xuẩn mà đánh chủ ý vào cậu.

Buổi sáng ngày hôm nay, có môn bay, buổi chiều là môn phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Nghĩ đến sẽ phải gặp tên đầu tỏi Quirrell kia. Làm Harry đang ăn điểm tâm mà dạ dày từng đợt run rẩy, suýt chút phun ra toàn bộ đồ vừa mới ăn vào.

Lúc Draco cùng Blaise đi ngang qua dãy bàn của Gryffindor thì cậu bé Neville Longbottom đang cùng Ron và Hermione khoe quả cầu gợi nhớ của mình.

" Đây là quả cầu gợi nhớ." Neville có vẻ thực hưng phấn.

" Bà của mình biết trí nhớ mình không tốt____ nó sẽ nhắc nhở người cầm nó là 'có phải ngươi đã quên làm điều gì rồi không?'. Nhìn này, khi cậu nắm chặt nó trong tay, giống như vậy, nếu nó chuyển sang màu đỏ ____a..." Cầu gợi nhớ lập tức biến thành màu đỏ.

" Mình lại quên chuyện gì....?" Sau đó Neville đứng đó liều mạng nhớ xem mình lại quên cái gì.

Draco đưa tay đoạt lấy quả cầu gợi nhớ. Cùng đời trước giống nhau, Giáo sư McGonagall đi tới, Draco tức giận mà bỏ lại quả cầu gợi nhớ mà trở về bàn Slytherin.

" Ngươi cũng muốn có quả cầu gợi nhớ kia?" Harry nhìn hết một màn này nhịn không được hỏi.

Gia tộc Malfoy không thiếu nhất chính là tiền cùng các loại vật phẩm pháp thuật, Vì cái gì Draco lại có khát vọng với quả cầu gợi nhớ như vậy?

" Ân." Âm thanh của Draco có chút buồn,

" Ba ba ta nói, nếu năm học này ta có thể đứng top 3 hắn sẽ mua cho ta một quả cầu gợi nhớ."

Harry có chút buồn cười, có Hermione ở đây, Draco cho dù có liều mạng cũng sẽ so kém với Máu bùn mà Malfoy khinh bỉ, đến lúc đó cho dù Draco có lọt vào top 3 đi nữa thì Lucius cũng sẽ không mua cho cậu ta quả cầu gợi nhớ.

Lên lớp môn bay, cái chổi của Harry thực nghe lời mà nhảy vào tay cậu. Harry nhìn qua hai bên, Draco cũng thực thuận lợi, Hermione thì phí chút thời gian, còn Ron không khống chế tốt bị cái chổi đập cho một phát.

Thời điểm cưỡi chổi, cái chổi của Neville bị mất khống chế, mang cậu ta bay lên cao mấy chục mét sau đó rơi xuống, Neville bất hạnh mà gãy xương. Sau đó...Cùng đời trước giống nhau, Neville không phát hiện cầu gợi nhớ của cậu bị rơi lại, mà bị Giáo sư Hooch trực tiếp mang vào bệnh thất.

Draco nhặt quả cầu gợi nhớ của Neville lên rồi nhắm nhìn nó, Ron bắt gặp, Draco điều khiển chổi bay lên trời, Ron đuổi theo.

Nhóm tiểu động vật vang lên từng tiếng cổ vũ.

Lần này Harry không muốn cậy mạnh mà liều mạng nữa. Cậu không muốn bị giáo sư McGonagall phát hiện rồi ném vào đội Quidditch. Tuy rằng cậu thích chơi thể thao nhưng thể chất của cậu cùng Quidditch dừng như có chút xung đột. Năm nhất, Quirrell hạ nguyền rủa cây chổi của cậu, Năm hai, Dobby làm Bludge mất khống chế thiếu chút đập chết cậu. Năm ba, giám ngục Azkaban biểu diễn màng múa thoát y không thu tiền...

Hay là thôi đi.

Nhớ lại những gì đã trải qua Harry không nhịn được run lên một chút, Đời này nếu cậu có muốn bay thì cũng sẽ không bay đến khinh tâm động phách như vậy. Sống lại một đời cậu quý trọng sinh mệnh này hơn với bất cứ ai, dù sao thì Voldemort cùng những trường sinh linh giá của gã còn chưa bị tiêu diệt, nếu cậu treo trước thì những người còn lại sẽ vẫn sống như đời trước sao?

