Chương 88: Buổi sáng có một không hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 88: Buổi sáng có một không hai
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Mùa thu năm nay có vẻ lạnh hơn mọi năm, dưới đáy hồ hàn khí tựa như muốn thấm vào trong xương cốt vậy. Harry trừ thời gian lên lớp, cùng ăn cơm ra, cậu tận lực không có đi lòng vòng trong Hogwarts, đương nhiên không tính việc dạ du.

Bên kia Voldemort vắt óc mà tìm mưu kế để luyện tập gọi Herpo. Con rắn này vô cùng kỳ quái, cho nó ăn không ít đồ vật, vậy mà bảo nó ra ngoài, hay trở về thì dễ, nhưng nó lại không chịu tấn công học sinh. Theo lý thuyết gã và xà quái có khế ước sủng vật, thì nó phải nghe lời gã nói. Nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, không biết là do khế ước ma pháp mất hiệu lực hay là đã có một xà ngữ giả khác cùng Herpo thành lập khế ước chủ tớ, tóm lại con sủng vật mà Slytherin các hạ để lại không có hoàn toàn nghe theo lệnh gã, điều này làm gã có chút đau đầu.

Gã không nghĩ đến nhân tố Potter, theo những gì trước đây gã biết, rắn phải phục tùng mệnh lệnh của xà ngữ giả, cho dù có khế ước sủng vật với người khác, thì nó cũng không thể cãi lời xà ngữ giả, trừ khi chủ nhân nó cũng là một xà ngữ giả. Harry Potter lớn lên ở giới Muggle, mới học một năm ở Hogwarts, cho dù vừa mới nhập học nó có gặp được xà tổ đại nhân đi nữa, thì chỉ trong một năm ngắn ngủi cũng không thể học được xà ngữ.

Xà ngữ là một kỹ năng cực kỳ dặt biệt, trừ khi là di truyền, nếu không có người dùng cả đời đều không học được. Cho dù có người chỉ đạo giao tiếp cùng rắn đi nữa, thì phần lớn mọi người phải mất khoảng vài năm hoặc vài chục năm mới có thể không trở ngại mà giao lưu với rắn.

Gã có nghĩ thế nào thì cũng không ngờ rằng, vào năm 1981, gã ở tuổi 55 ngay sau khi giết chết gia đình Potter đã làm một mảnh linh hồn của mình nhập vào vật còn sống duy nhất trong nhà, vì thế lúc Harry một tuổi đã trở thành trường sinh linh giá thứ bảy, cũng là trường sinh linh giá cuối cùng của gã. Đồng thời Harry cũng nhận được năng lực xà ngữ.

Nếu gã biết được, thì chắc sẽ hung hăng khinh bỉ chủ hồn. Linh hồn của chính mình còn không trân trọng, đem phát khắp nơi, gã cho là linh hồn mình bánh ngọt hay sao?

Lúc này là thời gian cho bữa tối, sảnh đường vô cùng náo nhiệt, Voldemort ngồi ở trong góc của dãy bàn Slytherin, cắt một miếng thịt bò cho vào miệng, nhai chậm rãi, sau đó âm thầm đoán.

Đồng thời gã còn một vấn đề phiền não đó là Snape.
Snape là Tử thần thực tử, ít nhất trước đây là Tử thần thực tử, đây là chuyện gã xác định được từ trong ký ức của Lestrange. Nếu như nói Snape phản bội mình, gia nhập hội phượng hoàng để tránh kiếp sống bị cầm tù ở Azkaban, thì chuyện này cũng hợp lý. Chính là Snape cùng Dumbledore không quá thân cận, nếu không hắn đã đem chuyện của gã nói cho “Bạch phù thủy vũ đại nhất thế kỷ”. Bởi vì cho dù hắn không biết Tom Riddle là ai, thì bằng quan hệ giữa hắn và cứu thế chủ, hắn cũng biết Harry là người thừa kế được Slytherin các hạ thừa nhận. Nếu đột nhiên xuất hiện một người tên Tom Riddle khoác da Keyden Lestrange, hơn nữa còn muốn tranh vị trí người thừa kế Slytherin, chẳng lẽ hắn không thấy kỳ quái hay sao?

Nếu dấu diếm Dumbledore thì còn được xem là thành viên của hội phượng hoàng hay sao?

Tâm tình gã vô cùng không tốt nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa lúc gã nhìn thấy Draco cùng Harry vừa ăn vừa nói đùa.

Malfoy?

Lúc này gã không cần lục lọi ký ức của Lestrange cũng biết, bởi vì gã có ấn tượng với một người học trưởng gọi là Abraxas Malfoy, là người đã rất chiếu cố một người xuất thân Muggle như gã.

Tính toán thời gian, đứa nhỏ này Malfoy giống với hoc trưởng có một đầu tóc bạch kim và đôi mắt màu xanh xám, là cháu của Abraxas?

Xuất thân là gia tộc Malfoy thuần huyết, vậy mà lại thân thiết với cứu thế chủ đã bại thuyết thuần huyết. Thế giới này quả thật thú vị.

Voldemort rời khỏi bàn ăn, một lần nữa đến phòng chứa Herpo.
Hiện giờ đã là tháng mười, trước đêm Halloween năm nay quả thật có ý tứ hơn nhiều năm trước, đối với Harry là như vậy.

Đời trước, bất quá Harry chỉ đi tham gia Tử Nhật của Nick suýt mất đầu, lúc trở về liền bắt gặp bà Norris bị hóa đá, lúc đó cậu cảm thất rất khích thích, bất quá một chút tính giải trí đều không có.

Mà đời này lại khác.

