Chương 93: Không tìm đường chết sẽ không chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 93: Không tìm đường chết sẽ không chết
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Snape đứng trên đài quyết đấu nhìn hết thảy mọi chuyện, sau đó anh lộ ra một nụ cười cá mập.

Lockhart vẫn còn chưa đủ hiểu biết về 'giáo sư độc dược học khủng bố nhất Hogwarts'. Vậy mà hắn ta nhìn biểu tình đó của Snape mà vẫn còn cười được? Đổi lại là nhóm động vật Hogwarts nếu nhìn thấy chắc đã sớm quay đầu bỏ chạy. Harry âm thầm lắc đầu, chỉ mong là Snape không cần chơi quá lớn, ra tay quá độc ác chắc chắc sẽ bị fan não tàn của Lockhart ghi hận a.

Lockhart cúi người vô cùng hoa lệ mà thực hiện lễ nghi quyết đấu, làm đám nữ sinh dưới đài bắt đầu thét chói tai. Snape cũng hơi hơi cúi người đáp lễ.

Kì thật hiện tại cậu chỉ cần ngồi xem chuyện vui là được rồi, Harry đưa tay trái lên chóng cằm, hoàn toàn là một bộ dáng hứng thú bừng bừng. Bất quá, có thể thấy được, dù là Lockhart bị dính scandal tình ái thì cũng không có ảnh hưởng đến nhân khí của hắn a. Cậu thầm phỏng đoán, có lẽ lần sao nên thử xem phương pháp mới?

Đang suy nghĩ, đột nhiên cậu có cảm giác có người đang dịch về phía này, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Hermione không biết đã đi đến chỗ này lúc nào, hiện tại đang cùng Draco thì thầm cái gì đó.

Snape cùng Lockhart đồng thời giơ đũa phép lên, cũng y như đời trước, Lockhart vừa bắt đầu niệm chú, Snape liền quăng qua một thần chú "Tước vũ khí" qua, Lockhart còn chưa kịp phản ứng, vì thế bị đánh trúng, chật vật mà ngã trên mặt đất.

Harry yên lặng đỡ trán, thầm cầu nguyện người yêu nhà mình biết cái gì gọi là một vừa hai phải.

Tiếng thét hưng phấn dưới đài lập tức biến thành tiếng kêu đau lòng, rất nhiều nữ sinh oán hận giáo sư Snape, sau đó khẩn trương hề hề mà chú ý hành động của Lockhart. Còn nhóm tiểu xà lại thực ăn ý mà vỗ tay cho viện trưởng nhà mình, trên mặt treo biểu cảm 'chúng ta vô cùng tự hào'.

Harry đỡ trán lần hai, cho dù là Sev rất thích hù dọa học sinh, nhưng lại rất tốt với học sinh nhà mình, hèn chi đám tiểu xà đều rất thích anh.

Ước chừng 5 phút sau, rốt cuộc Lockhart cũng đứng lên, Harry nghe thấy nhiều người phát ra tiếng hút khí.

"Tốt, mọi người đã nhìn thấy rõ rồi phải không." Lockhart điều chỉnh quần áo, che dấu bộ dáng chật vật của chính mình.
"Đây là thần chú 'Tước vũ khí'__ như các trò đã nhìn thấy, ta mất đũa phép. Đúng vậy, giáo sư Snape tung ra chiêu này, quả là một ý tưởng xuất sắc. Bất quá, Snape ngươi cũng đừng đắc ý, vừa rồi ý đồ của ngươi quá rõ ràng. Nếu ta đánh trả lại ngươi, ngươi chắc sẽ trở thành cát bụi." Hắn ta tiếp tục nói khoác mà không biết ngượng.

Snape không nói chuyện, cúi đầu mà nhìn xuống phía dưới đài, sau đó ra hiệu cho Harry. Nhận được ám hiệu, Harry không dấu vết mà gật đầu.

"Ta nghĩ mời một trò phía dưới đến thử xem." Lockhart nói với học sinh phía dưới.

"Ai nguyện ý lên đây làm mẫu một chút?"

Snape không cho học sinh phía dưới cơ hội giơ tay.

"Ngài Potter, mời trò lên đây." Anh trực tiếp gọi.

Các học sinh tự động tránh ra một con đường cho Harry.

"A, Tiểu anh hùng của chúng ta lên đây," Dường như Lockhart rất hài lòng về lựa chọn của Snape, sau đó hắn cười lộ tám cái răng, sau đó tiếp rực nói với học sinh.

"Có ai tự nguyện lên đây làm mẫu cùng với cứu thế chủ không?"

"Giáo sư Lockhart" Harry đánh gãy lời nói của Lockhart, trên mặt mang theo nụ cười cực kỳ khiêm tốn.

