Chương 85: Mảnh hồn trong vương miện Ravenclaw

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85: Mảnh hồn trong vương miện Ravenclaw
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Gã là Keyden Lestrange hoặc nên nói là Tom Riddle, đương nhiên gã còn có một cái tên mà tất cả mọi người đều biết đến____ Voldemort.

Nghiêm khắc mà nói, gã cũng không tính là Voldemort chân chính, mà chỉ là một cái trường sinh linh giá dấu trong vương miện Ravenclaw mà thôi. Đã vậy còn ngây người trong phòng yêu cầu của Hogwarts đến 36 năm.

36 năm cho dù là đối với phù thủy cũng là một thời gian rất dài, làm một mảnh Linh hồn nhỏ bị chủ hồn vứt bỏ gã khát vọng sống lại, khát vọng một lần nữa nhìn thấy thế giới bên ngoài Hogwarts.

Vào một ngày nọ, gã nhìn thấy một đứa nhỏ 16 tuổi đi vào phòng yêu cầu, hơn nữa trong lúc vô tình còn phát hiện ra gã, gã biết cơ hội của mình đã đến. Đại khái bị nguyền rủa trên vương miện mê hoặc đứa nhỏ kia không kìm lòng nổi mà mang vương miện lên đầu, sau đó bị tri thức bên trong hấp dẫn, bản thân gã liền không hề có chút khó khăn nào mà hấp thụ sinh mệnh của đối phương, trong lúc bọn họ giao lưu với nhau.

Trong trí nhớ của đứa nhỏ kia gã biết được, nó tên là Keyden Lestrange đến từ một gia tộc Tử Thần Thực tử vô cùng sùng bái mình. Ngay lúc biết được mình là linh hồn của Voldemort, đối phương liền khó kìm nổi mà run rẩy lên.

“Vì ngài phục vụ là vinh hạnh của gia tộc Lestrange.”

Nếu mà gã có thân thể, thì chắc Keyden sẽ quỳ xuống trước mặt gã.

“Không biết ngài có chuyện gì cần giúp đỡ.” hắn quả thật không thể tin được, bản thân mình sẽ có vận khí tốt như vậy. Ở một địa phương xa lạ bên trong toàn những tạp vật lộn xộn, lại nhìn đến một cái vương miện, bên trong vậy mà lại chứa đựng linh hồn của chúa tể hắc ám.

“A?” Cho dù là trường sinh linh giá thì gã cũng ngạo mạn từ trong xương cốt.

“Ngươi không sợ ta muốn ngươi dâng lên sinh mạng của ngươi hay sao?”

“Chủ nhân của ta, vua của ta.” Keyden thành kính nói.

“Nếu không có ngài thì cuộc sống của ta không hề có ý nghĩa gì.”

Gã bắt đầu đọc ký ức của Keyden, sau đó biết đến cái tên Harry Potter này.

Chính là, ở 10 năm trước chủ hồn đã thua bởi một đứa nhóc 1 tuổi. Bởi vì chế tạo quá nhiều trường sinh linh giá Linh Hồn gã đã trở nên cực kỳ không ổn định, lại bị nguyền rủa phản hệ suýt chút nữa thì hồn phi phách tán.

Bất quá, tiểu quỷ này có thể sống sót nhờ vào lời nguyền bảo hộ của mẹ, vậy mà được xưng là cứu thế chủ, còn có một đống kẻ sùng bái. Gã trào phúng mà kéo khóe môi không nghĩ tới Dumbledore cũng sẽ tin lời tiên đoán của ả lừa đảo kia, đám phù thuỷ của giới phép thuật thật sự càng ngày càng có tiền đồ.

Bất quá, nếu cậu ta là đối thủ định mệnh của mình, gã tất nhiên sẽ không để ý mà vui đùa một chút với đối phương.

“Một người phải chết ở trên tay một người khác bởi vì cả hai không thể cùng tồn tại, chỉ có một người có thể sống sót.”  Không phải sao, gã tuyệt đối không tin người sống sót kia không phải là chính mình.

Bị phong ấn trong vương miện Ravenclaw được xưng lấy trí tuệ làm đầu trong 36 năm, gã đã sớm không còn là mình của trước kia.

Huống chi gã là hậu đại của Salazar Slytherin cao quý, tự nhiên sẽ không có khả năng bại bởi một đứa nhỏ máu lai. Cho dù cha nó là một Potter, thì nó cũng không có khả năng là đối thủ của gã.

Đương nhiên đây cũng không phải là mục đích chủ yếu của gã. Cha của gã là một Muggle, đây là chuyện đáng hổ thẹn nhiều năm của gã, so với xử lý Potter thì trở thành hậu duệ chân chính của Slytherin mới là mong muốn hiện tại của gã, đương nhiên gã phải có một thân thể mới được.

Gã thực không hiểu rõ vì cái gì mẹ có huyết thống gia tộc Gaunts, lại sẽ yêu một gã Muggle ngu xuẩn, nhiều thế gia Thuần huyết như vậy bà điều chướng mắt, kết quả chính bà cũng không có kết cục tốt, còn làm hại chính mình chịu đủ mọi khi dễ, bị ngược đãi ở cô nhi viện. Đồng thời, bởi vậy mà gã chỉ có nửa huyết thống Phép Thuật, gã chỉ có thể dùng dòng họ Riddle này của Muggle. Ở trong học viện Slytherin nhiều năm như vậy bị không ít bạn học xem thường. Càng về sau gã từ từ trở nên cường đại mới được những thế gia Thuần huyết tiếp thu.

“A...”