Kỹ thuật bay của Ron so với Draco là không nằm cùng cấp bậc, dù sao thì cũng là một hài tử nhà nghèo, không được cưỡi chổi, mà Draco thì từ nhỏ đã cùng cái chổi bay nhảy.

Ron thực mất mặt khi không cướp lại được quả cầu gợi nhớ, nếu không phải Draco nhìn thấy giáo sư Hooch đang trở lại thì cậu cũng sẽ không dừng lại. Cả hai đều leo xuống, Harry đi về phía Draco.

" Được rồi Draco, đem quả cầu trả cho Ron đi." Harry khuyên nhủ.

" Hừ" Draco có chút luyến tiết.

Harry nhìn Draco rồi lại nhìn Ron, treo ghẹo nói.

" Hay là ngươi muốn bị Ron đuổi theo?"

Câu này có hai ý nghĩa làm cho Draco cùng Ron mặt đầy hắc tuyến.

Draco nhanh chóng ném quả cầu cho Ron như là ném rác rưởi, Ron luống cuống tay chân mà bắt được.

Bên này vừa xong chuyện, thì bên phía hai vị lãnh đạo lại một lần nữa đem chuyện đẩy lên.

Giáo sư McGonagall cùng giáo sư Snape đều đen mặt, mỗi người trên tay mang theo trừng phạt cấm túc cho hai cái tiểu động vật lỗ mãng.

" Ronald Weasley, bỏi vì trò đùa giỡn trong lớp học, Gryffindor trừ mười điểm, cùng với một tháng cấm túc ban đêm, đêm nay trò đi tìm Filch hắn sẽ nói cho trò nội dung cấm túc." Đây là trừng phạt của giáo sư McGonagll.

" Draco Malfoy, trong vòng một tuần nộp hai trăm lần <<Slytherin hành vi thủ tục>> cộng thêm một tháng cấm túc, tối nay cùng ngài Weasley đi tìm Filch."

╮(︶__︶)╭ bởi vậy có thể thấy, dù dưới bất kì tình huống nào thì giáo sư Snape cũng sẽ không trừ điểm Slytherin.

Harry thật không còn gì để nói.

Dù sao chuyện lần này cậu không có tham gia, ngồi xem náo nhiệt là được.

Sắc mặt của Draco và Ron đều vô cùng khó coi.

" Malfoy, ta muốn cùng ngươi quyết đấu !"

Chờ khi hai vị lãnh đạo đưa xong chỉ thị liền từng người rời khỏi, Ron nhịn không được, đè thấp giọng gào thét với Draco.

" Chỉ bằng ngươi?" Draco nâng cằm cao ngạo như con khổng tước của nhà cậu hỏi.

Ron nổi giận: " Ngươi sợ?"

Draco trào phúng nói: " Ta chỉ sợ ngươi sẽ chạy về nhà mà khóc với mẹ."

"Ngươi..."

Cuộc chiến đang hết sức căng thẳng, thì ngay lúc đó thì giáo sư Hooch quay lại. Harry cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi.

Buổi chiều là môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, Harry mang theo một chai tinh dầu rồi mới dám bước vào phòng học. Không biết có phải là ảo giác của cậu không, cậu thấy dường như mùi tỏi trên người Quirrell còn lợi hại hơn cả đời trước.

Harry, Draco cùng Blaise, ba người ngồi tụm lại một chỗ chia sẽ lọ tinh dầu.

Lớp học của Quirrell đối với Harry mà nói thực là khổ không thể tả.

Mỗi lần đối diện với sau gáy của Quirrell vết sẹo của cậu liền vô cùng đau đớn, hơn nữa gã còn dùng âm thanh lắp bắp để đọc sách, xung quanh thì tràn ngập mùi tỏi, thật sự là đồng thời tra tấn cậu bằng thính giác, khứu giác lẫn xúc giác a.

Ai, Harry vừa nghe Quirrell đọc sách vừa oán hận nghĩ, tại sao Voldemort không nguyền rủa môn học này nửa năm đổi người, hay là một tháng đổi một người cũng tốt mà?

Nhìn xem những giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám mà cậu đã gặp được xem: Năm nay là Quirrell, năm sau là Lockhart, năm thứ ba đỡ một chút là Remus, năm thứ tư là một tử thần thực tử, năm thứ năm... Merlin a, không cần nghĩ tới nữa, vẫn là nghĩ xem làm thế nào đem chủ hồn sau gáy Quirrell xử lí rớt, nếu thuận lợi, sau này cậu sẽ không cần đối mặt với con cóc hồng kia.

