Chương 73: Xui xẻo nhỏ của Lockhart

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73: Xui xẻo nhỏ của Lockhart
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Khai giảng ngày thứ nhất, lịch học của năm thứ hai bắt đầu bằng tiết thảo dược học của giáo sư Sprout, buổi chiều là tiết biết hình của giáo sư McGonagall. Môn thảo dược học vẫn như đời trước, thực hành đổi chậu cho Mandrake, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết quỷ dị kia, Neville đáng thương lại lần nữa té xỉu, giáo sư Sprout bảo Ron đưa cậu ta đến bệnh thất. Mà môn biến hình thì giáo sư McGonagall lại cho bọn họ biến bọ cánh cứng thành cúc áo, bằng ma lực hiện tại của Harry thì việc này căn bản là không tốn chút sức nào.

Trong vòng mấy ngày nay, cậu cứ tới tới lui lui qua mấy phòng học, Harry vẫn không tránh khỏi số phận gặp phải Lockhart, còn có fan cuồng nhiệt của cứu thế chủ Colin Creevey năm nhất, nhìn thấy cậu liền chụp ảnh, không ngừng cùng cậu nói chuyện.

“Chào cậu Harry Potter.”

Cũng may bây giờ cậu là Slytherin, mà không phải Gryffindor nhiệt tình lương thiện, cho nên cậu học theo phong cách của nam nhân nhà mình, ngay lúc đối phương muốn tiếp cận mình liền lạnh lùng nhìn rồi quay đầu bước đi.

Lockhart cũng không tìm thấy cơ hội thổi phồng bản thân, bởi vì khi cậu phát hiện công kích bằng ánh mắt không có hiệu quả với hắn, vì thế tránh được nên tránh, nếu thật sự không tránh khỏi, liền cấp đối phương một thần chú vô trượng vô thanh “Chướng ngại vật” Lockhart lại không giải được thần chú, đợi đến lúc thần chú hết hiệu lực thì Harry đã sớm chạy đâu mất.

Mặc kệ người ta nói thế nào, ngạo mạn cũng tốt, tự đại cũng được, dù sao thì học sinh nhà Slytherin không dễ tiếp xúc là sự thật. Đây là chuyện tốt thứ hai khi làm học sinh nhà Slytherin, sau việc có thể thường xuyên làm phiền Snape, ít nhất lúc tâm tình mình không tốt thì không cần miễn cưỡng cười đối phó.

Đương nhiên, đây là ngày đầu tiên lên lớp, Harry trốn trốn tránh tránh cũng qua, buổi tối như thường lệ là thủ tịch chiến. Harry lo lắng tên Lestrange kia lại trộm công kích, nên luôn bảo trì cảnh giác.

Nhưng đối phương lại thủy chung không có hành động, ngay cả lúc Harry cùng Draco quyết đấu cũng không có ra tay. Trước khi khai giảng Lucius đã nhắc nhở Draco cẩn thận thực lực của Harry, ý của hắn là nếu Harry muốn làm thủ tịch năm hai cứ để cậu làm, không cần cùng cậu tranh chức vị này. Lucius nghe theo ý kiến của Snape, không có nói cho Draco biết Harry cùng Severus là trở về từ tương lai, chỉ nói tạo quan hệ tốt với Harry sẽ có lợi cho gia tộc Malfoy.

Nhưng Harry lại không có hứng thú với chức vị này, nên trước khi thủ tịch chiến đã thương lượng tốt với Draco.

Cuối cùng Draco chỉ dùng một bùa tước vũ khí mà giành được vị trí thủ tịch năm hai. Harry liên khoang thai đi xuống, trở về vị trí của mình.

Cậu ngẩng đầu, chợt nhìn thấy Lestrange đang nhìn cậu đầy hứng thú, ngoài dự đoán của cậu, hoàn toàn không có ý công kích, so với ánh mắt tràn đầy thù hận của một năm trước quả thật như là hai người.

Voldemort lại muốn làm cái gì?
Harry quả thật không hiểu nổi.
Đương nhiên, không hiểu vẫn là không hiểu, mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục, hơn nữa ngày mai chính là tiết của tên bao cỏ Lockhart.

