Chương 77: Lừa luôn Cẩu đỡ đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77: Lừa luôn Cẩu đỡ đầu
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Hai tuần sau, Sirius được tuyên bố vô tội và trả tự do, Peter  Pettigrew bị phán tội danh cố ý giết người phạt án chung thân ở Azkaban. Mấy ngày nay thời gian ở trường học của Dumbledore không nhiều lắm xem ra cũng không ít lần đi tham dự buổi thẩm phán của Peter và Sirius.

Từ đó, Sirius Black phản đồ bị người người phỉ nhổ biến thành anh hùng chiến tranh. Đồng thời làm ấn tượng của mọi người đối với bộ phép thuật tuột dốc không phanh, người vô tội bị phán 11 năm tù oan, mà hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng Pháp Luật, thẩm phán của bộ phép thuật có thật sự công chính?

Tối hôm đó, Harry ở trong hầm nhìn số mới nhất của tờ «Nhật báo tiên tri» khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh.

Fudge sẽ lại đau đầu một trận.

Lúc này, Snape đang bỏ độc dược vừa mới hoàn thành vào lọ, rồi mang để lên giá chuyên dùng chứa thành phẩm độc dược.

“Ngài Cứu Thế Chủ sắp gặp được xuẩn cẩu có phải rất vui vẻ không?” trong lúc vô ý nhìn thoáng qua biểu tình của Harry, anh hỏi.

“Đâu có vui vẻ đâu?” Harry bày ra một bộ biểu tình vô cùng bi thống, sau đó lấy lời nhạc trữ tình nói.

“Một người vô tội lại chịu tra tấn trong Azkaban đến 11 năm, thật là rất bất hạnh a.”

Khóa miệng Snape vừa nhếch lên, vừa mới chuẩn bị mở miệng châm chọc thì một con thần hộ mệnh Phượng Hoàng bay vào hầm.

Không hề nghi ngờ đó là âm thanh của Dumbledore.

“Severus, một lát nữa mang theo Harry đến phòng làm việc của ta một chút.” nói xong thần hộ mệnh liền biến mất.

Harry nghi hoặc mà nhìn Snape, tựa hồ không hiểu đã trễ thế này hiệu trưởng tìm bọn họ vì chuyện gì. Cậu quăng ra một thần chú ‘thời gian hiện ra’ đã gần 8 giờ.

“Phỏng chừng là chuyện về con xuẩn cẩu kia thì phải?” Mày Snape cau lại.

“Được rồi, nên đi thôi.”

Tim Harry đập mạnh mấy cái, sau đó cùng Snape đi lên lầu ba.

Quả nhiên, vừa mới bước vào phòng làm việc của hiệu trưởng, thì một con chó lớn màu đen liền nhào về phía Harry, đến trước mặt cậu liền biến thành người, sau đó ôm cổ cậu.

“ Harry có thể nhìn thấy con thật sự quá tốt.”

Harry ở trong ngực Sirius liều mạng đè nén nội tâm kích động của chính mình, tỏ vẻ không hiểu tránh ra khỏi cái ôm của Sirius, nhìn Dumbledore hỏi.

“Vị này là?”

Snape đứng ở phía sau Harry dùng âm thanh trầm thấp như tơ lụa mang theo ngữ khí trào phúng nói với Dumbledore.

“Phiền toái hiệu trưởng giải thích rõ ràng cho Harry, để trò ấy đỡ phải bị con chó lang thang ở đâu chạy đến hù chết.”

Bộ dạng hiện tại của Sirius hiển nhiên là vừa mới từ bộ phép thuật đi ra còn chưa kịp trở về Quảng Trường Grimmauld nghỉ ngơi chút nào. Hắn vẫn giống như lần đầu tiên Harry nhìn thấy ở lều Hét, quần áo rách rưới, xanh xao, vàng vọt, đầu tóc lộn xộn, không chút nào thấy được xuất thân của hắn, là hậu duệ của gia tộc Black thuần túy cao quý.

Snape không lên tiếng còn đỡ, anh vừa cất tiếng nói, lực chú ý của Sirius nhất thời bị chuyển qua.”

“Snivellus, tại sao ngươi lại ở chỗ này!?” hắn gào thét nói.

Hắn vừa được thả ra, liền muốn Dumbledore dẫn đi gặp Harry, giữa lúc đó chỉ tranh thủ đến Hogsmeade ăn bữa tối đơn sơ, liền chạy đến Hogwarts, cho nên hắn cũng không để ý Dumbledore dặn dò thần hộ mệnh.

“Harry, đây là bạn thân trước đây của cha con, cũng là cha đỡ đầu của con, Sirius Black.” Dumbledore cười tủm tỉm mà giải thích cho Harry.

Harry vẻ mặt mờ mịt.

“Cha đỡ đầu? Ta có cha đỡ đầu?”

Bên kia Sirius cùng Snape còn đang trừng nhau, ánh mắt hai người dường như muốn phun ra lửa, rất có tư thế không đánh một trận sẽ không bỏ qua.

“Viện trưởng.” Harry khẩn trương mà nắm chặt ống tay áo của Snape.

“ Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Trong đôi mắt xanh ngọc lộ ra sự cẩn thận làm người khác đau lòng.

Sirius bị xưng hô của cậu với Snape làm cho hoảng hốt.

“ Harry con gọi hắn là cái gì?”