Hôm nay, từ lúc bắt đầu bữa sáng đến giờ, đã có mấy trăm con cú mèo đồng thời bay vào sảnh đường, hơn nữa trên chân mỗi con đều treo một lá thư đỏ thẫm.

Snape liếc liếc mắt nhìn Harry đang ăn trứng ốp lết cùng thịt xong khói, nhịn không được âm thầm khinh bỉ một phen.

Không cần nói cũng biết, tên Lockhart vạn nhân mê này có thể nhận được nhiều thư sấm như vậy, không nói toàn bộ, nhưng chín mươi chín phần trăm là có quan hệ với tiểu cự quái mắt xanh này.

Đại khái cảm nhận được ánh mắt của anh, Harry trộm nhìn thẳng anh một chút, sau đó nhún nhún vai, tỏ vẻ thừa nhận.

Cậu đương nhiên không ngốc đến mức, sau khi giúp Lockhart trả lời thư liền để đám cú mèo này tiến vào Hogwarts, như vậy chẳng phải để tên ngu xuẩn kia biết đây là chuyện tốt do cậu làm hay sao. Cho nên cậu liền vận dùng quyền hạn của người thừa kế, đem đám cú mèo này vây trong rừng cấm ba bốn ngày, thừa dịp trước đêm Halloween làm chút giải trí buổi sáng.

Nhất thời trong sảnh đường bay đầy trời cú mèo, vô số thư sấm bay đến chỗ giáo sư Lockhart đang mặc một bộ áo chùng tím, đám thư mở to cái miệng rộng của mình ra mà bắt đầu gào thét.

“Lockhart tiên sinh, lúc nào ngài có người yêu! Từ ngày đầu tiên thấy ngài ta đã bị hấp dẫn thật sâu, từ đó về sau trong lòng đều không thể chứa người khác. Chính là ngài lại không lưu tình mà xé nát giấc mộng của ta! Ngài vậy mà yêu người khác, ta không sống nỗi nữa...”

Thật sự là một phong -ruột gan đứt từng khúc- thư, Harry nhìn thư sấm đem chính mình xé thành mảnh nhỏ, sau đó xoa xoa da gà trên người, yên lặng mà nghĩ.

“Gilderoy Lockhart!” bức thư sấm thứ hai bắt đầu gầm gú.

“Ngươi....ngươi dám nói đối tượng yêu đương của ngươi là học sinh Hogwarts, còn là một nam sinh? Ngươi tốt nhất cầu nguyện đó không phải là đứa nhỏ nhà ta! Nếu không, ta nhất định sẽ đến bộ pháp thuật kiện ngươi!”

(Ngư ngư: chương trước ta dịch là “nàng” nhưng hôm nay ta mới phát hiện là “hắn” mới đúng, mấy bồ đọc thông cảm nhé! Ta sẽ sửa lại....😂😂😂)

Đây rõ ràng là một phong thư đến từ một người mẹ lo âu.

“Lockhart tiên sinh ta thật vinh hạnh khi nhận được hồi âm của ngài, vậy mà ngài lại nói cho ta biết là ngài đã có người yêu, điều này đã làm tan nát trái tim ta, nhưng bất luận thế nào, ta vẫn yêu ngài, cho dù ngài đã có người yêu, ta cũng chỉ có thể yên lặng mà chúc phúc, chúc ngài vĩnh viễn hạnh phúc...”

Phong thư cuối cùng này tuy không có gầm gú, nhưng hiệu quả vẫn rung động nhân tâm, Harry không khỏi đỡ trán thay cho trình độ não tàn của fan Lockhart.

Những phong thư khác đều có chút yếu hơn so với ba bức thư trước. Là duy trì, là phẫn nộ hay thương tâm đều có, bất quá trình độ cũng biểu đạt cũng rất đặc sắc.

Tất cả giáo sư cùng học sinh đều tập trung lực chú ý vào đám giấy bay đầy trời cũng với khuông mặt đã dại ra của Lockhart, đến việc lên lớp cũng quên mất.

Không thể không nói, đây là buổi sáng tràn ngập yếu tố hí kịch nhất trong vòng vài chục năm trở lại đây ở Hogwarts. Bình thường cũng sẽ có học sinh hay giáo sư nhận được thư sấm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có một hay hai phong thư, còn việc nhận được mấy trăm phong thư cùng lúc giống như bây giờ, thật sự là một sự kiện vô cùng hiếm lạ, đến nghe đều chưa từng nghe thấy.

Đương nhiên, nhân vật chính của chuyện này còn đang mờ mịt mà nhìn đám giấy đang bay múa, hắn căn bản còn không biết được khi nào chính mình lại có người yêu.

Nghe rõ ràng nội dung cả đám thư sấm, một ít nữ sinh thầm mến Lockhart bụm mặt khóc chạy ra ngoài.

Cuối cùng, hiệu trưởng Dumbledore phải đứng ra giải quyết sự kiện rối rắm này, cụ cười tủm tỉm mà nói với mọi người.

“Ha hả, Gilderoy thật là được hoan nghênh. Được rồi bọn nhỏ, ta nghĩ đã đến giờ các trò lên lớp, Gilderoy nguyện ý đến văn phòng ta uống chén trà chứ? Lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám sáng nay để Snape dạy thay được không? Đừng từ chối Snape ta biết sáng nay thầy không có lớp.”

Mọi người lúc này mới phục hồi lại tinh thần, hoang mang mà rời khỏi sảnh đường, Snape đen mặt mà ném dao nĩa trên tay, đi về phía phòng học Phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, giáo sư cùng học sinh Hogwarts lại nhiều thêm một đề tài để bát quái.

Tỷ như...Người giáo sư Lockhart thích rốt cuộc là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net