"Thầy có thể tự mình chỉ đạo cho ta được không? Ta cảm thấy có chỗ ta vẫn chưa hiểu rõ lắm."

"Đương nhiên rồi." Trong mắt Lockhart hiện lên một tia do dự, nhưng vẫn rất nhanh lộ ra tươi cười.

"Vinh hạnh của ta, cậu Potter đáng yêu."

Harry liếc mắt nhìn về phía Snape một cái, thấy đối phương trầm mặc mà lui về một bên.

Lễ nghi quyết đấu, thật là một điều châm chọc, Harry nghĩ, ít nhất cậu chưa từng thấy Tử thần thực tử cùng thành viên hội phượng hoàng trước khi chiến đấu lại hành lễ với nhau. Đương nhiên, năm thứ tư ở trận trung kết của cuộc thi tam phép thuật, ở nghĩa địa thôn Hangleton thì không được tính vào, bởi vì lúc đó Voldemort cho rằng bằng thực lực của mình gã đã nắm chắc thắng lợi trong tay nên mới thực hiện lễ nghi vô dụng này.

Nhưng mà hiện tại không phải là thời kỳ chiến tranh, hơn nữa nơi này là câu lạc bộ quyết đấu của Hogwarts, giáo sư chỉ đạo của bọn họ Gilderoy Lockhart, không có chút thực lực nào, mà lại muốn danh tiếng đến mạng cũng không cần, cho nên Harry không thể không cúi người thực hiện lễ nghi.

Ở cùng Slytherin các hạ thời gian dài, nên cho dù Salazar không có tự mình chỉ đạo lễ nghi cho Harry, nhưng mưa dầm thì thấm đất, Harry cũng dần dần học được sự khí chất tao nhã của đối phương.

Giống như bây giờ, Harry cúi chào, chậm rãi lui ra phía sau, mỗi một động tác đều lộ ra một cỗ hơi thở của quý tộc thời trung cổ, phong độ này cho dù là đứa nhỏ gia tộc thuần huyết cũng không có được.

Bình thường trong trường học Harry vẫn theo chủ nghĩa điệu thấp, giống như kim cương ở trong bóng đêm, nhưng đứng trên đài quyết đấu này, lại giống như kim cương dưới ánh mặt trời, trong suốt rực rỡ, quang mang vạn trượng.

Hoàn mỹ đến độ không giống như một đứa trẻ 12 tuổi.

So sánh với nhau, thì Lockhart quả thật không đáng để nhắc tới. Snape kinh ngạc khi nhìn thấy tầm mắt của tất cả nữ sinh đều chuyển lên người Harry, không có ai nhìn Lockhart cả, tất cả đều bị cứu thế chủ hấp dẫn.

Snape hận không thể lập tức tha tiểu cự quái mắt xanh này về hầm, đem em ấy giấu đi, cứ rêu rao khắp nơi thế này làm anh vô cùng khó chịu. Tâm trạng bực bội vô cùng đã làm cho sắc mặt của Snape càng ngày càng khó coi.

Được rồi, gương mặt Snape từ đó đến giờ vẫn luôn âm trầm như vậy, nên trừ Harry ra thì nhóm tiểu động vật không có phát hiện tâm trạng anh biến hóa, mà Harry đang bị vây trong trạng thái quyết đấu nên không có chú ý đến Snape. Ánh mắt của cậu còn đang tập trung trên người bao cỏ Lockhart, vừa rồi trên đường đến sảnh đường cậu đã nghĩ được vài phương pháp đối phó Lockhart, lúc này cậu phân vân không biết nên dùng phương pháp nào.

Đi về phía sau ba bước, sau đó quay đầu lại, Harry cùng Lockhart đòng thời giơ đũa phép lên, Harry ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cậu thấy Salazar xuất hiện phía sau lưng Lockhart

Đương nhiên ngoại trừ Harry và Snape, không ai có thể nhìn thấy y.

Khóe môi Harry treo lên một nụ cười, cậu nháy nháy mắt mấy cái, bắt đầu đọc thần chú.

Đó là một thần chú mà phần lớn mọi người đều chưa nghe qua, dài dòng phức tạp, chỉ thấy được đũa phép của Harry lóe sáng một cái, sau đó là đầy trời hoa bay lượn trên đài.

Đây là thần chú hắc ám mà lúc trước Salazar dùng để đối phó nhóm người lùn râu đỏ, yêu diễm nhưng chết người. Harry không có ma lực hùng hậu như Salazar , bởi vậy diện tích của thần chú cũng khá nhỏ, nhưng như vậy là đủ để đối phó với Lockhart rồi.

Vô số đoá hoa đủ loại, đủ màu sắc bay về phía Lockhart, từ ít dần dần nhiều lên, không để cho người ta có cơ hội trốn thoát.

