Chương 78: Muốn cấm túc cả đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 78: Muốn cấm túc cả đêm
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Trên mặt Snape không chút nào che dấu sự sung sướng, cho dù là bất cứ ai, nhìn thấy đối thủ một mất một còn của mình, trưng ra biểu tình cứ như đang nhìn thấy cảnh tượng lão ong mật khiêu vũ cùng với lão chúa tể hắc ám đời thứ nhất vậy, tâm tình đương nhiên sẽ rất vui vẻ.

Nhìn thấy nước mắt của Harry có xu thế sắp rơi xuống, Sirius nhanh chóng lắc đầu.

“Không, không, Harry, không cần biết con ở nhà nào, con đều là con đỡ đầu của ta!” hắn hứa hẹn nói.

Harry không dấu vết mà nhẹ nhàng thở ra. Snape nhướng mày, đối với phản ứng của hắn anh thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng cẩn thận nghĩ lại lại đúng tình hợp lý. Dù sao Harry cũng là con trai duy nhất của James Potter, Sirius cũng không còn giống đứa nhỏ 12 tuổi, có những suy nghĩ cực đoan như thời thiếu niên vô tri.

Lúc này, Harry mới đi về phía Sirius, lộ ra cái tươi cười đầu tiên từ nãy đến giờ.

“Cha đỡ đầu!”  tươi cười của cậu có chút ngại ngùng, nhưng lại không che giấu được sự vui sướng.

Sirius như bị nụ cười này cảm nhiễm, gát gao mà ôm cậu.

Cảnh tượng 'Phụ Tử Tình Thâm' như vậy làm Snape thấy phá lệ chói mắt, anh quay đầu lại muốn rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.

“Viện trưởng!”cảm nhận được động tác của anh, Harry vội vàng quay đầu lại.

“Ngài định đi đâu vậy?”

Quay đầu lại nhìn vẫn thấy Sirius như cũ cầm lấy tay Harry, Snape nhíu mày.

“Ta nghĩ ngài Potter đã có một cậu đỡ đầu, nghỉ hè này không cần lại ủy khuất chính mình đến nhà của giáo sư độc dược âm trầm mà hỗ trợ nữa?”

Harry há mồm, còn chưa nói chuyện, chợt nghe Snape tiếp tục trào phúng.

“ Tuy rằng ta rất hoài nghi rằng, cái ổ chó kia của nhà ngươi không biết có thích hợp để cho Cứu Thế Chủ đại nhân ở hay không.”

“Snivellus, chuyện này không liên quan đến ngươi!” bị anh đã kích, Sirius lập tức gào thét.

Snape lười cùng đối phương tranh cãi, liền phất tay áo áo chạy lấy người.

Harry ngơ ngác mà nhìn cánh cửa bị Snape đóng lại, nhất thời không có phản ứng.

“Snivellus đáng ghét rốt cuộc cũng đi rồi!” Sirius không nhìn ra sắc mặt của Harry, vẫn ở đó mà lải nhải.

“Đã nhiều năm như vậy một chút cũng không có thay đổi, vẫn thiếu đánh như trước.”

Phục hồi lại tinh thần Harry nuốn chạy ra ngoài đuổi theo, nhưng bất đắc dĩ là Sirius nắm tay cậu quá chặt, bản thân cậu lại rất lâu rồi chưa được gặp hắn, hơn nữa còn có Dumbledore đang ở bên cạnh, không thể không thu lại cảm xúc.

Cậu miễn cưỡng cười giải thích.
“Thực ra Viện Trưởng đối xử với con rất tốt.”

“Vậy nhất định là hắn ta muốn dụ dỗ con.” Sirius không thèm để ý chút nào đến lời giải thích của Harry.

“Hắn là Tử thần thực tử, muốn đem con bồi dưỡng thành tiểu Tử thần thực tử.”

“Cha đỡ đầu!” Harry nhìn không được nhíu mày, không đồng ý mà nói với hắn.