Tiếng chuông vào học vang lên, Lockhart xuất hiện trên bục giảng của lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám. Một thân áo chùng lam sắc phù hợp với đôi mắt hắn, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp. Phía sau lưng Lockhart là vô số ảnh chụp của bản thân hắn, mỗi tấm đều mặc một bộ áo chùng khác nhau, cái duy nhất giống nhau là nụ cười lộ tám cái răng của hắn ta.

Harry yên lặng mà ngồi một góc ở cuối phòng học, trước mặt cậu là một đám nữ sinh thét chói tai, ngay cả Hermione luôn trọng ổn đều đang lắc lư tìm tư thế đẹp nhất ngồi trên ghế.

Chọc Draco một trận đỏ mắt.
Harry nhịn không được cười khẽ, nhìn thấy Draco đang trừng mình, cậu nhanh chóng làm bộ nghiêm trang chững chạc mà ngồi xuống.

Lúc này, lên lớp.

“Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!” Những bức ảnh phía sau lưng gật gật đầu như đồng ý lời nói của hắn.

Harry cạn lời nghĩ, là nụ cười của ngươi hù chết Nữ thần báo tử, không đúng, ngươi đã gặp được nữ thần báo tử hay sao?

Phía dưới có mấy học sinh thấy thú vị cười cười, nhưng phần lớn là không có phản ứng.

Nhìn thấy không khí hơi tẻ nhạt, Lockhart nói tiếp.

“Ta đã nhìn thấy các ngươi đã mua toàn bộ sách của ta___ rất tốt. Ta nghĩ hôm nay chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra nho nhỏ. Không cần lo lắng___chỉ là xem các trò đọc bao nhiêu, hiểu được bao nhiêu thôi...”

Harry chú ý, tất cả những giáo sư khác đều là quơ đũa phép mà phát bài, chỉ có mình hắn là đi phát từng tờ một cho học sinh.

Anh bạn thật sự không phải là pháo lép hay sao? Harry nhịn không được nghĩ, một phù thủy mà ngay cả một thần chú nhẹ hẫng đều không làm được, nói ra thật ném hết mặt mũi của Hogwarts.

Lockhart phát xong liền trở về bục giảng.

“Cho các trò ba mươi phút. Hiện tại___bất đầu!”

Harry cúi đầu, nhìn thấy cả tờ giấy tràn ngập.

“ Lockhart thích nhất màu sắc nào?”
“Sinh nhật Lockhart là ngày mấy ?”
....

Không có loại đề kiểm tra nào làm người ta trứng đau như cái đề này, cậu cầm bút lông ngỗng chuẩn bị đáp đề, nghe Draco bên cạnh oán hận.

“Còn có giáo sư nào càng ngu như hắn không?”

Harry nhúng vai, không có tiếp lời.

Nửa giờ sau, Lockhart gom bài thi, ở trước mặt cả lớp lật xem. Vẫn giống như trước kia, người có thể trả lời đúng toàn bộ chỉ có một mình Hermione Granger.

Nghe Lockhart khen ngợi Gryffindor và cộng thêm điểm cho Hermione, Harry chú ý thấy Draco đã xanh mặt. Cậu thiếu chút nữa là cười phun ra, sau đó thấp giọng an ủi.

“Hermione có thói quen làm được tốt nhất.”

Draco không hé răng, nhưng tốt xấu gì thì sắc mặt cũng đã đỡ hơn một chút.

Xử lý xong bài thi, Lockhart xoay người ra phía sau bục giảng lấy ra một chiếc lồng bị đậy bằng vải bố, để lên bàn.

“Giờ thì ta lưu ý các trò! Công việc của ta là trang bị cho các trò vũ khí để chống lại những sinh vật xấu xa nhất mà thế giới phù thủy biết đến! Các trò sẽ nhận thấy mình sắp trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất đời trong căn phòng này. Hãy yên tâm là khi ta có mặt ở đây thì không thể xảy ra nguy hiểm gì cả. Ta chỉ yêu cầu các trò giữ bình tĩnh mà thôi.”

