Chương 84: Giáo sư ngủ gật trên lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 84: Giáo sư ngủ gật trên lớp
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Salazar không có kinh ngạc như Harry, y nhẹ nhàng gật đầu sau đó phất tay về phía Nhân Mã chào tạm biệt.

Chiến tranh sẽ đến sớm... tinh thần Harry có chút hoảng hốt.

Không sai, cậu cho rằng trước tiên giải quyết xong Voldemort, như vậy sẽ không giống như đời trước liên lụy nhiều người chết như vậy. Chính là, dù vậy chiến tranh vẫn không thể nào tránh khỏi sao? Voldemort sẽ sống lại lần thứ hai, sau đó triệu tập Tử Thần Thực tử phát động chiến tranh của giới pháp thuật. Năm thứ tư, tại nghĩa địa ở làng Hangleton, cái chết của Cedric Diggory mở màn chiến tranh, năm thứ 5 tại sở thần bí của bộ phép thuật Sirius ngã vào màn che, Năm thứ sáu rất nhiều Tử Thần Thực tử tiến vào Hogwarts, Dumbledore rơi xuống từ Tháp Thiên Văn, năm thứ bảy.... Chuyện cũ cứ từ từ chảy về trong đầu cậu. Cậu bất đắc dĩ mà thở dài.

Bắt quá bây giờ cũng tốt, lúc này Severus sẽ không lại làm gián điệp hai mặt nữa. Mặc dù nghĩ như vậy có chút ích kỷ, nhưng cậu thật sự không nguyện ý để nam nhân kia một lần nữa đeo danh Tử Thần Thực tử cho đến tận lúc chết.

“Lo lắng?” Salazar nhìn thấy tâm tình Harry không được tốt liền hỏi.

Harry đẩy ra một bụi cây ngăn đường đi, yên lặng gật đầu.

Trên mặt Salazar không nhìn ra cảm xúc, y thản nhiên nói.

“Cho dù có ta, thậm chí là Godric ở đây con vẫn còn lo lắng sao?”

“Ân” Harry không phủ nhận.

Bóng ma chiến tranh của đời trước quá lớn, nếu không phải Dumbledore đã bày sẵn thế cục lừa gạt Voldemort, thì chỉ so ma lực mà nói, nếu một đối một bản thân cậu hay thậm chí Dumbledore cũng sẽ không phải là đối thủ của gã.

Trong trận chiến cuối cùng ấy, thần chú chết chốc của Voldemort có bao nhiêu cường đại cậu rất rõ ràng, bởi thời điểm đó cây đũa phép Cơm Nguội thuộc sở hữu của cậu, nên cậu có thể cảm ứng được sức mạnh của đối phương.

Đời này, trừ khi là Salazar hoặc là Godric ngay từ đầu liền trực tiếp xử lý Voldemort, nếu không gã sẽ tiếp tục tàn sát những người khác.

“Con còn nhớ rõ lần đầu tiên con gặp ta, ta đã nói cái gì sao?” Salazar nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của Harry hỏi.

Ấn tượng của Harry đối với buổi tối hôm đó rất sâu, mỗi một chữ y nói ra cậu đều nhớ rất rõ ràng.

“Ngài đã nói là tên điên kia sẽ không thể động vào Hogwarts thêm lần nào nữa.”

Salazar gật đầu trịnh trọng nói với cậu.

“Như vậy, lại một lần nữa ta cam đoan, ta sẽ dùng toàn bộ ma lực cùng sinh mệnh bảo vệ tất cả học sinh của Hogwarts.”

Kháo, Một mình y không có khả năng bảo vệ toàn bộ giới phép thuật, nhưng bằng năng lực cùng  quyền hạn của mình, thì y vẫn có thể bảo vệ tốt toàn bộ Hogwarts.

“Salazar...”  Harry liếm đôi môi khô khóc nói.