Ở trong lòng Harry cảm thấy bi ai thay cho cha đỡ đầu của mình. Cậu đã từng nghĩ qua, so với việc sau này mới nói cho Sirius biết cậu là học sinh của Slytherin, còn không bằng bây giờ liền nói cho hắn biết, tuy rằng chuyện này sẽ là đã kích lớn ‘một chút’ đối với Sirius.

“Viện trưởng?” Sirius tỏ vẻ không hiểu mà chớp mắt vài cái.

Ngay lập tức , Sirius trừng lớn đôi mắt đen xám của mình, âm thanh của hắn run rẩy, chỉ tay vào Harry, khó có thể tin, nói.

“Con, con, con, con là...”

Snape nhướng mày, dùng âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng mà nói.

“Trò ấy là học sinh của nhà Slytherin.” Trong giọng nói hiện lên sự đắc ý rõ ràng.

Chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng lại làm Sirius đứng không vững xém chút ngã ngồi xuống đất, không khí trong phòng hiệu trưởng yên tĩnh một cách quỷ dị, nhưng mà không duy trì quá lâu, năm phút sau.

“Snivellus, ngươi đã làm gì Harry? !”

Nếu không phải phòng làm việc của hiệu trưởng có thần chú cách âm cường đại, thì tiếng gào thét này của cẩu đỡ đầu, đại khái có thể truyền khắp toàn bộ Hogwarts bao gồm cả rừng Cấm.

Harry lập tức trốn ra sau lưng Snape.

Dumbledore vẫn cười tủm tỉm như trước.

“Sirius, con làm Harry sợ.”

Sirius nhìn thấy Harry như vậy, quả thật thận không thể tiến lên đánh Snape một trận, nhưng ở trước mặt Harry hắn lại không thể quá phận, chỉ đành phải hạ giọng nói.

“Harry, lại đây với cha đỡ đầu.”

Harry nuốt một ngụm nước bọt, thăm dò mà ló đầu ra từ phía sau lưng Snape.

“ Mọi người còn chưa có nói cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dumbledore thở dài, bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Harry.

Cụ kể rất chi tiết, từ lúc Voldemort muốn giất Harry, James muốn tìm Sirius làm người giữ bí mật cho ngôi nhà ở thung lũng Godric, giữa chừng Sirius lại đề nghị đổi người giữ bí mật thành Peter Pettigrew, một thành viên không mấy đáng chú ý trong nhóm đạo tặc. Không ai ngờ được Peter lại là một Tử thần thực tử, sau khi hắn ta làm người giữ bí mật, hắn ta liền báo địa chỉ của gia đình Potter cho Voldemort, mới dẫn đến bi kịch của gia đình Potter.

“Cho nên...” Lại một lần nữa nghe xong chuyện xưa, Harry chậm rãi bước ra khỏi phía sau lưng Snape, nhìn Sirius nói.

“Con còn có cha đỡ đầu?”

Snape hừ lạnh một tiếng, trong 1 năm này anh đã quen với sự diễn xuất của tiểu hỗn đản này.

Sirius đưa tay ôm Harry vào trong ngực, sau đó trầm giọng nói.

“Có thể nhìn thấy con thật sự quá tốt.” Trải qua một thời gian dài lắng đọng lại, hắn đã có thể hơi khống chế một chút cảm xúc của chính mình.

“Sau này con trở về ở cùng với ta đi, ta sẽ chiếu cố con ngày nghỉ có thể cùng ta trở về số 12 quảng trường Grimmauld, nơi đó sẽ là nhà mới của chúng ta...” hắn lại nhảy mà cam đoan.

Nhà của hắn và Harry? Snape có chút khó chịu, anh giả cười châm chọc.

“Ngươi nghĩ thật tốt, một mình chạy đến Azkaban, bỏ lại Harry một mình 11 năm.”

Mặt Sirius đỏ lên.

“Snivellus!”

Mắt thấy chiến tranh giữa hai người sắp bùng nổ, Harry nhanh chóng đứng ra.

“Cha đỡ đầu, Giáo sư Snape là viện trưởng của con!”

Những lời này không thể nghi ngờ là lửa cháy còn đổ thêm dầu, nhưng có một số việc phải nói rõ ràng. Cậu muốn ở cùng một chỗ với Snape, nếu Sirius ngay cả việc đối phương là Viện trưởng của mình đều không tiếp thu được, thì việc kia càng không thể nào chấp nhận nổi.

“Nhất định là người dụ dỗ Harry!” Sirius trừng Snape, sau đó cắn răng nói.

“Ngươi là Slytherin tà ác!”

Snape nhún nhún vai, lời nói của Sirius không có một chút lực công kích nào đối với anh, anh chậm rãi nói.

“Như thế nào chỉ cho gia tộc Black sinh ra một Gryffindor, nhưng lại không cho gia tộc Potter xuất hiện một Slytherin ?”

“Ngươi!”

Gia Tộc Black cũng giống như đại bộ phận gia tộc Thuần huyết khác, hậu đại của bọn họ đều xuất thân từ Slytherin, Harry biết là năm đó khi Sirius bị phân vào Gryffindor, lão phu nhân Black thiếu chút nữa là chạy đến Hogwarts xách con trai Trưởng của mình mang về nhà.

Harry không chút do dự mà đứng về phía Snape, mắt lệ uông uông mà nhìn Sirius.

“Vào Slytherin là lựa chọn của con, không ai ép con cả.” cậu chu môi, thoạt nhìn muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất.

“Tất cả mọi người đều nói Slytherin tà ác, cho nên cha đỡ đầu, ngươi cũng vì ta là Slytherin mà không cần ta nữa sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net