Hogwarts nhất định sẽ có lưu lại dấu vết của Salazar Slytherin, gã có thể tìm đến bức họa của đối phương hoặc là vật phẩm phép thuật, tiến hành chứng thực huyết thống. Trước kia ở Hogwarts có một đoạn thời gian, gã cảm thấy rất mờ mịch, luôn chỉ muốn dùng thực lực chinh phục những người khinh thường mình. Đời này gã nhất định phải dùng huyết thống cùng dòng họ làm thay đổi hết thảy.

Gã dùng thời gian nửa ngày để lập ra tất cả kế hoạch sau đó tại cuộc chiến thủ tịch Slytherin để Keyden sử dụng thần chú Crucio tấn công Potter.

Muốn hấp thụ sinh mệnh của Lestrange ngay tại dưới mắt của Dumbledore là một chuyện rất khó, gã không quên được ánh mắt đầu tiên khi lão ta nhìn mình liền mang theo phòng bị. Bởi vậy gã phải nghĩ biện pháp rời khỏi Hogwarts một đoạn thời gian, tạm nghỉ học là biện pháp tốt nhất.

Một năm sau, gã đã hấp thu toàn bộ sinh mệnh lực của Keyden Lestrange tiếp thu toàn bộ ký ức của Keyden, triệt để tồn tại trong thân thể của đối phương, linh hồn của Keyden đã không còn tồn tại.

Đây mới là người hầu trung thành gã, gã trào phúng mà nhếch mép, câu lên một nụ cười cơ hồ là không nhìn thấy được.

Đương nhiên, ngay lúc gã đứng ở lầu 8 của Hogwarts, gã đột nhiên cảm thấy trước kia mình biết quá ít.

Cho rằng phòng yêu cầu là nơi bí mật nhất Hogwarts. Nhưng không ngờ rất nhiều người trong lúc vô ý đều có thể bước vào nơi này. Bất quá, cho dù vậy thì thế nào chứ gã không còn là đứa nhỏ ngây thơ ở trong vương miện Ravenclaw hơn 30 năm nữa. Gã tin tường biết được bản thân mình rốt cuộc muốn cái gì.

“Ta muốn vào mật thất của Salazar Slytherin.” Gã đi lại ba lần trước bức tượng ngoài phòng Yêu cầu, lập lại 3 lần một bên còn mặc niệm ở trong lòng.

Sau đó một cánh cửa xuất hiện trước mặt gã.

Quả nhiên...

Gã vừa lòng mở cửa một gian phòng lấy màu ngâm lục làm chủ, xuất hiện trước mặt gã, trong phòng còn có một nam nhân cao gầy đang đứng tại bàn làm việc chỉnh lý tấm da dê trên tay, đại khái nghe thấy động tĩnh Nam nhân kia hơi hơi quay đầu lại.

Nhìn thấy bộ dáng của đối phương gã đã bị chấn động thật sâu, nhưng rất nhanh gã phục hồi lại tinh thần đồng thời trong lòng nổi lên một nghi hoặc lớn, trong mật thất Salazar Slytherin tại sao lại có người?

Gã có chút kinh ngạc sau đó nhanh chóng chỉnh lý lại đầu óc.
Hắn nói với phòng yêu cầu là mật thất Salazar Slytherin mà không phải là mật thất Slytherin, như vậy có khả năng thân phận của người này là...

Không thể nào?

Cảm giác lạnh lẽo chảy từ đầu ngón tay lan ra khắp cơ thể, gã chưa bao giờ ngờ được là người sáng lập Hogwarts vĩ đại ngàn năm trước vậy mà vẫn còn sống.

“Ngươi là ai?” Âm thanh của đối phương lạnh lẽo thấu xương như suối nước ở trên núi cao, mang thêu giọng trang trọng tràn ngập uy nghiêm của quý tộc.

Gã thu hồi suy nghĩ sau đó khom lưng xuống, cung kính hành lễ.

“Tom Riddle, vô cùng vinh hạnh được nhìn thấy Slytherin các hạ.”

Đối phương đưa mắt đánh giá gã tựa như đã biết rõ hết mọi chuyện.

“Phòng yêu cầu?” Nói xong, Salazar nhìn về phía cánh cửa sau lưng gã.

“Nói như vậy ngươi là đặc biệt đến tìm ta?” Salazar đặt tấm da dê trên tay xuống. Sau đó tao nhã mà dựa vào salong phía sau lưng.

Lần thứ hai gã gật đầu thừa nhận.

Salazar hơi hơi nhếch khoé môi, mang theo trào phúng rõ ràng.

“Mục đích?”

Nếu đổi lại người khác dám dùng thái độ này đối với gã, có lẽ đã sớm bị gã ném cho một thần chú Crucio rồi, tình huống nghiêm trọng một chút thì thậm chí không cần gã lên tiếng những thủ hạ Trung Thành liền sẽ xử lý người phản đối giúp gã.

Nhưng đối phương là Salazar Slytherin, ở trước mặt y mình tuyệt đối không phải là chúa tể hắc ám oai phong một cõi, gã chỉ là một hậu đại máu lai, nếu đối phương không thừa nhận, thì bản thân mình cái gì cũng không phải.

Mấy năm nay gã ở trong vương miện Ravenclaw biết được, năng lực của bốn người sáng lập Hogwarts còn mạnh hơn nhiều so với những gì gã biết, gã tuyệt đối không phải là đối thủ của bất cứ người nào trong bọn họ, nên tốt nhất là ngay cả ý nghĩ đó cũng không nên có.

Mà người trước mặt gã là phù thủy hắc ám tối cao Salazar Slytherin, là tồn tại siêu việc hơn tất cả. Như câu nói được lưu truyền ở học viện Slytherin “Người vỹ đại nhất trong các nhà sáng lập.”  tuyệt đối không phải không có đạo lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net