Bên dưới khán đài, đám học sinh đều sợ ngây người, mắt mở to trừng trừng mà nhìn giáo sư đã từ kể rằng mình đã trải qua vô số nguy hiểm như thế nào, vậy mà lại bị một học sinh năm hai chôn vùi bởi một đống hoa được triệu hồi ra.

Harry thực thích thần chú này, công kích mạnh mẽ lại không có máu me, cho nên đã nhờ Salazar dạy mình. Salazar có xét đến vấn đề huyết thống bạch phép thuật của Harry, nếu lâu lâu xài phép thuật hắc ám một lần cũng không có vấn đề gì, vì thế liền dạy, ai mà nghĩ đến lại dùng trong trường hợp này.... Thật sự là rất thu hút ánh mắt của người khác.

Snape lạnh lùng mà nhìn đám học sinh bị cứu thế chủ hấp dẫn đến thở cũng không dám thở mạnh bên dưới.

Tiểu hỗn đản chết tiệt!

Ở trong lòng Snape hung hăng mà mắng Harry, chơi không biết tiết chế, nhìn ánh mắt đám nữ sinh bên dưới nhìn em ấy kìa, chỉ sợ là qua đêm nay cứu thế chủ sẽ thu được mấy chục thậm chí mấy trăm thư tình, nếu vận khí tốt có lẽ sẽ có cả tình dược! Còn có, nháo lớn thế này em ấy định giải thích thế nào với Dumbledore đây? Sợ là lão ông mật kia không biết được em cường đại cỡ nào hay sao?

Đại khái thấy Harry đã chơi đủ, Salazar liếc nhìn Snape một cái, Snape quơ đũa phép, ngăn lại Harry đang muốn tiếp tích triệu hồi thêm hoa.

Chuyện này nếu là ở giáng sinh năm trước có lẽ Snape sẽ không làm được. May mắn thực lực của Snape trong năm nay có tăng mạnh, lại tăng thêm luyện tập điều khiển ma lực, nên hiện tại có thể cản được thần chú của Harry mà không có chút trở ngại nào

Dưới khán đài là một mảng yên lặng, không ai dám nói chuyện, học sinh Slytherin cũng quên vỗ tay ủng hộ cho nhà mình. Hơn nữa thần chú này là triệu hồi hoa, nên mọi người cũng không nghĩ nó có bao nhiêu lực sát thương, cho nên căn bản không có ai quan tâm Lockhart sống hay chết.

Nửa ngày, Lockhart mới bò ra khỏi đống hoa đó, phép thuật hắc ám này không có bạo lực như thần chú vừa rồi của Snape, cho nên khi giáo sư Lockhart lần thứ hai xuất hiện trước mặt mọi người cũng coi như quần áo chỉnh tề. Nhưng hiển nhiên thần chú này kích thích hắn ta nhiều hơn là thần chú của Snape, hắn ta vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn về phía Harry, sau đó liều mạng thở dốc.

Đợi hắn ta tỉnh táo lại, Harry tràn ngập xin lỗi mà nhìn về phía Lockhart.

"Thật xin lỗi, giáo sư, ta nghĩ là thầy sẽ dễ dàng mà giải quyết thần chú này, ta không ngờ là nó lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy." cậu chậm rãi nói.
Lockhart vất vả mà hít thở, sau đó cười khan với Harry.

"À ha, Harry có lẽ thần chú này có thể dùng trong trường hợp khác, ví dụ như ký sách chẳng hạn, bất quá dùng trong quyết đấu không phải là một biện pháp hay a!"

Hắn ta vừa dứt lời, đừng nói Harry hay Snape mà ngay cả Slytherin các hạ trên mặt cũng chảy ba đường hắc tuyến. Biểu tình của Salazar hiện tại như muốn nói là 'Giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mà ngay cả phép thuật hắc ám đều không nhận ra, tên này vào đây dạy chẳng nhẽ vì để dễ dàng bán sách hay sao?'.

Lockhart tiếp tục đưa bậc thang cho chính mình.

"Còn có, Harry lần này chúng ta đang học tập thần chú 'tước vũ khí', trò sử dụng thần chú này không đúng lắm, lẽ ra ta nên trừ điểm Slytherin, bất quá xét về trình độ dùng thần chú của trò , chứng tỏ trò có năng lực, cho nên ta quyết định không trừ điểm!"

Harry theo bản năng mà nhìn về phía Salazar, sau đó liều mạng mà nhịn không để mình cười ra tiếng. Tên Lockhart này chẳng lẽ không biết là không tìm đường chết sẽ không chết hay sao?

Salazar hít sau mấy cái, yên lặng lắc đầu, nếu không phải bây giờ còn chưa đến lúc lộ diện, thì có lẽ y đã sớm cho cái bao cỏ này vài cái Avada Kedavra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net