“ Viện trưởng là người tốt!” nói xong cậu rốt cuộc cũng không kiềm chế được tâm tình lo lắng của chính mình, liếc mắt nhìn hiệu trưởng một cái, rồi quay đầu đi tìm Snape. Nếu Sirius đã được thả ra rồi, thì đương nhiên hiện tại quan trọng nhất là người yêu nhà mình.

“Sirius con không nên nói Severus như vậy!” nhìn thân ảnh dần dần đi xa của Harry, Dumbledore mỉm cười nói.

“Snape rất quan tâm Harry.”

Sirius còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng rốt cuộc Dumbledore là người hắn tôn kính nhất, nên chỉ có thể đem lời định nói ra nuốt trở vào.

“Hơn nữa.” Dumbledore nói.

“Cho dù con có bất mãn gì đối với Snape, thì cũng không nên nói ở trước mặt của Harry, con không biết là Harry rất thích Severus hay sao?”

Ở trước mặt Harry mà nói xấu Severus, không thể nghi ngờ là một chuyện không sáng suốt chút nào, hơn nữa đối với Harry mà nói, mặc dù Sirius là cha đỡ đầu của cậu nhưng dù sao cũng là một người xa lạ gặp nhau chưa được nửa tiếng mà thôi, tự nhiên không thể sánh bằng Viện trưởng sớm chiều ở chung, lại còn phá lệ chăm sóc, lo lắng cho cậu.

Sirius âm thầm suy nghĩ, không thể không thừa nhận Dumbledore nói rất có đạo lý.

Đồng thời, ở bên kia Hogwarts. Harry nhìn cửa hầm đóng chặt, bất đắc dĩ mà thở dài, người yêu nhà mình vẫn cứ như vậy, mỗi lần nhìn thấy người của nhóm đạo tặc năm đó, liền không thể khống chế được cảm xúc, hiện tại chính mình vừa lúc lại đụng trúng điểm này.

Cậu đứng ở bên ngoài gõ cửa, tuy rằng có thể động thổ đi vào, nhưng nếu trực tiếp đi vào theo kiểu đó, không có gì có thể đảm bảo rằng Snape sẽ không thẹn quá thành giận, mà làm thịt cậu.

“Giáo sư...” Cậu đáng thương hề hề mà đứng ngoài cửa cầu xin, cứ như là cậu bị Snape bỏ rơi vậy.

Bây giờ là thời gian những học sinh khác đọc xong sách ở thư viện hoặc đi dạo xung quanh trở về phòng ngủ, mà tình trạng của Harry, dẫn đến không ít người tới vây xem.

Việc này nếu xảy ra ở Gryffindor thì không chừng đã sớm ồn ào, may mắn học sinh Slytherin từ nhỏ đã nhận giáo dục là một quý tộc cao quý tao nhã, cho nên vây xem vẫn cứ vây xem, nhưng cũng không có ai bàn tán cái gì.

Harry thấy càng lúc càng có nhiều người vây xem, yên lặng mà nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu trở về phòng ngủ của mình, học sinh Slytherin sẽ không truyền ra bên ngoài, cũng không nói xấu sau lưng cậu, nhưng sẽ không thiếu bát quái, nếu chuyện này để Snape biết được, hậu quả cậu gánh không nổi.

“Sao vậy, viện trưởng không có cấm túc bồ hả?” Draco đuổi theo.

“Sao lại có bộ dáng như bị người ta vứt bỏ vậy hả?” những lời này cậu cũng chỉ xem như là nói đùa cho vui, ai ngờ sau khi nói xong chính mình cũng nhịn không được rùng mình một cái.

Harry bị cha đỡ đầu bỏ rơi? Cậu thề, cậu thật sự không có bổ não cảnh tượng Harry ủy khuất kéo kéo góc áo giáo sư Snape, nhược nhược nói. “Severus...” Thật sự! Không có!

Harry liếc mắt nhìn Draco một cái, giận dữ nói.

“Giáo sư đuổi ta ra ngoài, bởi vì ta làm nổ vạc của thầy ấy.” Loại chuyện này khẳng định không thể nói thật.

