Chương 95: Lại bị đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 95: Lại bị đánh
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Sau một trận rối loạn, Snape an bài huynh trưởng Slytherin mang Lockhart đến bệnh thất. Lockhart đáng thương, chỉ mới vào Hogwarts bốn tháng đã phải vào bệnh thất ba lần, chia ra thì tần xuất xấp xỉ một lần trên một tháng thật làm người ta....vô cùng thương tiếc.

Đương nhiên, thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của đám nữ sinh mà thôi. Lúc này, Harry đang đi đến hầm với vẻ mặt u ám, liều mạng mà suy nghĩ cách nào có thể bình ổn lửa giận của nam nhân nhà mình, không rảnh bận tâm chuyện khác.

Azzz...

Cậu chỉ là dùng thần chú mà Slytherin các hạ dạy để tấn công Lockhart thôi mà! Là hơi quá phô trương một chút, nhưng mà cũng đâu cần nổi giận lớn như vậy chứ?

Harry chu môi, không khỏi có chút mờ mịt.

Trong đầu cậu hiện lên bộ dáng nổi giận đùng đùng của Snape, ngay cả Draco dùng bộ dạng vui sướng khi người khác gặp họa mà chào cậu, cậu cũng phớt lờ.

Trong hầm, Snape đang ngồi trên ghế chờ Harry, khuông mặt nguyên bản không mấy dễ nhìn hiện tại đã đen như đáy vạc, nhìn thấy Harry tiến vào, anh lập tức bố trí thần chú ‘tĩnh âm' cường đại xung quanh, sau đó căn dặn Medusa trước cửa không được để cho người khác tiến vào, còn chặn kết nối của lò sưởi.

Một loạt hành động của anh làm Harry trở nên hơi sợ sệt, chuyện này có thể coi là vạch sổ tính nợ không.

Harry theo bản năng muốn chạy trốn, bất luận là ngày mai thế nào, trước lừa gạt qua đêm nay rồi lại nói sau, ít nhất ngày mai cậu còn có thể nhờ Salazar giúp đỡ!

Nhìn thấy cậu do dự, Snape nhếch môi nở một nụ cười tà ác, giống như cá mập nhìn thấy con mồi vậy, không chừa cho đối phương cơ hội chạy trốn nào, liền tùy tay đem cậu xách khiêng lên vai, sau đó đi về phía phòng ngủ.

“Giáo sư!” Harry ở trên vai Snape liều mạng mà giẫy giụa, cảm giác hai chân không đụng đất làm cậu cảm thấy có chút sợ hãi, có phải là do lâu quá không chơi Quidditch cho nên cậu bị sợ độ cao hay không? Tuy rằng biết rõ không có khả năng, nhưng Harry nhẫn nhịn không được nghi ngờ.

“Phanh” một tiếng, cứu thế chủ phát hiện mình bị “giáo sư độc độc dược khủng bố nhất Hogwarts” ném lên trên giường.

Lão dơi già muốn làm cái gì?!

Harry vẻ mặt khó có thể tin, có phải là Snape bị ai đánh tráo rồi không? Nếu không sau lại làm ra chuyện khó có thể tin nỗi như vây? ! Bình thường ở trong trường học hai người không có bất kỳ hành động thân mật nào, nhưng mà hiện tại đối phương vậy mà ném cậu lên giường?!

Nhưng là, hành động tiếp theo của Snape liền nói cho cậu biết, anh thật là giáo sư độc dược âm trầm nghiêm khắc mà cậu từng quen biết.

Hơn nữa thật là bất hạnh, vừa rồi chỉ là do cứu thế chủ đại nhân suy nghĩ quá nhiều.

“Ba” Snape một phen kéo quần Harry xuống, sau đó hung hăng mà đánh vào mông cậu, âm thanh thanh thúy vang lên trước khi cảm nhận được đau đớn thì đầu cậu đã trống rỗng.

Kháo! Lại bị đánh! Harry khóc không ra nước mắt, cậu liền phát hiện đời này lão dơi già không thể trừ điểm hay cấm túc cậu, nên cách này đã trở thành phương thức duy nhất để trừng phạt cậu.

“A a a a a Sev, có chuyện gì a a a a, từ, từ từ nói!”

Snape xuống tay không nhẹ, da thịt đau đớn giống như muốn nứt làm Harry vừa cầu xin vừa kêu la thảm thiết.

“Từ từ nói?” Snape tạm thời ngừng động tác trên tay, từ trên cao mà nhìn xuống tiểu hỗn đản không an phận này.

“Cứu thế chủ đại nhân có phải cảm thấy danh khí của mình không đủ cho nên muốn biến thành Lockhart thứ hai? Hay là ngài cảm thấy sinh hoạt quá hư không bởi vậy nóng lòng muốn tìm một người bạn gái?”

