Chương 94: Tức chết người không đền mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 94: Tức chết người không đền mạng
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Mặc kệ Lockhart nói như thế nào, ở dưới tình huống không biết chuyện gì đang xảy ra thì Lockhart đã tránh được một kiếp.

Luyện tập quyết đấu trong câu lạc bộ vẫn tiếp tục, Snape đi đến, nhìn Harry lạnh lùng nói.

"Trò Potter, trò có thể đi xuống."
Còn không đi xuống, ánh mắt đám nữ sinh kia nhìn Harry cứ như là hận không thể ăn tươi nuốt sống em ấy luôn vậy.

Quen biết Snape cũng nhiều năm, nên cho dù nét mặt Snape vĩnh viễn không đổi, thì cậu cũng có thể biết được tâm tình của đối phương qua những biến hóa nhỏ nhất trong ngữ khí của anh. Huống chi, lúc này Snape ngay cả phun nọc độc đều lười phun. Hai đời, Harry chưa từng thấy qua, lão dơi già luôn yêu thích phun nọc độc lên cậu, lại có thể nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ như vậy!

Chính mình lần này chơi hơi quá lớn rồi. Harry vẻ mặt đau khổ nghĩ, chút nữa sau khi kết thúc vẫn là chạy đến hầm đi, hy vọng là Snape sẽ không nấu cậu thành độc dược. Cậu trộm làm mặt quỷ ở trong lòng, sau đó xoay người, chậm rãi đi xuống đài.

Nhưng mà còn chưa đi được hai bước, một âm thanh đột ngột vang lên, làm Harry dừng bước chân.

"Hình như vừa rồi cậu Potter sử dụng là phép thuật hắc ám phải không?" Âm thanh kia nói.

Một lời này làm kinh sợ mọi người. Vô luận là phép thuật, hay là người sử dụng, đều làm điên đảo tam quan của bọn họ.

Có thể nhận ra thần chú này, còn có thể chỉ ra ở trường hợp này cũng chỉ có...

Harry quay đầu nhìn qua, quả nhiên là Voldemort sống trong thân thể Keyden Lestrange.

Voldemort nhẹ bước vài bước lên khán đài, sau đó trưng ra nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười với Harry.

" 'Hoa bay rưc rỡ' đã thất truyền nhiều năm, không nghĩ đến cứu thế chủ lại có thể thực hiện được." Gã ở trong vương miện Ravenclaw ngây người vài chục năm, cũng học được kha khá đồ vật, có thể nhận ra thần chú này là một việc không khó, cũng dễ dàng đoán được người dạy Harry thần chú này là Slytherin các hạ.

Harry nghiên đầu, sau đó trưng ra vẻ mặt hoàn toàn vô tội.

"Phép thuật hắc ám? Xin lỗi ta không biết nha, ta chỉ đọc được nó ở trong sách, lại thấy nó khá xinh đẹp nên liền học."

"Trong sách." Voldemort nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biết của Harry.

"Tại sao ta chưa bao giờ nhìn thấy nó trong thư viện của Hogwarts?" Lestrange là gia tộc thuần huyết, có nội dung cùng phương pháp học tập riêng, cho nên khi gã hỏi như vậy cũng không có ai thấy có gì không đúng cả.

Ai mà ngờ, gã lại gặp phải tên thích bóp méo ý tứ của người khác như Harry cơ chứ, cậu nhìn Voldemort, sau đó đổi thành vẻ mặt vô cùng chân thành.

"Học trưởng, ngươi xem sách quá ít, như vậy không tốt lắm!"
Voldemort thiếu chút nữa là phun máu.

Harry tiếp tục mở to mắt nói.
"Bất quá, cái này cùng với Crucio của học trưởng thì cái nào tà ác hơn vậy?" Ngữ khí thuần khiết vô hại để cho người ta cảm thấy cậu chỉ là đang cùng đối phương tiến hành thảo luận học thuật.

Phía dưới đài không ngừng vang lên tiếng hít khí kinh ngạc. Năm trước Harry vừa vào học thì bị Lestrange tấn công, cũng chỉ có học sinh Slytherin biết, mà học sinh ba nhà khác có người ngay cả Crucio là cái gì còn không biết, nhưng mà không có cản trở bọn họ nghe ra được tin tức kinh người trong lời nói của Harry.

Có thể nói là Nguyền rủa của phép thuật hắc ám tuyệt đối không vô hại một chút nào, mà cái tên Lestrange này cũng không phải thuộc về bên chính nghĩa.

"Vậy cậu Potter có muốn thử một chút hay không?" Nụ cười của Voldemort có chút tà mị, âm thanh của gã có chú trầm thấp, mang theo một loại hấp dẫn nhất định.

Snape đứng sau Harry nhịn không được có chút khẩn trương, sự tình đã vượt quá dự đoán của của anh, anh nhìn về phía Salazar, thấy đối phương vẫn trấn định như cũ.

Salazar cho anh một ánh mắt, ý bảo anh hãy yên tâm.

Harry thưởng thức đũa phép trong tay, giả bộ không để ý chút nào, sau đó nói.