“Con thật xin lỗi!” Dù nói thế nào cũng là cậu quấy rầy sự an bình của đối phương, mang y vào vòng của chiến tranh.

Nếu lúc ấy cậu không có liều lĩnh mà vào mật thất tìm xà quái, thì linh hồn của Salazar vẫn sẽ an toàn mà nằm ở trong bức họa trong phòng chứa.

“Đây là Hogwarts.” Salazar xoay người tiếp tục đi về phía trước.

“Đây là nơi ta cùng Godric, Hegla cùng Rovena dùng toàn bộ tâm huyết để gây dựng nên.”

Cho nên cho dù chết bọn họ cũng sẽ không rời khỏi nơi này, lại càng không mở mắt trừng trừng mà nhìn nơi này lâm vào hủy diệt.

“Uống thuốc đa dịch vào đi.” Salazar nói.
“Chúng ta sắp đến rồi.”

Rừng cấm rất dễ bị lạc đường, xoay xoay chuyển chuyển Harry đã không tìm thấy phương hướng nữa, cho nên căn bản không nhìn ra bọn họ đã gần về tới Hogwarts.

Harry cầm lấy lọ độc dược trong túi áo uống một hơi, cậu dần dần biến thành bộ dáng của Snape nhìn thẳng vào Salazar.

“Con là cứu thế chủ của giới phép thuật.” Salazar nhìn cậu mỉm cười nói.

“Cũng là người thừa kế của ta. Cho dù hôm nay Hogwarts không có quan hệ gì với ta, nhưng vì con ta cũng sẽ gia nhập vào cuộc chiến này.” Lựa chọn của Harry cũng chính là lựa chọn của y. Lúc y thực hiện nghi thức kế thừa trong mặt thất y đã biết sẽ có ngày hôm nay.

“Cảm ơn ngài.”

Không cần biết tương lai như thế nào, chỉ cần có câu nói kia của Slytherin các hạ là đủ rồi. Cậu không cần chiến đấu một mình, cũng không cần lo lắng sẽ lại dẫm lên vết xe đổ nữa.

Hai người trở lại Hogwarts cũng là lúc lớp lịch sử Pháp Thuật vừa chấm dứt. Harry đi đến phòng học ở lầu hai, nơi mà Snape đang thay thế cậu lên lớp, chuẩn bị quang minh chính đại mà mang người về hầm.

Salazar ẩn thân, đi ở sau lưng Harry.

Mới vừa đi tới cửa phòng học, bọn họ liền nhìn thấy Snape mang bộ dáng của Harry ôm sách đi ra ngoài phía sau lưng anh là cô nàng biết tuốt.

“Tiết lịch sử pháp thuật nào bồ cũng ngủ.” Hermione lải nhải với “Harry”.

“Hôm nay điểm danh xong lại bắt đầu ngủ. Nếu không phải tan học có phải bồ chuẩn bị ngủ cho đến tối luôn hay không?”

Harry: “...” Cho nên nói lão dơi già học lớp của giáo sư Binns cũng là ngủ gật hay sao?

Salazar nhịn không được cười, thật may mắn lúc này đã là thời gian tan học, tiếng ồn ào nói chuyện nhao nhao của học sinh, nên tiếng cười đó không làm người khác chú ý tới.

Snape kiên nhẫn mà đè cảm xúc lại, giọng điệu đông cứng mà trả lời.

“Không có việc gì chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon.”

“Ngủ không ngon?” Hermione  hoài nghi mà nhìn chằm chằm “Harry”.

“Có phải bồ sinh bệnh không?” Ánh mắt của cô nàng đảo qua khuôn mặt tái nhợt của “Harry” lo lắng mà nắm lấy bả vai “Harry”.

“Mình đưa bồ đến chỗ bà Pomfrey kiểm tra một chút nha.”

Bả vai Snape chấn động, rồi cứ tránh tránh né né cánh tay của Hermione, lùi về phía sau một bước nói.

“Không cần mình trở về ngủ một lát là được rồi.”

