Chương 72: Muốn đem em giấu đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 72: Muốn đem em giấu đi
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Theo thường lệ, sau tiệc khai giảng là phần phát biểu của viện trưởng. Harry đi theo sau mọi người đến phòng sinh hoạt chung Slytherin mà chờ Snape, Keyden Lestrange cũng không lại quay đầu nhìn cậu nữa.

Chỉ chốc lát sau, Snape bước vào, vẫn là những lời giống như trước, ám chỉ học sinh gây chuyện không thể để người khác bắt được nhược điểm, mặt khác nếu có chuyện cần anh sẽ hết sức giúp đỡ.

Suy nghĩ của Harry vẫn còn đặt ở trên người Keyden Lestrange, đối với lời phát biểu của Snape thì lại vào tai phải mà ra tai trái.

Đại khái phát hiện cậu đang thả hồn lên mây, Snape dừng bài phát biểu, nói với Harry.

“Là nguyên nhân gì mà cứu thế chủ vĩ đại cảm thấy viện trưởng của ngài đang nói lời râu ria, vẫn là cậu cho rằng... Năm nhất đã nghe rồi năm nay liền không cần nghe nữa đúng không. Hay là cậu cảm thấy có chuyện còn quan trọng hơn là vinh quang của Slytherin?"

Bị điểm danh làm Harry sửng sốt một chút, nhanh chóng lấy lại tinh thần giải thích.

“Xin lỗi giáo sư, con...”

“Cấm túc, Potter.” Snape hùng hổ nói.

“Chút nữa đến hầm tìm ta.”

Phía dưới bắt đầu xen lần tiếng nói, tiếng cười trộm. Đến Draco cũng nhìn về phía Harry cười cười, không thể trách bọn họ vui sướng khi người khác gặp họa, phỏng chừng Harry là người đầu tiên bị viện trưởng cấm túc ngay trước khi chính thức vào học. Đương nhiên cũng chỉ có Draco và Blaise biết, Snape sủng Harry đến mức độ nào, cho dù cấm túc cũng sẽ không bắt cậu ấy làm gì, cho nên bọn họ cũng không có gì lo lắng.

Nhưng những học sinh khác lại không biết vậy, mặc dù có một số học sinh đã đến trang viên Malfoy trong kỳ nghĩ hè này, tuy hôm đó Snape dẫn Harry đến, nhưng lại không có cùng cậu nói chuyện, cho nên bọn họ không nghĩ là viện trưởng thiên vị cứu thế chủ, nhiều nhất là bất đắc dĩ đồng ý yêu cầu của Dumbledore chiếu cố cứu thế chủ trong kỳ nghĩ hè này.

Snape lạnh lùng mà liếc nhìn đám tiểu xà một cái, ánh mắt lạnh băng làm tất cả học sinh đều im lặng, dưới ánh mắt của Xà vương đám học sinh năm nhất bắt đầu lạnh run. Snape lại thích hù dọa học sinh, Harry rất là muốn cười , nhưng ngại với tình huống vừa rồi nên chỉ có thể làm bộ mặt đau khổ.

Snape phát biểu xong liền xoay người rời khỏi phòng sinh hoạt chung Slytherin, áo chùng màu đen tung bay rất có khí thế.

Harry đi đến hầm của Snape trong ánh mắt đồng tình của Draco cùng Blaise.

“Em làm sao vậy?” không có người ngoài nên Snape không có xuất ra bộ dáng nghiêm khắc, Harry không vô duyên vô cớ mà thất thần, anh nhìn thấy cậu đang phiền não, nên cố ý dùng cấm túc để gọi cậu đến hỏi một chút.

Tháng chín ở Scotland đã có chút lạnh, hơn nữa hầm của Snape lại nằm trong lòng hồ, Harry đi tới quăng một thần chú qua, lò sưởi âm tường được đốt lên, có ánh sáng của lửa, làm cho căn hầm bớt một chút lạnh lẽo.

“Keyden Lestrange.” Harry nhìn Snape cởi áo chùng rồi nói.

“Không biết có phải do em hoa mắt hay không, nhưng em thấy lúc Keyden Lestrange nhìn em có một khoảnh khắc mắt gã ta liền biến thành màu đỏ, nhưng chớp mắt lại không thấy.”

Snape nhăn mày tạo thành một đường rãnh sâu giữa trán, mắt đỏ là tượng chưng tiêu biểu của chúa tể hắc ám, bởi vì chia cắt linh hồn làm Trường Sinh Linh Giá nên linh hồn không ổn định làm mắt từ màu đen biến thành màu đỏ của máu, một trường sinh linh giá cũng có thể xuất hiện tình trang tương tự, vì dù sau cũng chỉ mà 1/6 linh hồn.

“Em hoài nghi hắn?” Snape đem áo chùng mới vừa cởi ra mắc lên gọn gàn liền hỏi.

Harry gật đầu.
“Ân”

Lúc này Snape mặt áo sơ mi, làm lộ rõ dáng người gầy yếu. Mặt Harry có chút ửng đỏ, cậu đột nhiên thấy nhiệt độ của lò sưởi hình như là hơi nóng thì phải.

Snape cũng không có để ý chuyện này, anh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện Harry nói lúc nảy.