Snape càng nói càng sinh khí, xuống tay càng lúc càng nặng.

“Có phải ngươi ghét bỏ giáo sư độc dược của ngươi quá lớn tuổi cho nên muốn tìm một người yêu trẻ tuổi?”

“Em không có, a a a giáo sư anh phải tin tưởng em a a a!” Harry liều mạng mà nắm ga giường, trên mông truyền đến đau đớn kịch liệt làm cậu vô lực giải thích.

“Còn có, ngươi là tìm cơ hội khoe khoang ma lực cường đại của chính mình sao?” Snape không để ý đến lời cậu, tiếp tục dùng sức đánh.

“Sợ người khác không biết, ngươi biết dùng phép thuật hắc ám?”

“Không phải...” Harry muốn lắc đầu, nhưng lại bị Snape gắt gao ấn trên giường căn bản không thể động đậy. Cậu giẫy giụa vài cái thấy không có kết quả liền buông tha.

“Ngươi xem hiệu trưởng Dumbledore ngu ngốc hay sao? Ngươi sợ lão già kia không hoài nghi ngươi hay sao?”

“ Nha nha nha...” Hiển nhiên, Harry đã không thể nói ra lời.

“Mặt khác ngươi còn dám trước mặt mọi người khiêu khích chúa tể hắc ám như vậy? Ngay cả Dumbledore đều không có làm qua chuyện này, ta là nên nói lá gan của ngươi lớn hay là ngươi quá ngu xuẩn hả? Xem ta và Slytherin các hạ không tồn tại có phải hay không? Thích nổi bật như vậy, cẩn thận lần sau gã sẽ không tặng cho người lời nguyền tra tấn nữa mà là lời nguyền chết chóc!”

“Tê tê tê...” Hiện tại Harry ngay cả hừ hừ đều khó khăn, chỉ có thể phát ra tiếng hít khí.

Nhìn cậu thật sự đã chịu không nỗi nữa Snape mới dừng tay.

Cảm giác được hành động của anh, xác nhận đối phương sẽ không lại đánh mình, Harry ủy ủy khuất khuất mà nghiêng đầu qua chỗ khác.

Đôi mắt ngọc lục bảo của Harry ngân ngấn nước mắt, đang lên án mà nhìn Snape. Mặt cậu có chút hồng, có chút chật vật, giống như là một tiểu động vậy bị khi dễ vậy.

Snape hận không thể lại đánh cậu một trận, bộ dáng trang đáng thương này lực sát thương quá mạnh mẽ rồi.

Anh hít sâu một hơi, nhìn về phía cặp mông thê thảm của Harry, rốt cuộc cũng đại phát thiện tâm mà đứng dậy đi lấy độc dược. Nhưng mà, không đứng lên còn tốt, một khi quay đầu, cả người anh đều cứng lại cả rồi.

Slytherin các hạ đang tựa vào trên tường mỉm cười mà nhìn bọn họ.

(Ngư ngư: chuyện vui như vậy làm sau mà Sarah có thể bỏ qua cho được ≧﹏≦)

Nghe thấy hơi thở của Snape hơi bất ổn, Harry theo bản năng mà nhìn theo ánh nhìn của anh.

“A a a a a a!” Harry muốn nhanh chóng ngồi dậy, kết quả cái mông ma sát với ga giường, đau đến mức thiếu chút nữa té xuống sàn, vì thế lập tức lấy chăn của Snape bọc mình lại.

Salazar nhìn Harry đang cố gắng quấn mình thành một con tằm cưng, thì nhịn không được cười ra tiếng.

Chuyện này đừng nói là Harry, liền Snape cũng đều muốn tìm một cái khe để chui vào. Anh đã cắt đứt mọi liên hệ của hầm với ngoại giới, lại cố tình quên người sáng lập có thể độn thổ.

“Đừng khi dễ Harry, Severus.” Salazar nhịn cười thật vất vả, nhưng vẫn không kiềm được âm thanh run run.

Snape vì không chế cảm xúc phải dùng đến Bế quan bí thuật, anh nhìn về phía Salazar bằng ánh mắt có chút trống rỗng.

“Xin lỗi, ngài tới tìm chúng ta...”
Salazar thực tôn trọng riêng tư của người khác, cho nên không có chuyện gì quan trọng sẽ không đến hầm tìm bọn họ. Nhưng hiển nhiên, lúc này đây Snape đang sinh khí, Harry lại bị vây trong trạng thái bị ngược đãi, cho nên hai người không có chú ý đến nhẫn nóng lên.

“Ta chỉ muốn nói với các ngươi, ta tìm được một quyển sách có viết đến ‘Hoa bay rực rỡ' nên đã để trong khu sách cấm của thư viện, cho nên về phía hiệu trưởng các ngươi không cần lo lắng.” Salazar nói.