Ai ngờ sau khi nghe xong lời anh nói, ngược lại làm cô nàng càng thêm lo lắng, nắm lấy vai Harry chân thành nói.

“Bồ có chút kỳ quái Harry, có phải có chuyện gì gạt mình hay không? Lại ngủ thêm một lát bồ còn thật muốn ngủ đến tối hay sao?”

Harry chân chính bên này, không khỏi âm thầm tán thưởng sự sắc bén của Hermione. Cậu tiếp tục cười trộm “Harry” thực sự có việc gạt Hermione, chuyện anh dấu diếm chính là, anh căn bản là Snape.

Salazar tà tà liếc mắt về phía Harry một cái mang ý nhắc nhở. Lúc này cậu mới nhớ thì thấy___ Snape đã nhanh chóng nhìn thấy bọn họ. Cậu vội ho một tiếng, làm bộ làm tịch mà đi về phía trước.

“Ngủ trên lớp học cũng không phải là một thói quen tốt Potter.” Harry cố đè thấp âm thanh trầm thấp của Snape, trong lòng lại nhịn không được say mê một chút.

“Granger tiểu thư, chuyện của cứu thế chủ không cần trò quản, ta sẽ tự mình chiếu cố trò ấy.” Sắc mặt Snape đã vô cùng không tốt, nếu không đem anh mang đi có khả năng anh sẽ bùng nổ.

Snape lén trừng mắt mà nhìn Harry một cái, tiểu hỗn đản này vừa rồi còn có tâm tình đứng một bên xem chuyện vui ,nhìn xem trở lại hầm anh sẽ thu thập cậu như thế nào. Snape âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Salazar đi theo sau bọn họ về hầm, thấy có y ở đây Harry liền an tâm mà ngồi lên ghế salon trong hầm, cười đến mức chảy cả nước mắt.

Snape hung hăng mà trừng cậu, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không cần dùng mặt của ta mà làm ra biểu tình ngu xuẩn như vậy Potter.”

Harry liền trưng ra vẻ mặt vô tội nói.

“Kỳ thật Slytherin các hạ cũng cho rằng, giáo sư anh ngủ gật trên lớp thật là không phù hợp phong cách của Viện trưởng Slytherin.”

Salazar đứng ở một bên không tiếng động mà cười đến run cả  bả vai, nhìn đến Snape luôn nhất quán trầm mặc nội liễm thất thố như vậy thật là một sự kiện vô cùng thú vị.

Snape nhướng mày giả cười nói.

“Như vậy thỉnh cứu thế chủ vỹ đại nói cho Viện trưởng hèn mọn của cậu biết, bình thường cậu học tiết lịch sử pháp thuật có biểu hiện gì?” Thực ra anh không có quên câu đầu tiên Granger chỉ trích anh.

“Ách...” Luận về công phu mồm mép Harry vĩnh viễn không phải là đối thủ của Xà Vương, lập tức cậu bị nói đến ngẹn không ra lời. Lúc lâu sau mới chột dạ nói.

“Em cũng có nghiêm túc nghe giảng bài mà.”

Snape tiếp tục trưng ra biểu tình cười như không cười.

“Như vậy là ai hôm qua tăng thêm 100 năm cho thời gian ban bố «hành vi chuẩn tắc của người sói» hả?”

Salazar nhất thời nhịn không được cười ra tiếng.

Harry: “...”
Snape: “...”

Hai người bọn họ vậy mà ở trước mặt xà tổ đấu võ mồm, quả thật là.... Merlin! Quá mất mặt đi.

Salazar ho khan một chút nhưng vẫn là nhịn không nỗi cười.

“Harry nói không sai, bất quá đổi góc độ mà nói ngươi ngủ trong lớp lịch sử pháp thuật quả thực phù hợp với phong cách của Harry. Đúng là ngụy trang hoàn mỹ.”

Nhất thời Harry rơi lệ đầy mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net