“Em định làm thế nào?” anh hỏi.

Harry cúi đầu tận lực không để ánh mắt tiếp tục dừng ở bộ vị phía dưới thắt lưng của Snape.

“Gã đã có một thân thể, bây giờ hủy diệt vương miện cũng sẽ không thể giải quyết vấn đề, nhưng chúng ta không có chứng cứ chứng minh gã là Voldemort, nên không thể tùy tiện giết gã.”
Snape gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Cho nên?”

Harry hít sâu một hơi nói.

“Cho nên em nghĩ cứ từ từ quan sát, xem hành động của gã, nếu như đó là hồn phiến trong vương miện Ravenclaw thì sẽ thông minh hơn chủ hồn rất nhiều.”

Đời trước từ trong trí nhớ của Dumbledore cậu biết được Voldemort chế tác trường sinh linh giá này vào lúc vừa tốt nghiệp Hogwarts không lâu, gã ta biết tin tức của vương miện từ chỗ hồn ma Helena. Cho nên gã đã chạy đến rừng rậm Albania để tìm nó, đem nó biến thành trường sinh linh giá. Mười năm sau khi tốt nghiệp Voldemort mới trở về Hogwarts để xin làm giáo sư phòng chống nghệ thuật Hắc ám, thuận tiện đem vương miện bỏ vào phòng yêu cầu. Bởi vậy có thể kết luận, hồn phiến trong vương miện là Voldemort ở khoảng 18 đến 28 tuổi.

Voldemort 28 tuổi.....Harry thở dài một cái, không biết thực lực thế nào?

Nhìn thấy một đứa nhỏ 12 tuổi lại phát ra tiếng thở dài như một ông cụ non, Snape có chút buồn cười, nhưng càng nhiều là đau lòng.

“Mệt sao?”

Từ trước đến nay, đứa nhỏ này chưa từng có một ngày an ổn nào, mang danh tiếng cứu thế chủ làm em ấy quá khổ cực.

Harry lắc đầu nói.

“Chỉ là hơi bất đắc dĩ thôi.” Quyền chủ động không nằm trong tay mình cảm giác thật không xong. Tuy cậu nắm chắc rằng có thể đánh bại Voldemort, nhưng thật sự cậu không chịu nổi cái kiểu hành động không giống người bình thường của gã.

Thật mệt tâm a, mệt tâm.

Thấy cậu như vậy Snape bảo gia tinh mang cho cậu một ly sữa.

“Uống xong rồi trở về ngủ một giấc đi.”

Harry nhận lấy ly sữa, dùng tư thái uống rượu tu tu một hơi hết sạch ly sữa.

Về phía Voldemort tuy rằng hơi phiền phức, nhưng không phải là không thể giải quyết. Nếu không thì mỗi ngày cậu đều làm một thần chú ‘bảo vệ' trên người mình là được rồi. So sánh ra thì tên Lockhart càng làm cho người khác trứng đau hơn.

Nghĩ đến đây Harry muốn thốt lên với Snape là có thể hai ngày nữa tìm lý do để cấm túc cậu nguyên ngày luôn hay không. Cậu thật sự không muốn đối mặt với bài kiểm tra ngu ngốc của con không tước kia, càng không muốn nhìn thấy cảnh tượng yêu tinh Cornwall bay đầy phòng.

Đương nhiêu chỉ là mém chút nữa thôi, cậu cũng không có thật sự hỏi như vậy. Bởi vì cậu biết cho dù Snape đáp ứng lần này, thì cũng không thể trốn được lần sau. Cùng với như vậy, không bằng tự lực khánh sinh, nghĩ một biện pháp làm cho tên ngu ngốc kia thật sự vĩnh viễn ở Himalaya cùng với người tuyết hoặc là đám quỷ hút máu cũng được.

“Đúng rồi, anh tính lúc nào thì bỏ thêm tài liệu vào vạc của Ron?” Đột nhiên Harry nghĩ đến cha đỡ đầu của mình liền hỏi.

Nhắc đến việc này Snape quả thật muốn lấy cái vạc tạc lên người cái tiểu hỗn đản mắt xanh này, vậy mà lại bảo một giáo sư như anh lại đi hủy bài tập của học sinh, lại còn là một giáo sư luôn luôn nghiêm khắc cay nghiệt như anh. Chuyện này mà truyền ra ngoài... Anh làm sao mà ngẩng đầu nhìn người ta chứ. Cúi đầu hung hăng trừng mắt mà nhìn cái tiểu tự quái đang cười trộm trước mặt.

“Sev... ” Cảm nhận được tâm tình của Snape, Harry lập tức nhào qua lấy lòng mà ôm thắt lưng xà vương.

“Đi mà.”

Snape hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không có bảo Harry buông mình ra.

“Lại qua hai tuần nữa đi.”
Snape đưa tay xoa xoa đầu Harry, trấn an nói.

“Mới vừa khai giảng không nên gây ra động tĩnh lớn, với lại ta cần chút thời gian để chuẩn bị tài liệu.”

“Vâng.” Harry cọ cọ lòng ngực của Snape, cười đến dị thường thõa mãn.

Snape đột nhiên có một loại xúc động muốn đem cái tiểu hỗn đản này giấu đi, không để cho người khác nhìn thấy em ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net