Harry chỉ tưởng tượng đến là muốn phát khóc a.

Tiết buổi chiều thật vất vả mà đi qua, vừa nghe thấy chuông tan học, Harry nhanh chóng chạy trở về ký túc xá để tắm rửa, đến cơm cũng không ăn. Cậu cảm thấy toàn thân đều dính đầy mùi tỏi của Quirrell, chút nữa cậu còn phải đến chỗ của Severus để cấm túc nữa đó. Nếu cả người tràn đầy mùi tỏi mà bước vào hầm, lão dơi già nhất định sẽ không chút do dự mà ném cậu vào vạc mà nấu thành độc dược, Harry đau khổ tưởng tượng.

Trong hầm Snape quả nhiên đang chờ cậu.

"Trước tiên làm bài tập, sau đó ta muốn hỏi ngươi một số việc." Lão dơi già bỏ lại câu này liền tiến vào phòng pha chế độc dược.

Harry bị lời hắn nói uy hiếp, sau đó dùng thời gian một phút một chữ chậm rì rì mà viết luận văn phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Snape đã đi ra hai lần không ngoại lệ mà thấy Harry đang tra tấn cái bút lông chim của cậu, lão dơi già cuối cùng cũng nổi giận.

" Ta cho ngươi thêm mười phút nếu còn viết không xong, thì từ ngày mai trở đi, thời điểm cấm túc ngươi liền đi thu thập dịch ốc sên cho ta!"

Harry giải quyết bài tập trong vòng ba phút đồng hồ, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Snape và hỏi.

" Ngài muốn hỏi ta chuyện gì?"

Snape kéo kéo khóe miệng, đời trước hai người bọn họ đều nhìn đối phương không vừa mắt, đời này đối mặt với một cứu thế chủ như vậy, hắn có chút không thích ứng.

"Well, có thể phiến toái cứu thế chủ vĩ đại nói cho giáo sư độc dược hèn mọn ..."

" Dừng!" Không đợi Snape nói xong Harry liền nhanh chóng đánh gãy lời hắn.

" Ngài không thể gọi ta là Harry sao? Mỗi lần đều châm chọc ta như vậy có mệt hay không?"

Snape hung hăng trừng mắt nhìn tiểu cự quái mắt xanh này.

Còn chưa có học sinh nào dám cùng hắn cò kè mặc cả, nhưng tiểu cự quái trước mắt này luôn đi khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, mà hắn lại thấy như vậy cũng không có gì không tốt, đời trước thái độ của hắn đối với Harry thật sự quá tệ, nên đời này làm hắn bù lại cũng không phải không được, hơn nữa có thể nhìn thấy Harry thích hắn, tin tưởng hắn cũng rất tốt.

Trong lòng nghĩ vậy nên Snape lần nữa mở miệng:

" Như vậy, Harry..."

Harry che mặt suýt nữa rơi lệ, cậu thật sự nghĩ không ra vì cái gì cho dù lão dơi già gọi tên cậu nghe vào vẫn châm chọc như cũ?

" Hôm nay đã xảy ra chuyện gì giữa Draco cùng ngài tiểu Weasley?"

Snape kì quái vì cái gì Harry đời này không xen vào chuyện này, cùng hành động đời trước so sánh thì cậu bé trước mắt càng ngày càng cách xa hình tượng của một cự quái đầu to, làm hắn nhìn không rõ.

" Chỉ đùa một chút thôi."

Harry nhún nhún vai, trẻ con cãi nhau ầm ĩ là không thể tránh được.

" Cuối cùng không phải Draco đã trả cầu gợi nhớ lại cho Ron rồi sao?"

Nhẹ nhàng bâng quơ như vậy sao? Snape ẩn ẩn cảm thấy Harry có chút không thích hợp, tính cách cùng đời trước tương phản quá lớn, cho dù Harry có trở về, thì cũng không thể nào như vậy đi?

Bất quá, bởi vì vậy có thể thấy được, Harry bây giờ càng giống một Slytherin. Biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cái gì nên làm cái gì không nên làm. Có thể bảo vệ tốt chính mình, là điều hắn mong đợi lớn nhất ở Harry bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net