Draco nháy mắt dùng vẻ mặt đồng tình nhìn cậu, nổ vạc của cha đỡ đầu? Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả việc quấy rối trên lớp học hay là bài luận văn dở tệ. Bất quá cũng phải nói, cha đỡ đầu chỉ đuổi Harry ra khỏi hầm mà không phải ném vào trong vạc để giải hận, thì cũng là một chuyện khó có thể tin được, Draco thầm nghĩ.

Nhìn thấy đối phương tin đó là thật, Harry nhẹ nhàng thở ra. Cậu chào tạm biệt Draco ở cửa phòng ngủ, vào phòng cậu lập tức khóa cửa, rồi độn thổ đi mất.

Lại nói, nhìn thái độ của Snape thì có thể xác định vững chắc là sẽ bị trừng chết a, nhưng cậu lại không thể không đến an ủi người yêu biệt nữu nhà mình.

Nhưng mà khi vào hầm Harry liền phát hiện, Snape mặt không đổi sắc mà nhìn nơi cậu vừa xuất hiện. Ánh mắt thâm thúy trống rỗng, hiển nhiên là đang dùng Bế Quan bí thuật.

Snape dùng đến chiêu này liền có thể thấy được tâm tình anh không tốt, Harry thử thăm dò mà đi lại gần.

“Sev...”

Đối phương không nói chuyện mà cầm lấy một ly rượu đỏ trên bàn lên nhắp một ngụm.

Cái tiểu hỗn đản này, thế nhưng lâu như vây mới đến tìm anh, hừ! Xem ra con xuẩn cẩu kia lại nói gì đó với cậu rồi! Snape vô cùng khó chịu mà nghĩ, bất quá nể tình em ấy còn biết đến tìm chính mình...

“Sev, anh giận em hả?” Thấy anh không nói lời nào, Harry liền bổ nhào vào lồng ngực đối phương, đáng thương hề hề mà hỏi hỏi.

Cái ôm của Snape thật ấm áp, Harry nhẹ ngửi hương vị thảo dược thoang thoảng trên người anh, dưới tình huống như thế này, thật sự rất dễ dàng làm người ta thả lỏng tinh thần.

Snape cuối đầu nhìn tiểu động vật nằm trong ngực mình, nhịn không được nhếch môi trào phúng nói.

“Không biết “người thừa kế” tiên sinh lúc này xuất hiện trong hầm là đến cấm túc, hay là muốn nói giúp cho cẩu giáo phụ của ngươi cái gì? Nếu như là ý sau, thì hiện tại viện trưởng hèn mọn của ngươi hiện tại không muốn nghe đến tên con cẩu đỡ đầu của ngươi, nếu như là ý trước, vậy ngươi biết bây giờ là mấy giờ rồi hay không? Ngươi muốn cấm túc đến khi nào?”

Âm thanh của Snape trầm thấp mượt mà như tơ lụa, Harry nghe xong lại cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, bất luận như thế nào, đối phương chịu nói chuyện với cậu thì đã tốt rồi, im lặng giống như vừa rồi thật sự rất doạ người.

“Thầy vẫn là nên cấm túc em đi.” Harry lấy lòng mà cười.

“Có thể cấm túc cả đêm.”

Snape từ trên cao mà nhìn cậu, trong đôi mắt anh có một hàm ý mà cậu không hiểu, anh cúi người xuống, nói nhỏ bên cạnh tai Harry.

“Cậu Potter, cậu có biết cấm túc cả đêm có ý nghĩ như thế nào hay không?”.

Hơi thở ấm áp phả lên mặt Harry, trêu chọc đến mặt cậu đỏ bừng một mảng lớn. Cậu cũng không biết vì sao Snape lại dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với cậu. Rõ ràng là trước kia hai người đã từng không ít lần ngủ cùng nhau, nhưng mà bây giờ, không khí ái muội này lại làm cậu luống cuống tay chân.

Cơ hồ là theo bản năng, Harry chạy ra khỏi hầm, đến độn thổ cũng quên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net