"Như vậy cũng không tốt lắm, học trưởng, ngươi không nghe thấy giáo sư Lockhart vừa nói gì hay sao? Chúng ta không thể sử dụng thần chú nào khác với thần chú 'Tước vũ khí', nếu không Slytherin sẽ bị trừ điểm, học trưởng chẳng lẽ ngươi không để ý vinh dự của Slytherin hay sao."

Voldemort: "..."
Snape: "..."
Salazar: "..."

Snape xin thề, tối nay anh không đánh tiểu hổn đản này một trận, thì ngày mai anh sẽ đi dạy lớp Bay! Em ấy xem chúa tể hắc ám là ai? Là đại ca ca bán bánh ngọt trong hẻm xéo hả?

Nhóm tiểu động vật bên dưới đều muốn cười, Harry Potter ở trước mặt viện trưởng nhà mình cáo trạng thật sự ổn sao?

Người phục hồi lại tinh thần trước nhất là Snape, anh chậm rãi nói.

"Hai người các ngươi, muốn cãi nhau, thì sau khi trở về có thể chậm rãi mà nháo. Ta nhớ rõ, Hogwarts bồi dưỡng ra là phù thủy đủ tư cách chứ không phải là đám vịt con chỉ biết kêu chít chít." Anh liếc nhìn Harry, ánh mắt lạnh băng như bão tuyết ngày đông.

" Trò Potter, tối nay cấm túc! Sau khi kết thúc đến hầm tìm ta!"

Vì thế Harry ở trong một đám tiếng cười trộm, ủy ủy khuất khuất mà trở về chỗ của mình.

Harry đi trở về, nhưng Voldemort vẫn ở đó, Snape nhìn biểu tình cười như không cười của đối phương, mà tim lại treo lên. Harry lại vô tư dám nháo lên với chúa tể hắc ám, tuy rằng biết rõ tính tình cũng thực lực của đối phương, nhưng Snape cũng không dám phớt lờ, ai mà biết tên điên kia muốn làm cái gì, đến lúc đó Slytherin các hạ có ở đây cũng chưa chắc đã ngăn chặn kịp.

Bất quá, ngược lại là anh suy nghĩ nhiều, lúc này Voldemort đang nhìn Lockhart chằm chằm, căn bản không có chú ý đến anh.
(Ngư ngư: Vody có thù oán với giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám a! →_→)

"Giáo sư Lockhart!" Nụ cười tà mị của Voldemort vẫn chưa giảm chút biên độ nào.

" Về phần thần chú 'Tước vũ khí' ta cũng chưa rõ lắm, có thể thỉnh ngài hỗ trợ ta một chút được không?"

Lockhart bị đoạn đối thoại của gã với Harry dọa sợ, tuy rằng hắn có vẫn đề về ma lực, nhưng đầu óc vẫn còn có thể sử dụng được chút đỉnh. Hắn biết đối phương dám dùng nguyền rủa Crucio tà ác ngay trong thời bình, mà bây giờ gã lại nói như vậy với mình, thì chắc chắn có vấn đề. Tuy rằng hắn không biết được lý do, nhưng mà trực giác của hắn nói cho hắn biết là đối phương không phải đến để cùng nhau nghiên cứu phép thuật.

Lockhart theo bản năng lắc đầu, miễn cưỡng duy trì phong độ như ngày thường.

"Tốt, đứa nhỏ thân mến của ta, vấn đề của ngươi chúng ta sẽ bàn luận sau, đừng quên ta là giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám, nhưng mà bây giờ chúng ta còn phải tiếp tục làm mẫu cho mọi người." Hắn thực mạnh mẽ mới kéo lên nổi 'Nụ cười mê người' kia của mình.

Lockhart muốn có lệ cho qua người này, nhưng nếu như vậy mà đối phương dễ dàng bỏ qua thì gã ta đâu phải là Voldemort.

Voldemort thực vô cùng khó chịu, chức vị giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mà gã vẫn luôn nhớ nhớ thương thương lại bị Dumbledore giao cho người khác thì cũng thôi đi, nếu đối phương có thực lực thì gã cũng không còn gì để nói. Chính là, vì cái gì cái tên bao cỏ này cũng có thể làm giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám chứ?

Voldemort trề trề môi dưới, lộ ra một biểu tình cũng có thể miễn cưỡng xem là 'cười', kỳ thực lại vặn vẹo đến đáng sợ.

"Như vậy, ta nguyện ý là người làm mẫu tiếp theo." Nói xong gã không cho Lockhart cơ hội để từ chối, liền lập tức rút ra đũa phép, ném thần chú 'tước vũ khí' qua.

Nếu ma lực của người công kích mạnh mẽ, thì thần chú 'tước vũ khí' cũng không phải chỉ có một công dụng là lấy đũa phép của đối thủ, mà còn mang theo tính công kích, thật giống như đời trước Snape dùng thần chú 'tước vũ khí' vậy, quăng Lockhart đến vô cùng chật vật.

Không thể lấy Dumbledore ra trút giận, nên Voldemort chỉ có thể lấy Lockhart ra hung tợn mà phát tiết, vì thế thần chú 'tước vũ khi' lần này gã dùng hết toàn lực.
"Expelliarmus!"

Phịch một tiếng, Lockhart bị thần chú của Voldemort đánh trúng, sau đó hung hăng mà té xuống đất, nhất thời trong sảnh đường Hogwarts xuất hiện một cái hố hình người Lockhart.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net