“Severus, nếu hiệu trưởng có hỏi, liền nói ngươi đồng ý cho Harry đi vào.”

Salazar nghĩ đến vô cùng chu đáo, làm Snape nguyên bản vẫn còn phiền não nên giải thích thế nào với Dumbledore, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

“Cảm ơn ngài.” Snape cúi người nói.

Salazar vẫn cười nhợt nhạt như trước.

“Không cần phải khách khí. Bất quá là ta đánh giá thấp Tom Riddle, vậy mà gã có thể biết được thần chú đó.”

“Gã ở trong vương miện của Ravenclaw vài chục năm.” Bế quan bí thuật của Harry vẫn còn sài khá tốt, cho nên lúc này đã miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc.

“Tri thức quả thật uyên bác.” anh tiếp lời Harry .

“Là một đứa nhỏ thú vị.” Salazar nói.

“Nhưng đáng tiếc dã tâm quá lớn.” Không phải y phản đối học sinh có dã tâm, thậm chí y từng căn dặn nón phân loại, đó là tiêu chuẩn đầu tiên để tiến vào Slytherin, nhưng dã tâm lớn đến mức muốn hủy diệt giới phép thuật, thậm chí vì theo đuổi bất tử mà đem linh hồn của mình ra cắt miếng thật sự là rất quá đáng.

Không thể không nói, tất cả hành động hôm nay của Voldemort, bất luận là đấu võ mồm với Harry hay là hành động chỉnh Lockhart, làm những người đứng xem mà không biết thân phận thật của gã, đều sẽ cảm thấy gã thú vị.

“Ân, gã đỡ hơn nhiều so với tên mặt xà kia.”

Nói chuyện chính là Harry, mà Snape lại từ chối cho ý kiến với lời đánh giá của xà tổ đại nhân, đi theo chứ tể hắc ám nhiều năm, cho dù biết ma lực hiện tại của mình không phân cao thấp với đối phương, nhưng lòng sợ hãi thủy chung vẫn còn đó, đó cũng là lý do vì sao Snape lại để ý đến vấn đề Harry khiêu khích đối phương.

Salazar khẽ gật đầu, sau đó độn thổ rời khỏi hầm.

Xác nhận đối phương đã rời khỏi, Harry khỏi thở hỗn hển mà kêu lên.

“Merlin!” Bộ dáng hiện tại của chính mình vậy mà để đối phương nhìn thấy, thật sự là mất mặt, mặt đã đến ném đến chỗ người sáng lập luôn rồi!

Snape cũng có chút hối hận, tạo thành cục diện bây giờ cũng là một phần trách nhiệm của anh. Anh nghĩ nghĩ lại tiếp tục việc định làm vừa rồi.

Cũng may, trong tủ độc dược của Snape, độc dược thông thường đều có sẵn, Snape tìm thấy lọ độc dược ‘giảm sưng' sau đó đào người nào đó đang chôn đầu trong chăn không muốn nhìn mặt anh ra.

Snape lại không biết an ủi người, huống chi lần này anh biết anh xuống tay quá nặng, nhìn cái mông bị chịu ngược đãi của Harry là có thể thấy được, đỏ tươi một mảng lớn, có nhiều chỗ còn nổi lên tơ máu, hiện tại hối hận cũng muộn, chỉ có thể cẩn thận mà giúp đối phương bôi thuốc, động tác của anh cực kỳ mềm nhẹ, sợ lại làm đau Harry.

“Tốt.” Xác nhận độc dược đã thấm vào da, Snape vỗ vỗ bả vai Harry.

Không để ý đến anh, Harry vẫn làm đà điểu như trước. Tuy rằng độc dược của Snape rất hiệu quả, lúc này đau đớn trên người Harry đã giảm hơn phân nửa, phỏng chừng nửa tiếng sau liền hết đau, nhưng mà cậu vẫn không muốn để ý Snape.

Lão dơi già chỉ biết khi dễ cậu, hừ!

Nhìn thấy Harry biệt biệt nữu nữu như vậy, Snape có chút muốn cười, anh vươn tay kéo đối phương vào trong ngực.

“Còn đau không?” Snape nhẹ giọng hỏi.

Đôi mắt ngọc lục bảo của Harry nhìn anh chằm chằm, ý tứ lên ám quá rõ ràng.

Snape khống chế vẻ mặt mình, sau đó lại tung mồi.

“Đêm nay ngủ ở hầm được không?” Âm thanh của anh đè xuống thấp, giống như tình nhân đang nhỏ giọng nói lời tâm tình với nhau vậy.

Cá nhỏ liền lập tức mắc câu, Harry thu hồi cảm xúc vừa rồi, cọ cọ vài cái nhảy ra khỏi ôm ấp của Snape, sau đó vui vẻ mà chạy về phía phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net