Trong lúc hắn nói chuyện, Harry đã nghĩ xong đối sách, chình mình tuyệt đối sẽ không giống như đời trước ngu xuẩn hề hề mà bị một tên giáo sư bao cỏ trêu đùa.

Một bầy yêu tinh Cornwall xanh lè bị Lockhart nhốt trong lồng sắt. Chúng nó cao chừng nửa tấc Anh, ốm nhom, đầu nhọn hoắt, cổ họng phát ra tiếng kêu phi thường chói tai, cứ như là một tá chim lông hổ đang cãi nhau vậy.

Lockhart mở cửa lồng sắt.

Vô số yêu tinh Cornwall vọt ra như hỏa tiễn bay xung quanh phòng học. Trong đó có hai con đang nắm tai Neville xách cậu ta lên, có mấy con bay ra ngoài cửa sổ làm vỡ kính thủy tinh. Con một đám còn lại quậy phá trong phòng học, ném chai lọ, xé sách vở, tranh dán tường, nói chung là tìm mọi cách phá hoại, thậm chí ngay cả đũa phép của Lockhart cũng bị chúng nó lấy đi.

Harry phóng ra một thần chú “Chướng ngại vật” ngay trước mặt cậu, Draco và Blasie, tận lực làm cho bọn họ không bị đám yêu tinh đó tấn công, cậu có năng lực bảo vệ toàn bộ học sinh ,nhưng đám tiểu yêu tinh này nhiều lắm chỉ là hơi phiền một chút, rốt cuộc cũng không thể làm chết người được, thứ hai là không thể làm quá gọn gàng, bởi vì hiện tại cậu đang trong thời kỳ khiêm tốn cơ mà.

“Nghe ta nói.” Harry nói với hai người.

“Lát nữa ta đi bắt đám yêu tinh này lại, Draco bồ đưa Hermione đi nhanh lên, không cần biết cô ấy nói cái gì cũng không cho quay trở lại. Blasie, bồ chế tạo một chút hỗn loạn, đảm bảo khi chuông tan học vang lên trong phòng học chỉ còn lại một mình Lockhart.”

Draco cùng Blasie gật đầu.
Harry thu hồi thần chú “chướng ngại vật” trước mặt bọn họ, đồng thời Draco lao ra ngoài, kéo Hermione đang trốn dưới gầm bàn chạy đi, cô nàng dường như đã chịu khinh hách không nhỏ, giơ đũa phép nữa ngày nhưng không nhớ được câu thần chú nào, lúc Draco kéo cô liền phục hồi lại tinh thần chạy ra bên ngoài.

Blaise tùy tiện quăng vài thần chú ra ngoài, làm đám tiểu yêu tinh càng thêm hưng phấn, chúng lấy tốc độ nhanh nhất nhảy nhót, phá hoại, quậy tung cả căn phòng lên.

Harry đi ra khỏi phòng, sau đó ếm một thầm chú xem nhẹ lên người, sau đó quăng ra một bùa ‘định thân’ cường đại ra ngoài, làm toàn bộ tiểu yêu tinh trong phòng học đều đứng im. Vừa lúc chung tan học vang lên, tất cả học sinh thừa dịp lúc này liền chạy ra ngoài, Lockhart cũng chạy xuống bục giảng, xem ra là muốn chạy theo học sinh lao ra phòng học. Lúc này, hắn ta quần áo lộn xộn, không còn phong độ lúc đầu.

Nhưng Harry làm sao cho hắn ta cơ hội đó, cậu nhìn thoáng xung quanh phòng học, phát hiện chỉ có cửa sổ đang mở, ngay lúc Lockhart chạy ngang đám tiểu yêu tinh cậu liền giải trừ thần chú định thân, sau đó làm thêm một thần chú khóa cửa.

“Phanh” Harry nghe thấy âm thanh Lockhart đụng vào cửa, sau đó không lâu liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người đạt huy chương Merlin đệ tam đẳng.

Harry nhúng vai, chậm rãi đi xuống lầu. Tiếc nuối duy nhất của cậu hiện tại là phòng học của lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám ở lầu hai, té không chết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net